Thời gian bất giác đã quá trưa, mãi đến tận khi bụng réo lên ùng ục, Bạch Tư Quân mới gọi đại đồ ăn trên app. Anh tranh thủ lướt Douban và Tieba, lúc này độc giả mới thôi không gõ phím công kích nữa.
Ăn cơm trưa xong, Bạch Tư Quân ném hộp vào thùng rác bên hành lang, đến nhà vệ sinh.
Về lại cửa chính Hồng Đồ Culture, anh thấy trước cửa có một bóng người cao gầy, vừa lướt mắt nhìn một vòng công ty vừa gọi điện thoại cho ai.
Khóe miệng Bạch Tư Quân cong cong lên, cất tiếng chào hỏi: "Mai Vũ Sâm."
Mai Vũ Sâm cất điện thoại đi, quay đầu lại, giờ Bạch Tư Quân mới để ý Mai Vũ Sâm mặc đồ hơi lạ so với bình thường.
Sau khi tiết trời trở nên ấm áp, Mai Vũ Sâm không bọc kín người ra ngoài như trước nữa.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len cổ lọ bó sát người, bên ngoài mặc thêm chiếc áo sơ mi rộng rãi màu lam nhạt, nửa thân dưới là quần bò trắng, một góc áo sơ mi tùy tiện nhét vào trong quần, tỏa ra khí chất biếng nhác gợi cảm.
Dáng người Mai Vũ Sâm vốn rất được, hắn khoác đại cái gì lên người cũng như cái móc áo di động. Bạch Tư Quân cũng không lấy làm quá ngạc nhiên khi hắn đổi quần áo thế này.
Ngoài màn phối đồ chăm chút tỉ mỉ, hôm nay Mai Vũ Sâm đeo cặp kính tròn retro tròng tối màu, tóc tai ngày thường lòa xòa được xịt keo vuốt lên lộ trán.
Nếu Bạch Tư Quân không biết rõ đây là Mai Vũ Sâm, chắc anh còn tưởng là người mẫu nào chạy lộn chỗ.
Dọc lối đi mấy nữ sinh đi qua ai cũng len lén nhìn trộm Mai Vũ Sâm, mà hắn lại nhíu mày, nhìn Bạch Tư Quân nói: "Ngơ ngác cái gì?"
Bạch Tư Quân mất tự nhiên ho một tiếng, tai hơi đỏ lên, tầm mắt trôi đến chỗ khác, dối lòng nói: "Đồ anh mặc như nhà qua mới lên thành phố vậy, màu mè."
Nói xong, Bạch Tư Quân lấy thẻ nhân viên ra quẹt vào cửa, lúc Mai Vũ Sâm lướt qua, anh còn nghe thấy trên người hắn có hương nước hoa thoang thoảng.
Không biết vị đại gia đây hôm nay lên cơn gì, trang trí mình lòe loẹt y con công thế này.
Bạch Tư Quân biết thừa giờ Mai Vũ Sâm đang mím môi mất hứng, mà mất hứng thì mất hứng đi, chứ câu "Đẹp trai ghê" là anh tuyệt đối không nói ra được rồi đó.
Tới bàn làm việc, Bạch Tư Quân quay đầu nhìn Mai Vũ Sâm. Mai Vũ Sâm đâu chỉ bày ra vẻ mặt mất hứng, đôi mắt sau tròng kính màu trà kia còn u ám đến đáng sợ, tỏa ra mùi giận dữ nồng nặc.
Đột nhiên anh nhớ Mai Vũ Sâm đã từng nói với mình, rằng hắn thích nhìn anh là vì anh dễ nhìn.
Thôi thì khen hắn điểm này, so với anh thì Mai Vũ Sâm trắng sáng hơn nhiều.
Bạch Tư Quân vẫn cảm thấy Mai Vũ Sâm rắc rối lằng nhằng, nhưng xem ra anh cũng không khá hơn tí nào.
Thức tỉnh lại nội tâm xong, anh thành thật nói: "Hôm nay anh... rất dễ nhìn."
Mai Vũ Sâm lướt chân dài đến bên bàn làm việc của anh, nhíu mày hỏi: "Tôi khó nhìn lúc nào?"
Bạch Tư Quân không đáp thêm, cứng rắn lội sang chuyện khác: "Trong công ty có chuyện."
Bạch Tư Quân kéo một cái kế từ bàn khác lại đây cho Mai Vũ Sâm, sau đó kể một mạch từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho hắn nghe. Lúc anh đang kể, Mai Vũ Sâm ngồi bên cạnh anh lẳng lặng nghe, đôi người hơi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Tư Quân đoán Mai Vũ Sâm sẽ chẳng thấy hứng thú gì, nên kể xong tiện thể nói thêm: "Nếu anh thấy chán quá thì về trước đi, có khả năng cuối tuần này tôi bận kín lịch rồi."
Mai Vũ Sâm chậm rãi dùng ngón giữa đẩy kính lên, hỏi: "Vậy là bây giờ cậu cần liên hệ với Hoàng Thiến đúng không?"
"Ừm." Bạch Tư Quân gật gật đầu, "Dịch giả kia là cô ấy tìm, người ngoài cũng không ai quen, nếu như cô ấy chịu đứng ra giải quyết thì sự việc cũng nhanh hơn nhiều."
Mai Vũ Sâm lại hỏi: "Giờ cô ta đang ở đâu?"
"Tại nhà xuất bản X." Bạch Tư Quân bất đắc dĩ đáp.
Địa vị của nhà xuất bản và công ty xuất bản rất khác nhau, nhà nước quản lý rất chặt chẽ việc xuất bản và phát hành, hầu hết các nhà xuất bản đều là doanh nghiệp nhà nước, công ty xuất bản tư nhân muốn mua bản quyền tác phẩm nào phải đến nhà xuất bản mua; vậy nên trước mặt nhà xuất bản công ty xuất bản khó lòng ngóc đầu lên được.
Nói đơn giản thế này, nhân viên của công ty xuất bản thường phải đổi nơi làm đổi việc thường xuyên, nhưng chỉ cần tiến vào nhà xuất bản, sẽ chẳng khác gì cầm được bát sắt.
Bát sắt (铁饭碗): Công việc ổn định.
Sở dĩ Hoàng Thiến không để Hồng Đồ trong mắt, cũng vì bây giờ