Bạch Tư Quân vốn có thái độ rất tiêu cực trước vấn đề hôn nhân, nhưng từ khi ở cùng một chỗ với Mai Vũ Sâm, mọi cảm xúc ấy như bay biến hoàn toàn.
Đối với sự thúc giục của mẹ anh, anh vốn định chuồn được bao lâu thì cứ chuồn, ít nhất trong giai đoạn này không phải vội. Thế nhưng khoảnh khắc Mai Vũ Sâm đeo nhẫn vào ngón tay anh, anh đột nhiên không muốn giấu giếm thêm bất kỳ phút giây nào nữa.
Chỉ có điều...
Nghĩ tới tính tình có một không hai kia của mẹ mình, anh vẫn hơi sợ.
Bạch Tư Quân dẫn Mai Vũ Sâm xuống công viên đi dạo vài vòng, hắn phát hiện ra anh không bình thường rất nhanh, kéo anh xuống hỏi chuyện: "Bạch, giờ không còn sớm nữa rồi, đến nhà em hả?"
"Đi, em..." Bạch Tư Quân buồn bực gãi gãi đầu, "Chắc chắn mẹ em sẽ không hòa hợp với anh."
"Không có chuyện gì." Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười cười, "Anh không nghĩ em nghe lời mẹ đến vậy."
"Sao lại không có chuyện gì được." Bạch Tư Quân ngồi xuống ghế đá, lo lắng nói: "Anh không biết đấy thôi, mọi việc trong nhà em đều do mẹ định đoạt..."
Bạch Tư Quân cũng không phải sợ mẹ trách mắng, ngược lại, nhiều năm nghe mắng đã tôi luyện bản lĩnh cực cao trong anh, mẹ có nói thế nào với anh cũng chỉ như nước đổ đầu vịt.
Thế nhưng Mai Vũ Sâm không giống vậy, bình thường mới nói động một chút Mai Đại Miêu đã ngúng nguẩy giận dỗi, lỡ đâu mẹ anh quá lời, Mai Vũ Sâm mất mặt quá bỏ đi luôn thì thế nào đây?
"Đừng lo lắng." Mai Vũ Sâm ngồi xuống bên cạnh Bạch Tư Quân, ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời. "Tôi đã trải qua chuyện này một lần, không có gì phải sợ."
Bạch Tư Quân ngẩn ra: "Không phải anh không có bạn trai cũ à?"
"Hả?" Mai Vũ Sâm nhìn anh, "Thì không có."
"Sao anh nói mình từng trải?" Bạch Tư Quân hỏi.
Mai Vũ Sâm buồn cười trả lời: "Tôi come out với người nhà."
"Ra vậy..." Bạch Tư Quân phát hiện đầu óc mình dạo này hơi phong phú quá mức rồi, có hơi lúng túng, "Vậy kết quả thế nào?"
"Ầm ĩ như vậy không thể nào vui vẻ được, nhưng mà," Mai Vũ Sâm ngừng một chút, "Bọn họ vốn cũng chẳng quản nổi tôi."
Bạch Tư Quân gật gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, tính cách ngang ngược này của hắn không giống sẽ cúi đầu nhận sai trước người nhà.
Nhưng anh vẫn hơi lo lắng: "Sau lần ầm ĩ đó, vẫn cứ không vui như thế à?"
"Không." Mai Vũ Sâm đáp, "Bạch Bạch, chỉ cần em đủ trưởng thành ưu tú, mọi người sẽ rất dễ thỏa hiệp."
Bạch Tư Quân nói không nên lời.
Đúng vậy, người yêu anh là một người ưu tú như vậy, anh có gì để lo lắng ư? Người ưu tú không cần để ý ánh nhìn người khác, thậm chí có thể thay đổi suy nghĩ của một người; chỉ cần đủ ưu tú, đối mặt với hiềm nghi luôn có thể giữ tư thái ôn hòa tự tin.
Bạch Tư Quân một lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình, cứ mỗi lần anh nôn nóng bất an, Mai Vũ Sâm nhất định sẽ làm anh an tâm lại.
Mai Vũ Sâm buồn cười hỏi: "Sao nhìn tôi thế này?"
"Không có gì." Bạch Tư Quân cố gắng nén lại cầu vồng bảy sắc lấp lánh đang chực chờ tràn ra khỏi lòng mình, "Chỉ là cảm thấy, đôi lúc anh cũng thật đáng tin."
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Đôi lúc là cái gì?"
Bạch Tư Quân nói: "Bởi vì ngoài đôi lúc đó ra, anh chính là tiểu quỷ ấu trĩ lúc nào cũng làm em đau đầu."
Mai Vũ Sâm kẹp lấy cổ Bạch Tư Quân, kéo anh về trước ngực mình, ghé môi sát vào tai anh: "Mông em ngứa rồi đúng không? Hửm?"
Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt, né khỏi tay Mai Vũ Sâm, anh nhỏ giọng đáp: "Chúng ta lên đi, mẹ em sắp ngủ rồi."
Đã gần mười giờ rưỡi đêm, mẹ anh hẳn đang xem TV, tầm trước mười một giờ sẽ đi ngủ.
Bạch Tư Quân dẫn Mai Vũ Sâm lên tầng, lúc mở cửa nhà, Lan Nguyệt đang ngồi trên sofa xem TV. Bà thấy Bạch Tư Quân về nhà, lập tức hỏi: "Mẹ nghe dì La bảo không thành, con chạy đi đâu, sao muộn vậy mới về?"
"Mẹ, con có người giới thiệu với mẹ." Bạch Tư Quân dẫn Mai Vũ Sâm vào cửa, "Con có đối tượng rồi."
Lan Nguyệt nhất thời không phản ứng gì, kỳ lạ nhìn Mai Vũ Sâm: "Đây là...?"
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, nói: "Đối tượng của con, Mai Vũ Sâm."
Phòng khách đột ngột rơi vào trạng thái đông cứng, âm thanh từ TV bỗng nhiên trở nên vô cùng chói tai. Lan Nguyệt cứng đờ người, bà như không tin vào tai mình: "Con nói cái gì?"
Bạch Tư Quân có phần chột dạ, nhưng anh vẫn nắm tay Mai Vũ Sâm, nhìn thẳng vào mẹ mình: "Đây là bạn trai con, là một nhà văn."
"Mày điên rồi phải không?" Lan Nguyệt đột nhiên đứng phắt dậy, "Mày thích con trai từ lúc nào?!"
"Con vẫn thích." Bạch Tư Quân không muốn mẹ mình nói Mai Vũ Sâm "làm hư" mình, tự quy hết tội lên người, "Trước đây con đã không thích nữ, nhưng mẹ cứ giới thiệu cho con."
"Không phải trước đây mày có bạn gái sao?" Lan Nguyệt không hiểu nổi.
"Giả vờ giả vịt cả." Bạch Tư Quân mạnh miệng đến cùng.
"Mày!" Lan Nguyệt tức giận, ngồi về trên sofa, "Mày có lương tâm hay không, tại sao lại đi làm đồng tính luyến ái thế này?"
"Có buồn nôn cũng là con mẹ ." Bạch Tư Quân cũng nổi giận.
"Bạch." Mai Vũ Sâm lay lay tay Bạch Tư Quân, "Em đừng nói nữa."
Ánh nhìn của Lan Nguyệt nhảy về phía Mai Vũ Sâm, bà đề phòng dò hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai? Bắt con trai tôi đi từ lúc nào?"
"Chào bác, con là Mai Vũ Sâm." Mai Vũ Sâm cúi đầu chào Lan Nguyệt, "Tụi con đã cùng nhau một khoảng thời gian."
"Hai đứa..." Mặt Lan Nguyệt tái xanh, quay đầu quát Bạch Tư Quân: "Sao mày không nói sớm cho mẹ mày biết? Mày mà nói mẹ đã dẫn mày đi chữa bệnh từ sớm!"
"Bệnh cái gì mà bệnh ạ." Bạch Tư Quân cau mày, "Đã thời đại nào rồi mẹ còn xem đồng tính luyến ái là bệnh, chị của con cũng biết cả rồi, mẹ hỏi chị xem đó có phải là bệnh không."
"Chị mày biết?" Lan Nguyệt khó tin, lập tức gọi điện sang nhà bên cạnh, quát, "Con tới nhà cho mẹ, có việc hỏi con!"
Một lúc sau, bốn người im lặng ngồi xuống sofa. Bạch Tư Quân ngồi với mẹ và Mai Vũ Sâm, còn Bạch Giai Giai ngồi phía chếch đối diện.
Sắc mặt Lan Nguyệt vẫn rất nghiêm trọng, dường như có thể lên cơn giận bất cứ lúc nào. Bạch Giai Giai nháy mắt với Bạch Tư Quân, trách anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho mẹ đã dắt thẳng