Edit: Ryal
"Reng reng reng reng reng...".
Thời gian nhảy tới "07:00" trong nháy mắt, tiếng chuông reo chói tai vang khắp trường.
Cái loa phát thanh kêu "rẹt rẹt" hai tiếng rồi bắt đầu phát:
[Buổi tự học tối nay của lớp 12A3 bắt đầu, mời các người chơi đến cửa lớp, chuẩn bị chọn môn học bù].
Mấy phút sau, sáu người chơi cùng tụ lại ở cửa lớp 12A3.
Không biết Đinh Bồi An đã cho hai người mới xem thứ gì mà sắc mặt họ rất hồng hào, tinh thần phấn khởi, nỗi sợ với xác sống lúc trước cũng biến đi đâu mất.
Thấy Trì Tịch và Ân Lưu Minh, Đinh Bồi An bèn làm lơ bước tới.
Ngụy Tử Long nghiễm nhiên trở thành thuộc hạ chân chó số một của Đinh Bồi An, giở trò cáo mượn oai hùm: "Tôi bảo hai người này, sao phải từ chối anh Đinh thế? Lỡ lát nữa mấy người bị xác sống ăn thịt thì sao? Trong trò chơi cũng chẳng có ai nhặt xác cho mấy người đâu nhé? Giờ nhận sai với anh Đinh vẫn chưa muộn đâu, ngài ấy sẽ cho mấy người dùng chung bùa hộ mệnh đấy".
Ân Lưu Minh thản nhiên liếc gã trung niên này một cái, khẽ cười, không đáp.
Ngụy Tử Long tưởng y không dám phản bác, ánh mắt lại càng thêm khinh bỉ.
Trì Tịch mím môi, cố lấy dũng khí mà nói: "Tự lo thân ông đi".
Ngụy Tử Long cười hô hố, quơ quơ con dấu trong tay: "Mày biết đây là cái gì không?".
Mặt Trì Tịch đỏ rần, tỏ vẻ không cam lòng, cậu định nói gì rồi lại thôi.
Cậu nhìn sang phía Ân Lưu Minh theo bản năng - trông y rất bình tĩnh, chẳng chút bực bội.
"Anh Ân à, anh không giận ư?".
Né xa khỏi đám Đinh Bồi An, Trì Tịch bất bình hỏi.
Ân Lưu Minh xoa cằm: "Tôi bây giờ tốt tính lắm".
Trì Tịch không hiểu "Tôi bây giờ" nghĩa là gì.
Ân Lưu Minh lại nói: "Có vẻ họ không tìm được thông tin gì ở tòa nhà văn phòng đâu".
Với cái tính của tên Ngụy Tử Long kia, nếu tìm được gì thì gã đã đắc ý khoe khoang từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Trì Tịch bèn bớt giận: "Đáng đời".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Tiếng loa phát thanh quen thuộc lại vang lên:
[Sáu người chơi đã có mặt đầy đủ, bắt đầu chọn ngẫu nhiên môn học bù".
Mọi người đều đặt hết sự chú ý vào nó, nắm chặt lấy giáo án, hồi hộp đợi chờ.
Lũ học sinh xác sống trong lớp học vẫn mang khuôn mặt trắng xanh, nhãn cầu vẩn đục cứ nhìn chằm chằm ra phía cửa, khiến họ thấy ngột ngạt và sợ hãi từng giây từng phút.
Ngụy Tử Long lấy lại bình tĩnh, nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, tự an ủi mình: Không sao, vận may của gã rất tốt, vừa vào trò chơi đã có người để nương tựa.
Chỉ cần gã trung thành với anh Đinh, nịnh nọt cho tốt, sau này sẽ được vào công đoàn của anh Đinh làm chức cao, ngồi mát ăn bát vàng...!
Sau một loạt tiếng điện rè rè, loa phát thanh tuyên bố chương trình học:
[Môn học bù hôm nay: Toán học].
Ngụy Tử Long choáng váng cả người.
Môn gã chọn chính là toán học.
Không ngờ lời chế nhạo Ân Lưu Minh và Trì Tịch lại giáng vào người gã nhanh đến thế.
"Anh, anh Đinh ơi...".
Đinh Bồi An lạnh lùng đáp: "Không có cách nào từ chối nhiệm vụ chính đâu".
Ngụy Tử Long nuốt nước bọt, cố ép mình tỉnh táo lại - nhưng chẳng hiệu quả là bao, mặt gã vẫn trắng bệch, đôi chân run run chầm chậm lê bước vào phòng học.
Cửa lớp đóng lại cái rầm, ngăn cách gã với những người bên ngoài, giam gã vào căn phòng đầy xác sống.
Lòng Ngụy Tử Long càng lúc càng lo sợ, gã đối diện với mấy chục đôi mắt chết, kiên trì đứng trên bục giảng, mở giáo án, tay nắm bùa hộ mệnh thật chặt, cố tỏ vẻ bình thường mà run giọng nói: "Chào các em".
Những hốc mắt trống rỗng của lũ xác sống hướng vào người gã, nhưng chúng vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
Ngụy Tử Long thoáng thở phào nhẹ nhõm - nếu đám xác sống này không động đậy, thì có lẽ gã có thể sống qua thời gian một tiếng học bổ túc này.
Trên cửa lớp có một ô kính nhỏ, gần đủ để hai người trưởng thành đứng ngó vào trong.
Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, Ân Lưu Minh cúi đầu nghịch điện thoại, còn hai người mới kia thì đứng ở cửa quanh sát.
Một lúc sau, Dương Giác quay đầu lại, gương mặt phúc hậu thoáng vẻ sợ hãi: "Anh Đinh ơi, hình như Ngụy Tử Long bị làm sao ấy".
Đinh Bồi An thoáng mở mắt: "Làm sao?".
"Anh ta đang vẽ hệ tọa độ trên bảng đen".
Đinh Bồi An cau mày: "Anh ta đang cố dạy học đấy à?".
"Không, hình như là không".
Dương Giác liếc liếc phía trong.
"Nhưng cái hệ tọa độ này to quá".
To đến mức...!Có thể treo cả một người lên đó.
Trì Tịch nhìn một lúc, rồi quay sang nhỏ giọng nói với Ân Lưu Minh: "Anh Ân à, hình như Ngụy Tử Long đang dạy đồ thị hàm số cong".
Ân Lưu Minh có vẻ rất hứng thú: "Cái gì cong cơ?".
"Ông ta viết bên cạnh hệ tọa độ là y=x^3...".
Trì Tịch còn chưa nói hết, trong phòng đã vọng ra một tiếng kêu thảm thiết và đau đớn!
Ân Lưu Minh cau mày nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy cả người Ngụy Tử Long bị một sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, dán dính vào bảng đen, mắt lồi ra, miệng không ngừng gào thét.
Thân thể gã vặn vẹo một cách không bình thường: cánh tay phải duỗi dài, bị vặn thành một thứ đường cong mà con người chắc chắn không làm nổi; đôi chân giãy giụa không ngăn nổi luồng sức mạnh kia, bị uốn cong theo cùng hướng với cánh tay.
Ân Lưu Minh nheo mắt.
Sau lưng Ngụy Tử Long chính là hệ tọa độ khổng lồ gã vừa vẽ nên.
Mà dáng vẻ vặn vẹo bây giờ của gã...!Cũng là một phương trình bậc ba cong vút.
Dương Giác lo lắng nhìn Đinh Bồi An: "Anh Đinh, anh nghĩ cách đi chứ!".
Sắc mặt Đinh Bồi An trầm xuống: "Bùa hộ mệnh không có tác dụng ư?".
Ninh Viện Viện chen lời, thản nhiên đáp: "Không phải do xác sống tấn công, thì dĩ nhiên cái bùa của anh vô dụng rồi".
Để tiết kiệm điểm, cái bùa Đinh Bồi An cho đám Ngụy Tử Long chỉ có tác dụng đề phòng xác sống.
Gã liếc nhìn ánh mắt lo âu của Dương Giác, trong lòng thoáng do dự.
Dĩ nhiên gã có công cụ khác để phá vỡ thứ đang tấn công Ngụy Tử Long, cứu tên đó ra ngoài.
Vấn đề là nó rất đắt, dùng cho cái loại chưa biết sống nổi qua bao nhiêu giấc mơ thế này thì lỗ quá!
Rốt cuộc là ai đồn giấc mơ cho người mới cực kì đơn giản, họ có thể thoải mái bóc lột tân binh?
...!Có nên dứt khoát bỏ rơi Ngụy Tử Long hay không?
"Reng reng reng reng reng...".
Đinh Bồi An còn đang do dự thì chợt nghe thấy tiếng chuông chói tai, giống hệt tiếng chuông tan học lúc trước!
Gã bỗng ngẩng đầu, mới phát hiện tiếng động ấy phát ra từ trong điện thoại của Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh giơ điện thoại trên cửa phòng học, như chỉ lo đám học sinh bên trong không nghe được.
Đám học sinh xác sống chuyển sang nhìn cái cửa, bỗng nhiên chúng loạn cả lên, dồn dập đứng dậy.
Ngụy Tử Long trên bảng đen cũng ngã xuống đất cái rầm.
Đinh Bồi An cau mày, mắng: "Làm gì đấy! Cậu muốn giết anh ta à?".
Nhưng gã lại lặng lẽ thở phào trong lòng.
Ân Lưu Minh chẳng thèm liếc gã, chỉ nhấc chân đạp một cái...!
Cánh cửa lớp văng ra rầm một cái.
Theo bản năng, Đinh Bồi An lùi về sau mấy bước, chuẩn bị vọt chạy bất cứ lúc nào.
Nhưng dường như đám học sinh xác sống đã mất đi khả năng tấn công lúc chiều, không nhào lên, mà chỉ loanh quanh trong lớp.
Ngụy Tử Long lồm cồm bò dậy, tay trái ôm lấy tay phải đã bị bẻ gãy từng tấc một, trên khuôn mặt nhợt nhạt toàn mồ hôi lạnh, gã cắn răng lảo đảo lao ra.
Tuy gãy tay, nhưng ít ra mạng thì vẫn còn.
"Cảm ơn anh Đinh đã cứu mạng tôi, cảm ơn anh Đinh đã cứu mạng tôi...".
Trì Tịch bất mãn nói: "Do anh Ân phát tiếng chuông reo nên ông mới được cứu đấy!".
Khuôn mặt đầy vẻ cảm kích của Ngụy Tử Long cứng lại, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Đinh Bồi An, rồi lại quay sang chỗ Dương Giác.
Dương Giác cẩn thận gật đầu.
Ngụy Tử Long há miệng, mặt đỏ rần - vừa nãy gã còn giễu thẳng mặt Ân Lưu Minh, không ngờ cuối cùng y lại cứu gã.
Gã khó khăn bò tới trước mặt y, ngập ngừng: "Cảm, ơn cậu nhiều...!Tôi rất...".
Ân Lưu Minh chưa đợi gã nói xong đã quay người, bước thẳng xuống cầu thang.
Trì Tịch "Hứ" một tiếng rồi đuổi sát theo, để Ngụy Tử Long lúng túng đứng im một mình.
"Anh Ân à, sao phải cứu ông ta".
Trì Tịch vẫn còn hơi bất bình.
Ân Lưu Minh mân mê đóa hồng vàng kia, chậm rãi nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn thử xem tiếng chuông trong điện thoại có tác dụng hay không thôi".
Trì Tịch lầm bầm: "Tự dưng gã lại hoàn thành nhiệm vụ chẳng tốn công gì, tận một điểm đó anh!".
Lúc trước, cái vẻ mặt khi Ngụy Tử Long bám víu lấy Đinh Bồi An đúng là quá mức buồn nôn.
Ân Lưu Minh híp mắt cười: "Cậu nghĩ nhiệm vụ của Ngụy Tử Long đã được hoàn thành à?".
Trì Tịch ngơ ngác.
Nhiệm vụ chính yêu cầu họ dạy bù cho học sinh, mà Ngụy Tử Long còn chưa vẽ xong hình của đề đầu tiên...!Sao mà coi như hoàn thành được?
Nghĩ vậy cậu bèn bình tĩnh lại, nhưng vẫn thấy không vui: "Ông ta vẫn hời quá".
Ngược lại, Ân Lưu Minh chẳng thèm so đo làm gì: "Có chuột bạch là được rồi".
Ít nhất giờ y đã chứng minh được hai suy đoán là thật...!
Đầu tiên, đám học sinh xác sống sẽ không tấn công họ trong tình huống bình thường;
Thứ hai, tiếng chuông reo được ghi âm trong điện thoại cũng có thể điều khiển thời gian biểu trong trường học, chỉ là không biết có hậu quả gì hay không.
Ít nhất thì nếu không tìm ra cách vượt qua tiết "học bù" mấy ngày tới, họ có thể thoát chết bằng cách này.
"Anh Ân à, ban nãy đứng nhìn ở cửa em cứ thấy có gì sai sai".
Trì Tịch ngó nghiêng, thấy xung quanh chẳng có ai mới thấp giọng thì thầm bên tai Ân Lưu Minh: "Trong số những học sinh kia...!Hình như có vắng một đứa".
Cậu