Edit: Gấu
Beta: Ryal
Sáng sớm Trì Tịch dụi mắt đi ra ngoài, nhìn thấy Ân Lưu Minh bèn cất tiếng chào theo bản năng: "Chào buổi sáng anh Ân".
"Chào buổi sáng".
Dưới chân Ân Lưu Minh mang đôi dép ngủ bông hình đầu gấu, mặc bộ đồ ngủ đáng yêu bằng lông nhung màu vàng nhạt, trên cổ còn đeo đồ bịt mắt, đầu đội nón ngủ bằng lông nhung đáng yêu, cục bông tròn đính trên nón ngủ đung đưa theo từng bước chân y đi.
Bộ đồ làm nổi bật lên làn da trắng nõn, khí chất cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Nhưng Trì Tịch bị dọa cho tỉnh người, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh Ân à, anh chưa tỉnh ngủ ạ?".
Mỗi tối có chuyện xảy ra, khi cậu tới gõ cửa phòng Ân Lưu Minh, lần nào cũng thấy y mặc bộ đồ này với khuôn mặt lạnh tanh và cơn bực bội kiểu "không nói được gì tử tế thì đập chết chú mày".
Hiện tại mặt trời đã lên cao, chẳng lẽ anh Ân còn chưa tỉnh ngủ?
Ân Lưu Minh ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: "Tỉnh rồi".
Nhìn thấy Ân Lưu Minh cười, Trì Tịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu: "Làm em sợ chết khiếp...!Anh Ân quên thay quần áo ạ?".
Gương mặt tươi cười của Ân Lưu Minh hơi sượng đi: "Không, hôm nay tôi định mặc bộ này".
Trì Tịch không hiểu.
Ân Lưu Minh: "...!Hôm qua lúc vào ký túc xá, quần áo bị khói hun bẩn rồi, phải giặt mới mặc lại được".
Ngón tay y luồn vào túi, dùng sức nhéo sách minh họa.
Hôm qua vì muốn Thẩm Lâu đồng ý phối hợp với y hù dọa Nghiêm Hàng, Ân Lưu Minh phải trả một cái giá nho nhỏ...!
"Ta thấy bộ đồ ngủ của em rất đẹp".
Trong đôi mắt Thẩm Lâu hiện lên ý cười xấu xa.
"Chỉ cần em mặc bộ đó đến khi vượt qua cửa ải này, ta sẽ giúp".
Ân Lưu Minh khẽ thở dài.
Nếu như là ban ngày, y tuyệt đối sẽ không đồng ý một yêu cầu như thế.
Nhưng vấn đề là...!vào buổi tối, ngoại trừ tính tình y trở nên nóng nảy, thì nỗi ám ảnh về giấc ngủ và những việc liên quan đến ngủ đều bị nhân lên gấp bội.
Y trong trạng thái kia hoàn toàn không cảm thấy việc mặc đồ ngủ có gì không đúng, ngược lại cũng chẳng thích quần áo bình thường.
Ân Lưu Minh xoa trán, chuyển chủ đề: "Những người khác đâu rồi?".
"Chị Ninh đi căng tin mua thuốc lá rồi, Dương Giác còn chưa dậy".
Sắc mặt Trì Tịch xen lẫn vẻ xem thường.
"Sáng sớm Đinh Bồi An liền đi ra ngoài".
Ân Lưu Minh gật đầu, cất bước đi ra phía ngoài.
Đôi dép bông y mang rất vừa chân, nhưng dù sao không thể so với giày thể thao được, cảm giác đi trên đường cứ là lạ.
"Hình như thời gian hôm nay đã quay ngược".
Trì Tịch vừa đi vừa báo cáo.
"Em hỏi mấy bạn học sinh rồi, ngày mai mới bắt đầu kì thi".
Ân Lưu Minh ngước lến, mắt nhìn phía bên ngoài ký túc xá, nhẹ nhàng híp mắt.
Nghiêm Hàng bị treo ở đấy tối hôm qua đã không thấy tăm hơi.
Ân Lưu Minh xắn tay áo lên một chút, đi nhà ăn mua mấy cái bánh bao, vừa gặm bánh bao thịt nóng hôi hổi vừa giẫm dép bông đi tới tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà văn phòng đã khôi phục vẻ cổ xưa lúc đầu, không có dấu vết nào của cuộc hỏa hoạn, như thể trận cháy tối hôm qua chưa từng xảy ra.
Đây là lần thứ ba Ân Lưu Minh đến tòa nhà văn phòng của trường trung học An Dương.
Làn đầu tiên tới là lúc mới tiến vào phó bản, đến đây tìm chủ nhiệm Tưởng nhận nhiệm vụ.
Lần thứ hai là tối hôm qua gấp gáp xông vào để điều tra đám cháy.
Hai lần trước y đều không cẩn thận quan sát, lần này Ân Lưu Minh chậm rãi mà kiên nhẫn dạo một vòng bên trong tòa văn phòng, phát hiện vài chi tiết thú vị.
Không giống như những tòa nhà khác, tòa văn phòng không có bồn hoa, cũng không có hoa tươi.
Ngay cả bên ngoài bức tường cũng không có dây thường xuân như những tòa nhà khác.
Trong hành lang đầy mùi đồ gỗ cũ mốc xen với mùi mực sách thanh thanh quyện vào nhau, khiến tòa nhà nhỏ bé mang cảm giác trang nghiêm hơn nhiều.
Cũng như những nơi khác, trong tòa nhà văn phòng chẳng có ai.
Trên thực tế, từ khi mọi người tiến vào mộng cảnh đến nay, ngoại trừ học sinh thì chỉ gặp hai người lớn —— bác bảo vệ canh cổng, Tưởng chủ nhiệm tuyên bố nhiệm vụ.
An Lưu Minh đi hết tầng một tầng hai, rồi lại lên tầng ba.
Dường như Trì Tịch bị ảnh hướng bởi không khí của tòa văn phòng, cậu nhỏ giọng hỏi: "Phòng tại liệu ở lầu ba sao?".
"Hôm qua tại hành lang lầu ba, Nghiêm Hàng chạy trối chết".
Ân Lưu Minh đi đến chỗ rẽ góc cầu hàng thì dừng lại một chút, ánh mắt thản nhiên dời khỏi hộc tủ bên cạnh.
"Sau đám cháy hẳn là họ sẽ không đi đến những tầng khác".
Rẽ lên lầu ba, bọn họ bất ngờ nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Đinh Bồi An đứng ở cửa phòng không treo số phòng, đưa tay xoay mở chốt cửa.
Cửa bị khóa.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nhíu mày.
Quả nhiên cái "điểm mấu chốt" mà Đinh Bồi An tìm được tối qua chính là bài thi bị trộm.
Đinh Bồi An thấy họ đi tới thì trợn mắt vẻ hung dữ: "Mấy người cũng muốn ăn hôi đấy à?".
Gã nhìn bộ quần áo Ân Lưu Minh đang mặc, ánh nhìn lộ vẻ hoang mang.
...!Đại khái là chưa thấy ai mặc đồ ngủ đi điều tra hiện trường hỏa hoạn.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nhíu mày, làm động tác "mời".
Định Bồi An ngó y vẻ nghi ngờ.
Gã cũng không tin Ân Lưu Minh sẽ tốt đến độ dâng hết công lao cho mình.
Thấy y không nhúc nhích, Đinh Bồi An cắn răng, ngón tay hơi nhúc nhích, chẳng biết lôi một cái chìa khóa bạc từ đâu ra rồi cúi đầu mở cửa.
Trì Tịch không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Sao Đinh Bồi An cứ rảnh rỗi là lại đổi đạo cụ thế nhỉ?".
Ninh Viện Viện gần như không đổi đạo cụ nào.
"Có thể đây là bí quyết vượt ải của anh ta".
Ân Lưu Minh khề quả cầu lông rũ xuống trên nón ngủ, giọng lành lạnh.
"Kiểu nhà giàu ấy mà".
Trì Tịch nhếch môi, hơi sốt ruột: "Nếu anh ta trộm mất bài thi thì mình phải làm sao đây?".
"Kẻ tạo giấc mơ là một học sinh của trường này, thiết lập của giấc mơ cũng chính là những ý nghĩ người đó sản sinh".
Ân Lưu Minh thản nhiên nói.
"Cậu nghĩ trong mắt những học sinh ngoan như Tề Tiểu Bắc và Sở Đông thì phòng tài liệu là nơi thích vào là vào, thích ra là ra ư?".
Quả nhiên, Đinh Bồi An cầm chìa khóa chọc ngoáy hết một lúc lâu cánh cửa bình thường được làm bằng gỗ từ đầu đến cuối chẳng hề suy suyển.
Cuối cùng, Đinh Bồi An dần mất kiên nhẫn.
Gã đạp mạnh lên cửa.
"Rầm!".
Cửa gỗ kêu to, tro bụi trên tường rơi xuống.
Nhưng cánh cửa vẫn kiên cố như cũ, không mở ra.
Ngay khi Đinh Bồi An muốn đá thêm một cước nữa, một âm thanh nghiêm túc vang lên sau lưng gã: "Thầy Đinh, cậu đang làm gì vậy?".
Đinh Bồi An chợt xoay người, đối diện với khuôn mặt vuông vức đầy uy nghiêm, ánh mắt gã còn hơi ngập ngừng.
"Chủ nhiệm Tưởng...".
Đinh Bồi An ho nhẹ một tiếng "Tôi chỉ muốn xem trước bài thi ngày mai, để lúc chấm bài trong lòng tự tin hơn".
Sắc mặt chủ nhiệm Tưởng hòa hoãn: "Thầy Đinh có thái độ chuyên