Trước ngày nghỉ mùng một tháng năm, ai trong văn phòng rõ ràng cũng mất tập trung, không lướt điện thoại cũng tụm năm tụm ba lại ăn vải, nói chung chẳng ai lo làm việc.
Sáng sớm Bạch Tư Quân đã gửi tin nhắn cho Mai Vũ Sâm, hỏi hắn chỉnh sửa bản thảo ra sao rồi, lúc tan làm anh sẽ qua; thế nhưng mãi đến tận chiều, Mai Vũ Sâm cũng không nhắn lại.
Anh buồn bực lướt Wechat, lần này Mai Vũ Sâm thực sự giận mình rồi, dù trước đây anh đã dỗ hắn vô số lần, nhưng lần này chuyện còn dính líu đến công việc nữa, anh cũng không chắc chắn.
Lết mãi mới đến sáu giờ tối, Bạch Tư Quân vội vội vàng vàng xuống tầng mua bánh, sau đó chen trong dòng người mênh mông ở tàu điện ngầm. Đến biệt thự Mai Vũ Sâm cũng tầm tám giờ hơn như mọi lần.
Hôm nay Mai Vũ Sâm không chờ anh ở sân thượng tầng hai, Bạch Tư Quân cảm thấy hơi trống vắng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, móc chìa khóa Mai Vũ Sâm đưa cho mở cổng biệt thự.
Phòng khách tầng một sáng đèn, bình thường khi ở nhà một mình Mai Vũ Sâm rất hiếm khi ở phòng khách, dường như có ý chờ anh.
Bạch Tư Quân thở phào, mở cửa, đột nhiên phát hiện trên tủ giày xuất hiện một đôi giày xa lạ.
Có khách?
Bạch Tư Quân thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lấy dép trong tủ ra đi vào, sau đó mang hộp bánh tới phòng khách.
Trong phòng khách có âm thanh rất lạ, nghe như tiếng quần áo cọ xát vào nhau...
Tâm trạng của Bạch Tư Quân rơi xuống đáy, có dự cảm rất xấu. Anh chậm lại, cứng ngắc đi đến phòng khách. Nhưng càng đến gần, âm thanh cũng càng trở nên rõ nét.
Bộp ——
Hộp bánh rơi xuống đất, chen ngang động tác của hai người trên sofa.
Mai Vũ Sâm lười biếng dựa vào sofa, sát bên cạnh có một cậu trai trẻ để nửa thân trần. Tay hắn khoác lên bả vai cậu trai nọ, mà tay người kia để trong áo hắn.
Bạch Tư Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, có cảm tưởng như mình bị chôn vào hầm băng, gió rét thấu xương dần ăn mòn toàn bộ cơ thể. Anh tức giận đến độ mười đầu ngón tay run rẩy, nhưng Mai Vũ Sâm chỉ liếc anh một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Bạch Tư Quân khó khăn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình: "Hai người đang làm gì?"
Giọng anh khô khốc cực kỳ, nghe không giống thường ngày.
Mai Vũ Sâm không trả lời, người bên cạnh hắn lại hỏi: "Ai đây?"
Bạch Tư Quân cho rằng Mai Vũ Sâm cũng sẽ không trả lời, chưa kịp mở miệng đã thấy Mai Vũ Sâm nhếch khóe môi, thờ ơ trả lời: "Chủ nợ."
Nghe được hai chữ này, nhất thời Bạch Tư Quân cảm thấy tim mình như bị đổ đầy chì vào trong, nặng đến không thở nổi.
Trong mắt hắn anh chỉ đáng là chủ nợ thôi?
Là vì anh cứ giục hắn viết bản thảo?
Anh giục hắn như vậy không phải vì muốn tốt cho hắn ư?
Hắn không muốn viết nên cố tình làm chuyện như vậy chọc giận anh?
Trước đây Bạch Tư Quân cứ tưởng rằng Mai Vũ Sâm đã hiểu mình, nhưng hình như con mèo to xác này thật sự không ngoan một chút nào.
Anh biết mặt mũi mình hiện giờ rất khó nhìn, nhưng cậu trai nọ như hoàn toàn không đọc ra sắc mặt anh, cậu ta còn giở giọng hờn dỗi: "Có người muốn chơi chung mà cũng không nói cho người ta biết trước một tiếng nữa."
Bạch Tư Quân nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Anh đã cáu đến mức chuẩn bị nổ tung rồi, có cảm giác như chỉ cần cậu trai kia nói thêm một câu nào nữa, anh sẽ không nhịn nổi xông lên đánh người.
Đánh một phát chưa đủ, phải đánh hai phát.
Đặc biệt là Mai Vũ Sâm, tốt nhất là đánh đến khi đôi mắt phượng kia mở không ra được nữa thì thôi, để coi hắn đi thông dâm với trai lạ thế nào.
Nhưng đến giờ anh vẫn chưa bùng nổ, tất cả là vì hơn hai mươi năm giáo dục nề nếp đã giữ lại được cơn giận đang cháy phừng phừng bên trong.
Bạch Tư Quân mở mắt ra, lửa giận nơi đáy mắt đã phai nhạt đôi chút. Anh nhìn người xa lạ duy nhất trong phòng, giọng lạnh như tiền: "Tôi có việc cần nói, nếu không có việc gì cậu có thể đi."
Bạch Tư Quân nghĩ rồi, nếu Mai Vũ Sâm vẫn muốn giận hờn làm mình làm mẩy nữa thì ok, anh đây không nhẹ dạ, cũng sẽ không đặt chân đến đây thêm một lần nào nữa. Sau này Mai Vũ Sâm có ra được sách mới không, chẳng liên quan gì đến anh.
Phản ứng của người nọ như dự liệu của Bạch Tư Quân, cậu ta bất mãn nhìn Mai Vũ Sâm: "Ý gì, muốn đuổi tôi đi?"
Mặt Mai Vũ Sâm không đổi sắc, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân, anh cũng không kém cạnh trừng lại.
Lần này cậu trai lạ mặt nọ nhận ra không khí hơi sai sai, Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân rõ ràng không hề nhìn thấy mình, tầm nhìn của hai người cậu chen vào không lọt.
Cậu ta ngồi thẳng người, nhăn mặt nhìn Mai Vũ Sâm: "Anh làm cái trò gì vậy? Gọi tôi đến để diễn kịch? Hèn chi cứ vòng vo lại còn nhấp nhổm không yên, hở tí lại nhìn đồng hồ..."
"Cậu về trước đi." Mai Vũ Sâm đẩy cậu trai nọ ra, xen ngang lời cậu ta.
"Anh muốn tôi đến thì tôi phải đến, muốn tôi đi thì tôi phải đi, anh dựa vào cái gì? Con mẹ nó anh còn chưa trả tiền xe cho ông đâu đấy."
Mai Vũ Sâm nhịn không nổi, ném chìa khóa chiếc BMW trên bàn trà cho cậu trai kia, giọng điệu chẳng ra làm sao: "Trả cậu, biến lẹ hộ tôi."
Cậu trai nọ vui vẻ ra mặt, nhưng Bạch Tư Quân lại kinh ngạc.
Anh sải dài bước chân, giật chìa khóa xe từ tay cậu trai, sau đó móc vì mình ra lấy hai trăm nhét vào tay cậu ta, nói: "Cầm, tiền xe." (~660k)
Cậu ta rõ ràng chẳng quan tâm mâu thuẫn giữa hai người, hét lên: "Anh ta nói đưa xe cho tôi!"
Bạch Tư Quân chỉ tay thẳng vào mũi Mai Vũ Sâm, quát cậu trai kia rõ to: "Đồ của anh ta tôi quản!"
Cậu trai phẫn nộ cầm tiền rời đi, lúc cửa nhà đóng lại, phòng khách trở lại không khí vừa nặng nề vừa im ắng, cơn giận của Bạch Tư Quân với Mai Vũ Sâm phút chốc vọt thẳng lên tới não.
Anh còn tưởng rằng mình cho Mai Vũ Sâm mười ngày, con mèo to