Edit: Ryal
Trong căn phòng rộng chưa tới mười mét vuông, trừ chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ và một chiếc ghế tựa thì chỉ có hai chiếc ghế gỗ đã ngả màu, nơi góc tường có bày một chậu hoa kiểng.
Trên lớp tường tróc gần hết sơn trắng được tô một dòng chữ đỏ rất lớn: "Phòng bảo vệ trường trung học An Dương", những chữ này cũng đã hơi sờn mất.
Khi chàng thanh niên đẹp đẽ bước vào phòng bảo vệ, mọi người bên trong đều nhìn về phía y.
Một người đàn ông mặt sẹo ngồi trên ghế dài mở miệng: "Người mới à?".
Chàng thanh niên gật đầu: "Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn".
Gã đàn ông cười mỉa một tiếng, rồi quay đầu nhìn sang phía cửa sổ: "Đủ người rồi, bọn tôi vào được chưa?".
Chàng thanh niên đánh mắt nhìn theo thì thấy một người bảo vệ già đang ngồi đọc báo trên chiếc bàn cạnh đó.
Bảo vệ ngẩng đầu, mắt đeo kính lão, móc danh sách trong ngăn kéo ra dò một lúc lâu: "Ân Lưu Minh à?".
"Cháu đây".
Người bảo vệ lấy chìa khóa, tra vào chiếc xích sắt đã rỉ sét từ lâu, cánh cổng trường học mở ra trong tiếng vang loảng xoảng.
Ông chép miệng: "Vào đi".
Sau khi tất cả đã bước vào, người bảo vệ mới khép cổng.
Ân Lưu Minh quay đầu lại nhìn.
Trong nháy mắt khi cách cổng đóng lại, cảnh vật bên ngoài vốn cực kì rõ ràng ngay lập tức bị một làn sương trắng bao phủ.
Những tia sáng trong trường cũng yếu đi, như thể thời gian trôi đến lúc hoàng hôn trong chớp mắt, tất thảy hiện vẻ âm u kì quái.
Những người khác cũng chú ý tới việc quang cảnh xung quanh đổi khác.
Ai đứng đây cũng tự nguyện bước vào trò chơi Ác Mộng nên đã chuẩn bị tâm lí vượt ải, họ chẳng kinh ngạc là bao.
Có người tò mò đánh giá xung quanh, cũng có người sợ sệt nhưng giả vờ điềm tĩnh.
Giọng ai đó run run: "Chúng ta còn được ra ngoài không?".
Người phụ nữ duy nhất khẽ đáp: "Qua ải là được ra ngoài".
"Nếu không qua ải thì sao?".
Người phụ nữ ấy "À" một tiếng vẻ sâu xa.
Mọi người hiểu được hàm nghĩa trong câu ấy thì không khỏi rùng mình.
Một thanh niên đứng đầu hàng ngũ trông có vẻ kiêu ngạo nhìn một vòng khắp xung quanh, nói khẽ: "Tự giới thiệu bản thân đi.
Tôi là Đinh Bồi An, là người dẫn đường của đám lính mới các người, đã từng qua ải ba sao.
Nếu các người nghe lời tôi, thì sống sót qua cửa ải này không khó lắm".
Người phụ nữ áo đen ban nãy lên tiếng: "Tôi là Ninh Viện Viện, từng qua ải hai sao, cũng là người dẫn đường".
Ân Lưu Minh nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Lúc bước vào trò chơi Ác Mộng, y không hề nghe tới vụ dẫn đường này.
"Để nâng cao tỉ lệ sống sót của người chơi, mỗi giấc mơ sẽ có một hai người chơi cũ đảm nhận việc hướng dẫn người mới".
Ninh Viện Viện nhẹ nhàng giải thích.
"Đương nhiên mấy người có thể không nghe lời chúng tôi, nhưng chết thì đừng trách".
Ân Lưu Minh khẽ xoa cằm.
Không ngờ trò chơi này còn có nhân tính đấy, lại còn hướng dẫn người mới nữa cơ à.
Mấy người kia bình tĩnh lại, nhanh chóng nịnh nọt làm quen với Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện.
"Anh Đinh, chị Ninh à, hai người nói gì em cũng nghe hết!".
"Cửa ải này phải nhờ hai người rồi!".
Người chơi tham gia Ác Mộng không ai không có nguyện vọng, nhưng dù đó là gì, thì họ phải sống sót qua ải trước đã rồi mới thực hiện được.
Ân Lưu Minh nhìn ba người mới khác, họ đều đang cố gắng nịnh hót làm thân với Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện.
Cũng đúng thôi.
Trò chơi Ác Mộng là một thế giới hoàn toàn khác với hiện thực, ai bước vào một lĩnh vực mới mà chẳng muốn tìm người nhiều kinh nghiệm để dựa dẫm.
Đinh Bồi An hơi mất kiên nhẫn: "Cứ tự giới thiệu trước đi xem nào".
Ân Lưu Minh giới thiệu sơ qua rồi không a dua nịnh hót theo những người khác, y chỉ quan sát khắp xung quanh một vòng.
Ngôi trường này có vẻ xưa lắm rồi, trên đất có vài vết nứt, gạch lát trên luống hoa cũng vỡ.
Nhưng những đóa hồng Trung Hoa, tử đinh hương, nhài đông, cúc vàng lại đẹp hơn hoa bình thường nhiều.
Rõ ràng thời kì ra hoa của những giống cây đó là khác nhau, nhưng giờ đây, chúng lại đồng thời nở rộ trong ngôi trường này.
Hơn nữa, những luống hoa được trồng san sát dày đến độ khiến người ta hơn phản cảm.
Vô số đóa hoa đủ màu gần như bao phủ cả mặt đất, mùi hương nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi như đang che đậy điều gì đó.
Trái với mảng hoa dày, trong sân trường không có bóng người nào.
Xung quanh là bầu không khí hiu quạnh khôn kể, phối với sắc trời ảm đạm lại càng khiến ngôi trường trông rất kì dị.
Một cơn gió chẳng biết đến từ đâu thổi tới, trong luống hoa dường như có tiếng khóc gào, khiến người ta khó chịu vô cùng.
Những người mới bị bầu không khí ảnh hưởng, theo bản năng tụ lại gần chỗ hai người chơi có kinh nghiệm.
Ai đó cẩn thận hỏi: "Anh Đinh này, giờ chúng ta phải làm gì?".
Thái độ của Đinh Bồi An chẳng mấy niềm nở: "Đợi, sẽ có NPC tới dẫn đường".
Hắn vừa nói xong, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa trong bộ đồng phục trắng xanh xuất hiện từ trong lớp học nào đó kế bên, vẫy vẫy tay với họ: "Em chào các thầy cô ạ!".
Chắc chắn cô chính là NPC Đinh Bồi An đã nhắc tới.
Nữ sinh chạy tới trước mặt họ, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười rất tươi: "Thầy chủ nhiệm Tưởng bảo em đi đón các thầy cô, mời mọi người theo em ạ".
Sáu người theo bước nữ sinh đi vòng qua những luống hoa, lên lầu hai tòa nhà văn phòng để gặp chủ nhiệm Tưởng mà cô đã nhắc tới.
Lớp sơn bên ngoài tòa nhà loang lổ, bàn làm việc của chủ nhiệm Tưởng cũng tróc sơn, hiện vẻ cũ kĩ và tằn tiện.
Chủ nhiệm Tưởng là một thầy chủ nhiệm cấp ba điển hình - quần áo tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, có xịt nước hoa Cologne, cách một chiếc bàn làm việc cũng ngửi thấy mùi.
Khuôn mặt ông vuông vắn uy nghiêm, lúc nói chuyện cũng cực kì nghiêm túc: "Chào mừng các thầy cô".
Chưa đợi họ đáp lời, chủ nhiệm Tưởng đã tiếp tục.
"Thành tích của mấy đứa lớp A3 càng lúc càng trượt dài, cô Trương lại xin nghỉ đẻ, không quản nổi lũ học sinh nên chúng cứ kéo bè kéo cánh bắt nạt bạn khác.
Mấy ngày nữa có một bài kiểm tra rất quan trọng, tôi muốn mời các thầy cô về dạy cho cái đám nước đến chân mới nhảy này".
Vẻ mặt sáu người hơi đổi khác.
Ngay lúc ấy, cái loa bạc màu treo trên cửa kêu lên hai tiếng "rẹt rẹt", rồi một âm thanh máy móc đột ngột vang lên:
[Sáu người chơi đã mở khóa giấc mơ].
[Tên giấc mơ này là: Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi].
[Nhiệm vụ chính: Giúp các học sinh lớp 12A3 vượt qua kì kiểm tra.
Độ khó của nhiệm vụ: ★].
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể chọn rời khỏi giấc mơ, phần thưởng sẽ được kết toán sau].
[Bước đầu thực hiện nhiệm vụ chính: Lựa chọn môn học].
[Nhiệm vụ hoàn thành không có thưởng].
Khi bước vào trò chơi Ân Lưu Minh đã đọc phần "Giới thiệu của hệ thống", nên y không hề thấy bất ngờ với nội dung trong loa.
Qua vẻ mặt những người chơi khác, thì hiển nhiên họ cũng vậy.
Dường như chủ nhiệm Tưởng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh này.
Ông rút ra mấy tập hồ sơ trong ngăn kéo: "Đây là giáo án của các thầy cô".
Trên giáo án màu vàng xám là những chữ in đậm: "Ngữ văn", "Toán học" - đó là tên các môn học.
Mọi người nhìn nhau, hiểu ý cái loa muốn nói.
Họ phải chọn một môn để dạy bổ túc.
Nhưng mà...!Dạy bổ túc ư?
Sao nhiệm vụ của hệ thống này kì lạ thế?
Đinh Bồi An bước lên trước một bước, nhìn một lượt các giáo án rồi cuối cùng vươn tay chọn giáo án Hóa học.
Ninh Viện Viện cũng cầm tập Ngữ văn lên.
Ân Lưu Minh thờ ơ nhìn mọi người chọn xong, mới lấy quyển Vật lý còn sót lại.
Cầm nó lên rồi, Ân Lưu Minh mới chú ý rằng trên mặt bìa vốn là ảnh của một thầy giáo già trông có vẻ cứng nhắc.
Sau đó hình ảnh ấy dần biến thành ảnh y, nơi trống không phía dưới cũng chầm chậm hiện ra ba chữ: Ân Lưu Minh.
Chủ nhiệm Tưởng tiếp tục nói: "Bảy giờ tối đám học sinh sẽ bắt đầu tự học, đến tám giờ thì xong, khoảng thời gian đó xin nhờ các thầy cô".
Theo lời ông, chiếc loa lần thứ hai phát ra tiếng:
[Nhiệm vụ chính mới: Mỗi ngày chọn một môn để dạy bù cho các học sinh 12A3].
[Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 1 điểm].
Còn phải dạy bù thật đấy à?
Các người chơi nhìn nhau: "Ừm...!Còn ai nhớ kiến thức lớp mười hai không?".
"Không giấu mọi người, tôi chưa học hết cấp ba".
"Tôi tốt nghiệp lâu quá, quên hết rồi".
Một sinh viên đeo kính rụt rè nói: "Em có nhớ một ít...".
Người đàn ông trung niên mới vừa mở miệng bèn sáng mắt: "Vậy nhờ cậu hết đó nha".
Đinh Bồi An khoanh tay đứng một bên, lạnh lùng nói: "Các người tưởng ta phải dạy bù cho đám học sinh thật đấy à?".
Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt.
"Ông tưởng trò chơi Ác Mộng thiết kế giấc mơ này để ông làm thầy giáo hả? Cho ông đi chết thì may ra".
Gã trung niên hơi thở hắt, rồi cố gượng cười: "Thế anh Đinh nghĩ sao?".
Đinh Bồi An nói: "Đầu tiên phải tìm được kẻ tạo giấc mơ".
"Giấc mơ trong trò chơi Ác Mộng cơ bản là được hình thành từ một giấc mơ thật, những yếu tố nguy hiểm nơi đây đến từ nỗi sợ của chính chủ nhân giấc mơ đó - chúng tôi thường gọi chủ nhân giấc mơ là kẻ tạo giấc mơ".
Ninh Viện Viện giải thích.
"Có hai cách để qua ải.
Loại đầu tiên là đàng hoàng làm theo nhiệm vụ chính, hoàn thành từng bước một, cuối cùng thoát khỏi giấc mơ.
Loại này chỉ được tính là qua ải, mà phần thưởng cũng ít".
"Loại thứ hai là tìm được kẻ tạo giấc mơ, phân tích nguồn gốc của giấc mơ này, phá giải những khúc mắc của kẻ tạo giấc mơ.
Vậy thì sau khi toàn thành nhiệm vụ, toàn bộ giấc mơ sẽ biến mất, hoàn toàn phá được ải, phần thưởng cũng rất nhiều".
"Còn về nhiệm vụ chính, thì nó cũng có liên quan tới nguyện vọng của kẻ tạo giấc mơ.
Ta phải hoàn thành nhiệm vụ để dễ dàng tìm được kẻ tạo giấc mơ, xác định xem giấc mơ này liên quan gì tới nguyện vọng của người đó, rồi mới thành công".
Ân Lưu Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao một trò chơi phiêu lưu lại thiết kế một giấc mơ thế này?".
Trường học, kiểm tra, nghe như giấc mơ của một học sinh đã thi trượt vậy.
Đinh Bồi An hơi mất kiên nhẫn mà đáp lời: "Ai biết? Hơn nữa, phá giải toàn bộ giấc mơ là cách của những người chơi lão làng".
Gã không hề khách sáo mà nhìn y chằm chằm: "Mấy người mới thì làm nhiệm vụ cho đàng hoàng đi, không chết được đâu".
Người đàn ông trung niên lúng túng hỏi: "Thế giờ chúng ta...?".
Đinh Bồi An cau mày: "Đầu tiên đi xem lớp 12A3 thế nào đã.
Cùng nhau đi".
Nếu phải dạy bù cho lớp 12A3, thì dĩ nhiên đầu tiên cần ngó qua đám học sinh một lần rồi.
Kẻ tạo giấc mơ rất có thể là một trong số đó.
Lời nói của tên người chơi lão làng này bao hàm cả ý ra lệnh cho bốn người chơi mới một cách rất tự nhiên.
Cậu sinh viên đeo kính như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, ngoan ngoãn bước theo gã.
Ân Lưu Minh cũng