Khăn quàng cổ của Bạch Tư Quân là mẫu sọc đen trắng, quấn trên cổ hai vòng là có thể che kín được nửa khuôn mặt, cực kỳ ấm áp.
Bây giờ bảo bối giữ mạng còn quan trọng hơn cả "quần thu" đã bị Mai Vũ Sâm chiếm mất.
Bạch Tư Quân là kiểu người khó tiếp nhận thứ mới, không đến mức bảo thủ, nhưng quả thực có hơi cố chấp.
Tỷ như việc anh phát hiện ra quán trà sữa dưới công ty có một loại nước uống rất được, sau đó chỉ gọi mỗi vị này mỗi lần đi uống. Có đồng nghiệp giới thiệu cho anh một loại khác, anh cũng thử đấy, nhưng lần sau vẫn sẽ gọi loại mình thường uống.
Đồng nghiệp cười bảo anh đúng là người chung thủy, nhưng trên thực tế chỉ là anh đã có lựa chọn thích hợp rồi, không rảnh tốn thêm thời gian tìm kiếm thêm thứ khác nữa.
Mua đồ cũng giống vậy, nếu đã mua được một đôi giày ưng ý thì lần sau anh sẽ tiếp tục mua đôi giày đó nữa. Bởi thế nên đôi giày anh đi hiện tại không khác mấy đôi anh đi thời đại học.
Mấy ngày sau, khăn quàng giống cái trước của Bạch Tư Quân tới rồi, anh quấn người cho thật kỹ xong, lúc này mới dám nghênh ngang bước ra đường.
Mấy hôm kế tiếp, Bạch Tư Quân giúp Triệu Lâm đọc morasse bản thảo một cuốn sách, lại giúp Lý Lam chuẩn bị một buổi ký tên sách, vốn không có thời gian để làm chuyện của bản thân.
Đọc morasse (đọc mo-rát): soát chính tả.
Đúng lúc này, chủ biên tìm đến anh, dò hỏi tiến độ sách mới của Mai Vũ Sâm.
"Cậu đi tìm Mai Vũ Sâm hai lần, thảo luận đến đâu rồi?" Chủ biên hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì..."
"Cậu nói chuyện với cậu ta thế nào vậy?"
"Thử hỏi một chút ý tưởng cho sách mới."
"Sau đó thì thế nào?"
Sau đó anh ta xả chuyện tình dục và sinh tử với tôi một trận.
Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy có hơi thất bại, dường như toàn bộ quá trình anh bị Mai Vũ Sâm dắt mũi đi khắp nơi.
Thấy Bạch Tư Quân ấp a ấp úng mãi không ra một câu hoàn chỉnh, chủ biên gõ gõ ngón tay trên bàn làm việc: "Cậu nói chuyện vi phạm hợp đồng với cậu ta chưa?"
"Vẫn chưa..."
"Tại sao lại không nói?" Ngữ điệu của chủ biên đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Đây là thứ quan trọng nhất, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể lấy hợp đồng ra yêu cầu cậu ta bồi thường."
"Nhưng không phải tác giả trì trệ bản thảo là chuyện bình thường sao..."
"Bình thường?" Chủ biên cầm lấy một xấp văn kiện nện xuống bàn, "Cậu làm rõ lập trường của mình cho tôi trước đã, mỗi một ngày cậu ta thiếu bản thảo công ty đều chịu tổn thất, cậu nói ra chữ bình thường không thấy ngại sao? Cậu không phát lương nên thấy chuyện không đáng gì phải không?"
Trong tiếng gầm rống tức giận của chủ biên, Bạch Tư Quân hồi tưởng lại lời oán than của vị tiền bối vừa mới từ chức đây.
Bình thường người đàn ông trung niên đầu hói này luôn giữ vẻ mặt tươi cười niềm nở, nhưng thực tế lại chua ngoa hơn bất kỳ ai.
Anh vẫn còn thất thần đã nghe chủ biên nói tiếp: "Tôi cho cậu thời gian ba tháng, nếu như không lấy được bản thảo từ tay Mai Vũ Sâm thì cậu cuốn gói lượn ngay lập tức cho tôi."
Bạch Tư Quân cứ ngỡ mình nghe nhầm, anh kinh ngạc thốt lên: "Cái gì?"
Chủ biên xả giận xong, dường như đầu óc trở nên dễ chịu hơn, khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày, ông vừa uống trà vừa nói: "Ba tháng là kỳ hạn cuối cùng, tôi tin nhất định cậu có thể làm được."
Bạch Tư Quân ra khỏi văn phòng trong trạng thái hoang mang lo sợ, thầm nghĩ có phải mình đắc tội chủ biên lúc nào mà không hay không.
Tiền bối kinh nghiệm đầy mình tốn hết mấy năm còn không làm nên chuyện, anh làm gì có khả năng làm được trong vòng ba tháng? Chủ biên nói ông ấy tin tưởng anh, mà lại nhìn anh với cái vẻ không khả quan như vậy.
Đúng lúc này Lý Lam đi ngang qua người Bạch Tư Quân, cô cầm tài liệu trong tay, nhìn Bạch Tư Quân: "Đúng rồi Tiểu Bạch, chị có một bưu phẩm sắp giao tới, bây giờ đi không được, chút nữa em lấy giúp chị được không?"
Bạch Tư Quân đột nhiên nảy sinh cảm giác chán ghét trong lòng, anh cười cười đáp: "Em không tiện rồi chị Lý ạ, em có việc phải ra ngoài."
Lý Lam bĩu môi, rõ ràng hơi mất vui: "Được rồi."
Bạch Tư Quân nhìn cuốn sách đang đọc dở trên bàn, sau đó đi tới cửa tiệm bán điểm tâm lần hai.
Giá cả ở tiệm điểm tân này rất đắt, chính Bạch Tư Quân còn không nỡ bỏ tiền mua ăn nữa là. Lúc trả tiền, anh không khỏi đau lòng, cũng không biết số tiền mình tốn rốt cuộc có đáng giá hay không.
Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện Mai Vũ Sâm có thể hại anh thất nghiệp, giờ còn phải mua điểm tâm đắt như vậy cho hắn, tâm trạng nhất thời hơi căm phẫn.
Ngồi tàu điện ngầm hai tiếng, đi đến biệt thự của Mai Vũ Sâm lần ba, lần này anh lo lắng hơn so với hai lần trước.
Bạch Tư Quân khó khăn nói chuyện hợp đồng cho Mai Vũ Sâm, nói hắn có thể phải trả một số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, thế mà Mai Vũ Sâm nghe xong cũng không phản ứng gì, hắn còn hỏi: "Muốn uống cà phê không?"
Bạch Tư Quân sững sờ, nghĩ thầm anh ngồi muốn được nửa tiếng rồi giờ mới hỏi muốn uống gì. Xem ra muốn giải quyết vấn đề với người ngoài xã hội thì buộc phải dựa vào người ngoài xã hội, chủ biên bảo trước hết phải nói chuyện hợp đồng quả là đúng đắn. Anh gật đầu một cái, nói: "Cảm ơn."
Mà Mai Vũ Sâm vẫn cứ lười biếng dựa trên sofa không nhúc nhích: "Tôi cũng muốn uống, ở nhà bếp."
Bạch Tư Quân: "..."
Anh vẫn xem thường độ dày của da mặt Mai Vũ Sâm quá rồi.
Lúc Bạch Tư Quân bưng hai tách cà phê hóa tan vào phòng khách, Mai Vũ Sâm cũng vừa lúc lật cuốn sách anh mang theo. Đó là cuốn "Bước đến bên rìa nhân sinh" của tác giả Dương Giáng.
Bước đến bên rìa nhân sinh (走到人生边上 – Tẩu đáo nhân sinh biên thượng):Là một tác phẩm của nữ nhà văn Dương Giáng, cuốn sách này cũng là nơi lần đầu tiên bà nói lên suy nghĩ của mình về những vấn đề cơ bản như: số phận và định mệnh, sự sống và cái chết, tâm hồn và thể xác, thần linh và ma quỷ, nền văn minh nhân loại,...; thông qua sự tích hợp kiến thức văn học, triết học, đạo đức học, phân tâm học (một nhánh của tâm lý học). Với cách sử dụng từ ngữ tuyệt vời của mình, với lối tư duy tinh tế, hành văn tuyệt đẹp, hàm chứa cảm xúc mãnh liệt; tác phẩm thực sự là một kiệt tác xuất sắc hiếm có.
"Cuốn đó là mang đến cho anh đấy." Bạch Tư Quân đặt một tách cà phê trước mặt hắn.
"Cho tôi?" Mai Vũ Sâm nhìn tới nhìn lui một lúc,