Trong phòng vệ sinh của một khách sạn xa hoa, Bạch Tư Quân tỉ mỉ rửa tay thật sạch sẽ, sửa sang lại chiếc nơ méo xệch, đảm bảo mặt không còn đỏ nữa, cuối cùng mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Đi hết hành lang dài dằng dặc là sảnh yến hội xanh vàng rực rỡ. Bạch Tư Quân nhìn đồng hồ, chỉ mười phút nữa là lễ trao giải Tinh Mộc bắt đầu, anh muốn bước thật mau, nhưng đúng lúc này lại đụng phải Lương Như đang đi về phía ngược lại.
"Anh Bạch?" Lương Như hạ tà váy xuống, khuôn mặt nhỏ có vẻ vui mừng, "Em đang đi lòng vòng tìm anh nè, bảo sao ông chủ Mai ngồi có mỗi một mình ngoài kia."
"Khụ, Tiểu Lương, lâu rồi không gặp." Nhắc tới cái tên Mai Vũ Sâm, Bạch Tư Quân hơi chột dạ, anh cố ý chuyển đề tài: "Gần đây công việc thuận lợi chứ?"
"Dạ cũng tạm, em vừa thi công chức ạ, cũng không biết có được hay không." Lương Như đáp, "Em nghe nói A xã mới thành lập bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, muốn đưa sách nội địa ra thị trường lớn hơn. Quả nhiên đại xã đúng là khác biệt."
"Đúng là có chuyện này, nhưng anh không liên quan nhiều lắm." Bạch Tư Quân cười cười, "Anh chủ yếu vẫn làm tiểu thuyết trong nước."
"Đúng rồi," Lương Như đột nhiên nhỏ giọng, "Sau này em có biết chuyện giữa anh và thầy Tề, vừa rồi em thấy ngồi cùng bàn với bọn anh, chút nữa dùng bữa anh tính thế nào?"
"Còn cách gì nữa đâu?" Bạch Tư Quân bất đắc dĩ nhún vai, "Theo thông lệ, tác giả trong cùng danh sách đề cử sẽ ngồi cùng một bàn."
Mỗi năm một lần, dạ tiệc trao giải của Tinh Mộc là một sự kiện thường niên trọng đại, tổ chức ở khách sạn năm sao này. Trừ mời các tác giả nổi tiếng, cũng sẽ có thêm người trong ngành và cánh truyền thông, một số cũng có thể tự chi để tham gia, Lương Như là một trong số đó.
Bạch Tư Quân là biên tập viên của tác phẩm được đề cử, đương nhiên cũng được mời đến. Cơ mà đáng ra chỗ ngồi của anh không ở gần sân khấu đến vậy, sở dĩ anh ngồi đây là vì còn một thân phận khác —— người nhà của đại tác gia Mai.
Cũng nhờ ơn Tề Quân, nếu người này không rao khắp chốn quan hệ của hai người họ, Bạch Tư Quân cũng chưa công khai mối quan hệ giữa mình và Mai Vũ Sâm ra thế này.
Lúc Bạch Tư Quân về lại chỗ ngồi, dẫn chương trình đã mở màn.
Mai Vũ Sâm lặng lẽ lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao sửa sang lâu vậy?"
"Anh còn không ngại mà hỏi nữa?" Bạch Tư Quân thấp giọng oán giận, "Làm y phục của em rối tung lên, mắc gì anh phải liếm, có gì hay mà liếm?"
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Tôi làm em khó chịu sao?"
Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt không trả lời, lúc này Mai Vũ Sâm lại nói: "Đúng rồi, vừa nãy tôi quên kéo khóa quần lên cho em..."
"Anh nói cái gì!?" Bạch Tư Quân thiếu chút nữa quên cả nhỏ giọng, cũng thiếu chút nữa giật bắn lên lao khỏi chỗ ngồi.
Để tiện "hành sự", anh phải mặc quần chữ T cực kỳ khó mặc này vào, nếu quần chưa kéo khóa lên, chẳng phải...
"Vợ chồng son các cậu ân ái thật nha." Nữ tác giả ngồi bên cạnh Bạch Tư Quân cười nói, "Còn thầm thì với nhau từ nãy giờ nữa."
Bạch Tư Quân lúng túng liếc Mai Vũ Sâm một cái, thấy con mèo to xác này cười hớn hở chẳng thèm che giấu, hiểu ra ngay hắn đang đùa mình.
Anh cũng hoảng quá mà rối hết lên, nếu quần không kéo lên thật, anh phải biết rồi chứ.
"Khụ, để tôi rót rượu giúp mọi người." Bạch Tư Quân mất tự nhiên cầm rượu lên, rót lần lượt mỗi tác giả đang ngồi cùng bàn một ly.
Tề Quân cũng đang ngồi ngay đó, Bạch Tư Quân không tiện bỏ qua, đành khách khí nói Tề Quân đưa ly tới. Vậy mà Tề Quân lại từ chối: "Cảm ơn biên tập Bạch, tôi không uống rượu."
Bạch Tư Quân biết Tề Quân có uống, cho nên chửi thầm trong lòng, ông đây lười rót thì có.
Bỏ qua Tề Quân, Bạch Tư Quân rót rượu giúp tác giả mới nổi trên mạng, người kia mở miệng nói: "Tôi có thấy trên mạng đồn đãi chuyện thầy Tề Quân và thầy Mai Vũ Sâm bất hòa, không biết là thật hay giả đây."
Những người khác theo phản xạ ngừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về hai nhân vật chính. Chiếc bàn tròn chứa mười người chỉ còn âm thanh rót rượu.
Sắc mặt của Tề Quân hơi cứng đờ, Mai Vũ Sâm lại không có biểu cảm gì khác, vẫn thờ ơ rũ mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân.
"Nào có bất hòa." Bạch Tư Quân xen ngang bầu không khí ngột ngạt, "Tin tức trên mạng là giả cả."
"Đúng vậy nhỉ?" Tác giả mạng nọ tiếp tục nói, "Tôi thấy trên Internet nói thầy Tề Quân rút khỏi cuộc thi truyện ngắn..."
"Sự việc tôi đã lên tiếng giải thích." Tề Quân chen miệng nói, "Tin tức đều là giả, không có thật."
Tề Quân nói tới đây, Bạch Tư Quân đột nhiên cười khẽ một tiếng. Anh cười vừa thật, lại vừa có chút đột ngột, hiển nhiên đang nằm vào câu nói "Không có thật" của Tề Quân.
Mọi người trên bàn lập tức nghe ra ý mỉa mai trong tiếng cười khẽ nọ, cũng hiểu ra mọi chuyện. Tề Quân nhíu mày, xem chừng muốn nói, nhưng Bạch Tư Quân chẳng nói bất kỳ điều gì, Tề Quân cũng không tìm được lý do phản bác, đành lúng túng nói một câu: "Người bày ra chuyện bịa đặt chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."
"Đó là lẽ đương nhiên." Bạch Tư Quân tán đồng, vẻ thiếu điều còn cho một tràng vỗ tay.
Thấy anh như vậy, sắc mặt của Tề Quân càng trở nên khó coi.
"Bất kể thế nào, tôi phải cảm ơn thầy Tề Quân rất nhiều." Tác giả mạng nói, "Nếu thầy không rút khỏi cuộc thi, e rằng ngôi đầu trong cuộc khi vừa rồi đã không phải của tôi rồi."
"Đừng nói thế, tôi cảm thấy cậu viết tốt hơn tôi nhiều." Tề Quân trở về trạng thái ôn hòa nhĩ nhã thường ngày, "Giài thưởng Tinh Mộc lần này tôi cũng không ôm hy vọng, phải nhờ đến các vị tiền bối ở đây rồi."
Bạch Tư Quân nhíu mày, đúng là yêu quái đầu đàn, trước hết tìm cho mình một bậc thang thích hợp, nếu sau này không đoạt giải, cũng có thể biểu hiện vẻ hờ hững.
"Tôi mới phải chờ mọi người đây." Nữ tác giả mỉm cười, "Tôi đã ở hai năm rồi, thêm một năm nữa cũng dễ hiểu."
"Bất sự quá tam, lần này không chừng chính là cô rồi." Tác giả mạng nói, "Tuyển thủ mới ở chốn hoang dã như tôi đây mới là người phía sau."
"Tôi nói mọi người, có hay không cũng đâu có gì ghê gớm." Tác gia tiền bối hiếm khi mở miệng chuyện trò.
"Tiền bối nói đúng lắm, lần này không được, lần sau tiếp tục cố gắng." Tề Quân ra chiều phụ họa.
Bầu không khí trên bàn ăn dần hòa hoãn lại, các tác giả lớn cùng nhau tán gẫu chuyện xuất bản, bên kia không khí trên sân khấu cũng bắt đầu nóng lên.
Bạch Tư Quân vừa xem chương trình vừa nghe mọi người nói chuyện, mãi đến tận khi chương trình biểu diễn kết thúc, lễ trao giải mới chính thức bắt đầu, anh cũng đột nhiên căng thẳng.
Anh huých cùi chỏ vào Mai Vũ Sâm, nhẹ giọng nói: "Chút nữa nếu không được giải, anh đừng tỏ ra quá thất vọng đấy, không Tề Quân lại cười cho."
Mai Vũ Sâm buồn cười hỏi: "Em