Edit: Ryal
Lão đốt đèn uống say rồi ngủ thiếp đi, chẳng hỏi thêm được gì nữa.
Ba người Ân Lưu Minh chỉ có thể sang chỗ khác tìm thông tin.
Khoảng mười giờ sáng vốn là lúc mặt trời tỏa nắng chói chang, nhưng bầu trời trên thị trấn Solari vẫn tăm tối ảm đạm.
Vầng dương giấu mặt sau mây, ánh sáng le lói còn ít ỏi hơn đêm trăng mịt mù.
Chẳng trách thị trấn Solari lại lạnh lẽo thế này.
"Tức là phu nhân Solari tu luyện ma thuật tà ác để được trường sinh bất lão nên mới ép lấy máu tươi của đồng nam và trinh nữ, vì thế Thần Cá Mặt Trời gì gì đó mới rời bỏ thị trấn Solari?".
Mễ An Bồi tổng kết lại, rồi ngơ ngẩn: "Sao nghe như kiểu giết chết phu nhân là xong chuyện vậy?".
Trì Tịch nói: "Nghe như Bloody Mary [1] hoặc bá tước phu nhân ma cà rồng Carmilla [2] nhỉ? Tắm bằng máu trinh nữ để níu giữ tuổi xuân".
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu.
Yêu cầu của nhiệm vụ chính bây giờ là sống tiếp – nghĩa là giữa chúng ta với kẻ địch có sự chênh lệch rất lớn về sức mạnh, cực kì khó để hoàn thành nhiệm vụ và phá ải".
Mễ An Bồi ngẩn người: "Anh Ân muốn phá ải ư?".
Độ khó giữa qua ải và phá ải có thể nói là khác nhau một trời một vực, cẩn thận qua ải có khi còn giữ được mạng, nếu muốn phá ải...!thì phải lấy mạng sống ra mà cược.
Cuối cùng Trì Tịch cũng có cơ hội khoe khoang: "Giấc mơ đầu tiên của bọn tôi là do anh Ân phá chứ ai!".
Mễ An Bồi giật mình nhìn Ân Lưu Minh, hít một hơi sâu: "Hóa ra là đại thần! Giờ đại thần có linh cảm gì chưa ạ? Anh biết kẻ tạo giấc mơ là ai chưa?".
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Quá ít thông tin".
Trì Tịch bực: "Anh đi theo bọn tôi làm gì? Muốn thăm dò à? Đồng đội anh không lo à?".
Mễ An Bồi tỏ vẻ kinh hoàng: "Chẳng phải mấy cậu là đồng đội của tôi à?".
Trì Tịch: "...".
Cậu chàng cười khà khà: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với việc phá ải đâu.
Tôi thấy hai ngươi rất thú vị, chắc chắn đi cùng sẽ thấy rất vui".
Trì Tịch cảnh giác liếc Mễ An Bồi – từ sau vụ Dương Giác, cậu thấy ai cũng như đang giăng bẫy.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, vòng quanh thị trấn ven biển nhỏ bé hết một lúc lâu mà chẳng tìm được người dân nào chịu mở miệng tiếp xúc trừ lão đốt đèn kia.
Khi đi qua trang viên, họ nghe tiếng violin lúc sáng vẫn đang réo rắt vang lên.
Ân Lưu Minh đột nhiên hỏi: "Hai người từng nghe bản violin mà phu nhân Solari đang kéo bao giờ chưa?".
"Chưa".
"Nghe quen quen...".
Y nói: "Khúc violin này có tên Sonata giọng Sol thứ, được nghệ sĩ violin Ý là Giuseppe Tartini sáng tác trong giấc mộng.
Độ khó của bản nhạc này cực kì cao, thế mà phu nhân Solari lại kéo đàn rất hay".
Trì Tịch ngơ ngác: "Vốn kiến thức của anh Ân phong phú thật...".
"Khúc violin này còn một cái tên khác nữa".
Ân Lưu Minh giảng giải.
"Giuseppe Tartini mơ thấy mình kí khế ước với ma quỷ, sau đó ông chợt nảy ra ý đưa cây đàn cho con quỷ đó.
Con quỷ đã tấu lên bản nhạc này, nên nó được gọi là Sonata âm láy ma quỷ".
"Mơ? Ma quỷ?".
Trì Tịch bắt được trọng điểm trong nháy mắt.
"Lẽ nào phu nhân chính là ma quỷ trong giấc mơ ấy?".
Mễ An Bồi nhanh nhảu nói tiếp: "Nếu vậy thì người đã giao dịch với bà ấy rất có thể là kẻ tạo giấc mơ! Giấc mơ này chính là nỗi sợ khi người ấy bị ma quỷ ám!".
Trong mắt hai người cùng hiện vẻ hưng phấn.
Ân Lưu Minh chỉ cười không đáp.
Tuy suy đoán ấy có vẻ rất hợp lí, nhưng...!có hơi đơn giản.
"Có lẽ ma quỷ không phải phu nhân Solari".
Y nói.
"Lỡ đó chính là người chơi thì sao?".
Người chơi là kẻ ngoại lai trong giấc mộng, phu nhân Solari mời họ vào trang viên để hoàn thành lễ tế...!
Ân Lưu Minh yên lặng nói thêm một câu trong lòng: Quan hệ giữa chính y và Thẩm Lâu đúng là rất gần với bối cảnh sáng tác của "Sonata âm láy ma quỷ".
Khoảng giữa trưa, khi mặt trời lên tới đỉnh cao nhất – cùng lắm cũng chỉ bằng lúc trời âm u ở những nơi bình thường – thì cuối cùng người dân trong thị trấn cũng ra ngoài.
Đúng như những gì lão đốt đèn đã nói, cư dân trong thị trấn Solari cơ bản đều là những người già, chỉ có số ít trẻ hơn thì thoạt trông cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi.
Quần áo họ rách rưới, có mấy ngư dân cởi trần để lộ những đoạn xương sườn rất rõ và cái bụng xẹp lép.
Mễ An Bồi gãi đầu: "Hình như người dân ở thị trấn Solari sống không sung túc lắm nhỉ".
Trì Tịch hơi do dự: "Mà có vẻ trang viên lại rất giàu".
Người chơi được cung cấp chừng ấy mật ong và rượu vang cơ mà.
Mễ An Bồi nói: "Khéo là do họ bóc lột người dân trong thị trấn đấy".
Trì Tịch thầm thì: "Tôi có cảm giác phu nhân Solari không phải người xấu".
"Tại sao?".
"Tôi thấy bà ấy khá hiền...!Mà cả ngày bà ấy cũng chỉ kéo đàn thôi còn gì? Trang viên Solari cũng chẳng mấy liên quan tới người dân trong thị trấn".
Mễ An Bồi nhìn Trì Tịch một lúc lâu, rồi mới hỏi: "Đừng bảo cậu thèm muốn thân thể của người ta đấy nhé?".
Trì Tịch: "...".
Cậu thẹn quá hóa giận: "Tôi có bạn gái rồi!".
Mễ An Bồi bị chấn động: "Cậu mà cũng có bạn gái cơ à? Nhanh, cho tôi xem ảnh coi!".
"Cút!".
Hai thằng nhóc cứ giỡn qua giỡn lại, còn Ân Lưu Minh phóng tầm mắt ra bến thuyền.
Có vài ngư dân đang chèo thuyền ra khơi.
Lúc họ đang đẩy thuyền xuống nước, có hai người chơi cố đến bắt chuyện nhưng được đón tiếp bằng những mái chèo vung vẩy, địch ý rất rõ ràng.
Hai người chơi ấy cố mấy lần mà chẳng được, đành nhụt chí quay về.
Lúc đi ngang qua đám Ân Lưu Minh, một người vẫn còn đang oán trách:
"Phiền chết đi được, em đã bảo chẳng ai chịu tiếp xúc gì đâu, anh cứ nhất quyết phải lãng phí thời gian...!Sung sức thế thì qua chỗ rừng cây mà tìm".
"Không thử thì sao biết được? Trong rừng nguy hiểm lắm...".
Ân Lưu Minh nhìn mặt biển, hơi nhíu mày.
Y bước tới rồi ngồi xổm xuống nhìn nước biển.
Có lẽ bởi lâu không được nắng chiếu xuống, cũng có khi là tại khí trời mà biển có mùi hơi tanh, màu sắc cũng u ám như bầu trời, trông chẳng khác gì mương nước đã bị ô nhiễm bởi công nghiệp.
Cái cọc gỗ cạnh bến thuyền có khắc hình một người cá ngẩng đầu, hệt như vật được gắn trên cửa những ngôi nhà trong thị trấn.
Ân Lưu Minh trầm tư một chốc, rồi quay người về trang viên.
Tại trang viên, y tìm quản gia nói muốn gặp phu nhân Solari.
Tên quản gia tỏ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt gã lại hếch lên tận trời: "Phu nhân bận nhiều việc lắm, không rảnh đón tiếp mấy người".
"Phu nhân không gặp thì sao bọn tôi giúp bà ấy hoàn thành lễ tế được?".
"Chừng nào phu nhân có yêu cầu thì ta sẽ truyền đạt lại".
Ánh mắt quản gia mang theo vẻ căm ghét.
"Hạng thường dân muốn tới gần phu nhân thì nhiều lắm, hay ngài tự về mà soi gương lại đi".
Trì Tịch tức đến nỗi đỏ cả mặt vì thái độ vừa vênh váo vừa hung hăng của gã, còn Mễ An Bồi đúng lúc vặc lại một câu: "Nhan sắc của anh Ân thế kia mà cũng đòi soi với chả gương? Tôi thấy có khi phu nhân còn chẳng đẹp bằng anh ấy đâu!".
Quản gia: "...".
Thấy khuôn mặt gã vặn vẹo vì phải cố giữ vẻ cung kính, Ân Lưu Minh cất lời: "Vậy cho tôi xin vài đôi găng tay được chứ?".
Yêu cầu này thấp hơi rất nhiều, biểu cảm trên mặt quản gia hơi tốt hơn chút xíu: "Quý khách lấy găng tay làm gì vậy?".
"Bắt cá".
Ân Lưu Minh chẳng hề biến sắc.
"Tôi sợ nước biển bào mòn da tay".
Quản gia im lặng nhìn tay y – thôi thì cũng đúng, tay kẻ này trắng nõn nà, trông không giống một người biết bắt cá chút nào.
Ân Lưu Minh đón lấy xấp bao tay ni lông quản gia cầm tới từ bếp, quay người về phòng khách.
Trì Tịch ngạc nhiên hỏi: "Anh Ân cần găng tay làm gì thế?".
"Cho đỡ dính bẩn".
Y chia cho Trì Tịch và Mễ An Bồi mỗi người một đôi: "Hai người cũng lấy đi".
Trì Tịch và Mễ An Bồi nhìn nhau, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn cầm: "Thế giờ mình đi bắt cá ạ?".
"Tôi lừa tên quản gia đó thôi".
Ân Lưu Minh thản nhiên đáp.
"Giờ thì đi ngủ trưa, đến tối làm việc sau".
Mắt Mễ An Bồi sáng rực: "Ồ ồ!".
Trì Tịch lại cẩn thận nhìn Ân Lưu Minh, lặng yên nghi ngờ: Theo như hiểu biết của cậu trước giờ, thì hình như lí do này chỉ là vì anh Ân muốn ngủ trưa thôi...!
Trong bữa tối, phu nhân Solari lại xuất hiện tại phòng ăn.
Lần này bà mặc váy dài màu tím, trang sức trên người cũng tỏa ánh sáng lung linh, trông chẳng khác nào một quý phu nhân đang tham gia vũ hội.
Tuy phu nhân Solari đối xử với những người chơi vẫn rất ôn hòa, nhưng không ít người đã gặp khúc mắc với quản gia – thái độ của quản gia với khách về cơ bản cũng chính là thái độ thực sự của chủ nhân gã, vậy nên thái độ của phu nhân Solari với mọi người ra sao thì không cần nói cũng biết.
Nhìn những món trang sức đẹp đẽ trên người phu nhân Solari rồi nhớ đến những ngôi nhà ọp ẹp và cơ thể gầy gò của người dân thị trấn, người ta lại càng khó mà chấp nhận được.
Dù phu nhân có vui vẻ kể lại những mẩu chuyện thú vị khi bà còn ở nước ngoài, thì bầu không khí trong phòng ăn vẫn chẳng hề tốt lên.
Ngược lại, vừa nghĩ tới việc hết bữa tối là tính mạng phải đối mặt với nguy hiểm, sắc mặt người chơi nào cũng nặng như chì.
Phu nhân Solari thì lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng chút nào.
Bà vẫn cười tủm tỉm, đợi tất cả mọi người ăn xong thì uống thứ chất lỏng đỏ theo thói quen rồi mới tao nhã đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Thưa phu nhân Solari, tôi có một câu muốn hỏi".
Bỗng có người gọi bà lại.
Phu nhân Solari hơi quay người, tỏ vẻ hơi kinh ngạc: "Tiểu thư xinh đẹp có vấn đề gì thế?".
Người chơi nữ kia siết tay thật chặt, ngước đầu: "Bạn tôi đã mất tích trong trang viên này, bà không định giải thích ư? Tôi yêu cầu bà hãy trả người ấy lại ngay!".
Trong chốc lát ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô bé này, không ai tin nổi.
Nụ cười trên mặt phu nhân Solari dần tan biến, đôi mắt màu xanh lục như đóng băng.
Gương mặt cứng ngắc của những hầu gái cũng hiện vẻ kinh hoàng.
Trong khoảng lặng dài đến ngột ngạt ấy, quản gia là người lên tiếng đầu tiên.
Gã bất mãn nhìn cô gái chằm chằm: "Vô lễ hết sức! Quý ngài đó mất tích thì liên quan gì đến phu nhân?".
Cô gái bỗng quay ngoắt sang chỗ quản gia: "Sao quản gia biết người bạn của tôi là một quý ngài?".
Tên quản gia im bặt.
Gã định lên tiếng phản bác thì bị phu nhân giơ tay ngăn lại.
Phu nhân Solari tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất đúng mực: "Có một quý ngài mất tích trong trang viên này ư! Các người phải sớm báo cho ta biết mới đúng chứ!".
Bà quay sang nhìn quản gia: "Lập tức cho mấy cô hầu đi tìm ngay đi, nhất định phải xem người kia đã đi đâu!".
Quản gia nhìn phu nhân rồi lại ngó đám người chơi một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đáp: "Vâng".
Phu nhân Solari quay sang cô gái kia, thân thiết nói: "Đừng lo, nhất định ta sẽ tìm được bạn của cô".
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều hiện ra bốn chữ "làm bộ làm tịch".
Hiển nhiên người chơi nữ kia cũng không phải ngoại lệ.
Cô đỏ mặt, vừa định mở miệng thì phu nhân Solari đã tiếp tục nói: "Vì lí do an toàn của các vị, nên kể từ giờ mọi người hãy về phòng ngay sau khi kết thúc bữa tối, cố gắng đừng ra ngoài đến sáng hôm sau".
Ai cũng sững sờ.
Thời gian giới nghiêm được kéo dài nhiều đến thế ư?!
"Phu nhân...".
Phu nhân Solari nói xong thì chẳng thèm đếm xỉa đến sự kháng nghị của bất kì ai, cười tủm tỉm đi mất.
Cô gái kia cắn môi dưới, bối rối chẳng biết làm sao.
Có vài người chơi giận chó đánh mèo nhìn cô.
Chỉ tại cái cô này lỗ mãng, không hiểu chuyện!
Rõ ràng phu nhân Solari là nhân vật cấp độ BOSS trong giấc mơ này, chưa biết gì đã tự tiện khiêu khích bà thì chẳng phải đang vạ lây đến người khác hay sao?
Thậm chí có vài người nổi giận đùng đùng, kích động bước tới.
"Đợi chút đã".
Một người đàn ông bước tới, ôn hòa ngăn những người định gây sự lại.
"Đây đâu thể tính là lỗi của cô ấy được".
Kẻ kia đương bực tức, chẳng thèm nghĩ gì đã muốn gạt hắn ta sang một bên: "Mắc mớ gì tới mày!".
Nhưng cánh tay gã hệt như bị sắt thép khóa lại, có dùng sức bao nhiêu cũng không nhúc nhích nổi.
Người đàn ông nhìn xung quanh một vòng, kiên nhẫn nói tiếp: "Mọi người bình tĩnh, suy nghĩ kĩ lại xem.
Mọi luật lệ trong giấc mơ đều phản ánh ý muốn của kẻ tạo ra nó, chúng không thể bị thay đổi chỉ vì một người chơi được.
Rất có thể chuyện này chính là do người chơi đầu tiên tử vong...".
Hắn ta liếc khuôn mặt tái mét của cô gái kia, đổi giọng: "Do người chơi đó mất tích, nên dù cô ấy có không lên tiếng thì phu nhân Solari và quản gia cũng sẽ phối hợp với nhau để hạn chế chúng ta.
Chắc chắn độ khó sẽ tăng lên từng ngày, giờ nội chiến thì đâu có nghĩa gì, đừng quên tấn công người khác thì có thể sẽ bị hệ thống phán là mang ác ý".
Người chơi bị hắn ta túm tay hơi biến sắc mà chửi một câu, nhưng vẫn lùi về.
Người đàn ông đó vẫn chưa chịu thôi, lại tiếp tục đổi giọng: "Tôi có một đề nghị.
Tôi thấy mọi người phải hợp tác với nhau, giờ chúng ta vừa tìm manh mối qua ải lại vừa sợ sẽ bị quái vật trong giấc mơ giết chết từng người một".
Ai cũng sững sờ.
"Lúc chúng ta vừa gặp phu nhân Solari, bà ấy từng nói một câu: Nhân số của các cô cậu cũng vừa vặn thật đấy...!tại sao lại vừa vặn? Nhiều hơn thì không đủ phòng, ít hơn thì không thể hoàn thành nhiệm vụ".
Hắn ta nói rất chắc chắn.
"Vấn đề là thực ra rất nhiều người trong số chúng ta kết đội để tới đây, dù có cân nhắc đến sự an toàn hay lí do nào khác thì cũng có thể ở