Mai Vũ Sâm bảo hắn sẽ viết sách, kết quả ba ngày rồi cả cái móng tay hắn cũng chưa rờ tới bàn phím.
Bạch Tư Quân kéo cái tay đang nghênh ngang khoác trên eo mình ra, nói với người phía sau: "Mai, buông em ra, em phải đi làm."
"Không cho." Mai Vũ Sâm vẫn còn ngái ngủ, lầm bầm, "Xin nghỉ."
Chất lượng giấc ngủ của Mai Vũ Sâm không tốt, sáng sớm còn gắt ngủ. Huống hồ Bạch Tư Quân đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi để chín giờ đi làm cho kịp, bảo sao tâm tình của Mai đại gia càng thêm méo mó.
"Đừng nghịch." Bạch Tư Quân ngồi dậy, "Hiện tại trong tay em có một tuyển tập rất quan trọng, gần đây em sẽ khá bận."
Vừa nghe xong, Mai Vũ Sâm lập tức dụi mắt ngồi dậy, hỏi: "Vậy khi nào em lại qua đây?"
Bạch Tư Quân suy nghĩ trong chốc lát, đáp: "Cuối tuần này không bận gì, tầm tối thứ sáu đi."
"Lâu thế." Mai Vũ Sâm bất mãn nhíu mày, đè Bạch Tư Quân về lại trên giường, "Vậy thì ở lại đây với tôi một lát."
Tay Mai Vũ Sâm lại bắt đầu bày trò, "gậy" của Bạch Tư Quân không phải chày sắt, cứ theo tần suất "mài" này, ước chừng không bao lâu nữa sẽ mài thành kim mất. Anh giữ tay Mai Vũ Sâm lại, dỗ dành: "Nghe lời em, anh không đứng lên là em muộn mất."
"Tôi đưa xe cho em." Mai Vũ Sâm mổ vào má anh một cái chóc, "Em lái xe đi đi."
Bạch Tư Quân dở khóc dở cười: "Từ lúc lấy bằng lái xong em chẳng động vào xe lần nào, sao mà lái được?"
"Vậy tôi đưa em đi."
Bạch Tư Quân thực sự không còn cách nào nói nổi với Mai Vũ Sâm, đành phải nằm ỳ với hắn tới hơn bảy giờ. Tuy rằng vì thế mà buổi sáng của anh trở nên rất bận rộn, nhưng trải nghiệm bạn trai lái xe đưa mình đi làm thế này cũng khá mới mẻ.
Trước khi ra khỏi nhà, Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm còn vác theo cả laptop với vali, anh kinh ngạc hỏi: "Anh đi xa à?"
Bạch Tư Quân biết, có một số tác giả sẽ chạy tít vào chỗ rừng rú bế quan sáng tác. Thế nên anh cho rằng Mai Vũ Sâm rốt cuộc cũng bắt đầu gắng sức nỗ lực. Kết quả, Mai Vũ Sâm lại đáp: "Đến nhà em cũng không tính là xa."
Bạch Tư Quân: "..."
Được thôi, anh vốn cũng chẳng còn hy vọng gì vào tác phẩm mới, chỉ cần Mai Vũ Sâm vui vẻ là tốt rồi. Đến giờ anh mới hiểu vì sao cha mẹ nào cũng đều không muốn con cái mình yêu đương sớm, cái chuyện yêu đương này thực sự rách việc, đau đầu hơn cả là bản thân biết rõ là sẽ làm lỡ việc nhưng không thể nào khống chế được, thậm chí còn muốn dâng mình tất cả cho người kia.
Đường xá sau dịp nghỉ lễ rất chán, lúc Mai Vũ Sâm đưa Bạch Tư Quân đến chỗ làm đã là chín giờ kém năm.
Theo quy định của Hồng Đồ, chỉ cần quẹt thẻ trước chín giờ năm thì không bị đi muộn. Mai Vũ Sâm vừa dừng xe lại, Bạch Tư Quân đã vội tháo dây an toàn, định lao thật nhanh lên công ty. Đến lúc này rồi Mai Vũ Sâm còn đột nhiên giữ tay Bạch Tư Quân lại, bày ra vẻ mặt không cam lòng chút nào: "Bạch, lỡ chút nữa tôi nhớ em thì làm sao bây giờ."
Bạch Tư Quân buồn cười, cứ làm như anh không về nhà không bằng, hai người né nhau ra tí xíu thì nhớ nhung cái nỗi gì? Mai Đại Miêu nhà hắn thực sự là càng ngày càng dính người.
Anh quét mắt nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến người họ mới vội vã chụt chụt vào môi Mai Vũ Sâm hai phát, vân vê vành tai của anh thỏa hiệp: "Buổi trưa em về ăn cơm với anh."
Buổi trưa Bạch Tư Quân có tầm nửa tiếng nghỉ trưa, bình thường anh sẽ nằm ụp mặt lên bàn nghỉ ngơi, nhưng hôm nay sẽ đặc biệt chạy về nhà vì Mai Vũ Sâm, ăn cơm với hắn xong đến một rưỡi chiều sẽ quay về công ty.
Nếu là hồi trước, Bạch Tư Quân tuyệt đối sẽ không làm mấy trò hành xác thế này, nhưng cứ nghĩ tới Mai Vũ Sâm lẻ loi nằm một mình trong phòng, anh lại muốn bỏ hết mọi chuyện chạy về với hắn.
Lương Như thấy Bạch Tư Quân kỳ lạ rành rành ra, cô cười trêu anh: "Ơ kìa anh Bạch cuồng công việc bị ngắt mạch rồi ạ?"
Bạch Tư Quân tắt màn hình điện thoại, miệng thôi không nhếch nhếch lên nữa, nghiêm mặt: "Anh đang bàn chuyện công việc với tác giả."
Lương Như cười thành tiếng, nói thẳng không nể mặt anh chút nào: "Có anh bồ là nhà văn tốt thật ý, bàn chuyện xyz cũng có thể nói là bàn chuyện công việc luôn này."
Mặt Bạch Tư Quân hơi đỏ lên, vì anh thực sự đang bàn chuyện xyz với Mai Vũ Sâm.
Tên kia chẳng biết lên cơn kiểu gì lại phanh