Edit: Ryal
Những người chơi giật mình nhìn Ân Lưu Minh và phu nhân Solari đứng chung một chỗ, ngẩn ngơ.
Trước đó không lâu phu nhân Solari vẫn là một đối tượng ở trạng thái chẳng biết địch hay ta giống nhóm dân trấn, người chơi nào muốn tìm hiểu về bà cũng bị quăng vào địa lao.
Tại sao phu nhân Solari lại đột nhiên trở thành quân chi viện rồi?
Lôi Anh Triết nhìn phu nhân Solari hai lượt, con ngươi chợt lóe vẻ nghi ngờ.
Ân Lưu Minh nói: "Lúc trước phu nhân Solari bị quản gia thôi miên, vừa lấy lại được kí ức chưa lâu, người đồng ý giúp chúng ta bắt Ralph đưa lên tế đàn".
Phu nhân Solari gật đầu.
Trên mặt những người chơi khác đều lộ vẻ khiếp sợ và khó tin.
Tuy cách vượt qua từng giấc mơ là khác nhau, nhưng tiềm thức của đa số kẻ tạo giấc mơ sẽ không hoan nghênh người ngoài, nên các NPC mới ngáng đường người chơi.
Không ngờ lại có người thuyết phục được NPC giúp họ đánh quái?
Những người chơi xung quanh Lôi Anh Triết liếc nhìn hắn ta theo bản năng, trên mặt lộ vẻ bất mãn, vừa định mở miệng thì bị Lôi Anh Triết ngăn lại.
Nụ cười của hắn ta vẫn rất ôn hòa: "Phu nhân có thể giúp chúng tôi thì tốt quá.
Cũng cảm ơn Ân Lưu Minh nữa, nhờ cậu mà chúng ta mới có cơ hội xoay chuyển thế cục".
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta, mỉm cười: "Đúng là như thế".
Lôi Anh Triết nghẹn họng, tằng hắng một cái rồi quay sang phía phu nhân Solari: "Không biết phu nhân chuẩn bị giúp chúng tôi thế nào đây?".
"Ta có quyền khống chế tuyệt đối với trang viên này.
Ralph chỉ thôi miên ta cũng không giết, bởi chính gã cũng bị hạn chế và do đám trẻ này khống chế gã".
Phu nhân Solari khẽ ngoắc tay, một nhóm người cá bảo thạch lấp lánh bay ra từ sau lưng bà, những đôi mắt to sáng rực nhìn đám đông trước mắt với vẻ tò mò mà nhút nhát.
"Chúng có thể tấu vang những khúc nhạc đẹp, khiến Ralph đau đầu hay thậm chí là mất đi năng lực hoạt động.
Vì thế nên gã chẳng bao giờ bén mảng tới tầng hai và ban ngày thì trốn khỏi trang viên mỗi khi đám trẻ này chơi nhạc".
Phu nhân Solari chỉ tay, vài người cá trôi tới cạnh những người chơi.
Người chơi cẩn thận nhìn những đứa bé xinh đẹp, ánh mắt vừa mừng vừa sợ, có người muốn sờ vào chúng...!người cá bảo thạch sợ đến mức lùi về phía sau, kẻ kia lập tức chẳng dám động đậy gì nữa.
Ân Lưu Minh cất lời: "Tôi muốn chúng ta làm mồi dụ Ralph.
Đầu tiên dẫn Ralph tới cổng trang viên, để những người cá bảo thạch làm gã bị thương và ép gã đi vào trang viên, sau đó mời phu nhân nhốt gã vào địa lao".
Quái vật xúc tu chắc chắn sẽ phạm vào quy luật sạch sẽ của phu nhân Solari.
Về phần nhốt vào địa lao rồi làm gì thì cũng chẳng cần nói nữa, mọi người sẽ hợp sức tấn công nó.
Những người chơi nghe vậy lại càng hưng phấn, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Chỉ còn một vấn đề...
Ai sẽ làm mồi đây?
Thân phận của Ralph đã bại lộ, trừ phi gã thấy thực lực của mình đã đủ mạnh, bằng không chắc chắn sẽ không chủ động tới gần trang viên.
Người chơi ra ngoài làm mồi nhử phải vừa thông minh vừa linh hoạt mới dẫn gã đến đây được.
Ai có khả năng ấy?
Ân Lưu Minh chủ động nói: "Đây là kế hoạch do tôi đề nghị, tôi sẽ làm".
Mễ An Bồi giật mình: "Anh Ân?".
Tư Thành yên lặng đứng dậy, tỏ vẻ cũng muốn đi cùng.
Lôi Anh Triết hơi ngẫm nghĩ, rồi tiến lên một bước: "Để tôi đi cùng Ân Lưu Minh, thế thì sẽ đảm bảo hơn chút ít".
Tư Thành nhíu mày: "Vậy thì tôi...".
"Cậu ở lại đi.
Ba người có thể sẽ khiến Ralph sinh lòng kiêng kị".
Ân Lưu Minh cản hắn lại.
"Cậu cứ chuẩn bị kĩ càng dưới địa lao là được".
Tư Thành nhìn Ân Lưu Minh một chốc, rồi mới miễn cưỡng gật đầu: "Được".
Lôi Anh Triết tiếp tục phát huy chức trách của một lãnh đạo, phân chia nhiệm vụ khác nhau cho những người chơi có sở trường khác nhau.
Có người phụ trách đưa nhóm người cá bảo thạch mai phục sẵn ở cửa trang viên, có người phụ trách ở lại địa lao làm Ralph yếu đi, có người phụ trách việc thăm dò tình báo để giúp đỡ những mồi nhử.
Khi tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng, Lôi Anh Triết mới bước tới trước mặt Ân Lưu Minh, thân thiện nói: "Đi thôi, đây chính là kết thúc".
Ân Lưu Minh đặt tách trà xuống, đứng lên, mỉm cười: "Đúng là kết thúc".
Sau khi bàn bạc qua loa, Lôi Anh Triết và Ân Lưu Minh quyết định đi vào rừng cây trước.
Nơi đây chính là khu vực nguy hiểm nhất giấc mơ, có vô số quái vật côn trùng rình rập và rất nhiều quái vật xúc tu đợi đục nước béo cò.
Lôi Anh Triết thân thiện nhắc Ân Lưu Minh cẩn thận vài lần, tránh khỏi khu đất có khả năng có địch, nhiệt tình vô tư truyền lại kinh nghiệm của chính mình.
Ân Lưu Minh chẳng thèm để ý tới hắn ta mà chỉ vừa đi vừa nghĩ ngợi, dường như cũng không thèm để ý mọi vật xung quanh.
"Cậu đang nghĩ gì thế?".
"Cách tháo gỡ khúc mắc của kẻ tạo giấc mơ".
Y vẫn không ngẩng đầu.
"Sau khi hoàn thành lễ tế, giấc mơ này sẽ kết thúc".
"Cậu biết kẻ tạo giấc mơ là ai đúng không?".
Lôi Anh Triết giơ tay.
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi".
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn ta: "Anh cũng biết rồi mà".
Lôi Anh Triết nhíu mày, nở nụ cười: "Có vẻ tiến độ của hai ta không khác nhau quá nhiều...!nhưng trạng thái của cậu nguy hiểm quá đấy, đúng là chỉ muốn viết mấy chữ tấn công tôi này trên mặt".
"Chẳng phải làm mồi nhử thì nên thế hay sao?".
"Nhưng cậu cũng đâu thể thực sự không có chút đề phòng nào?".
Ân Lưu Minh gật gật đầu, vẫn chẳng thèm để tâm mà cúi đầu suy nghĩ.
Lôi Anh Triết chẳng thể làm gì hơn là bước lên phía trước: "Thôi thế này đi, lát nữa cậu nhớ để ý đến tôi, tôi phất tay thì cậu chạy về phía sau ngay lập tức".
Ân Lưu Minh gật gật đầu.
Hai người cứ thế yên lặng tiếp tục bước trong rừng cây.
Trời đã tối hẳn, chỉ có thể thấy những đường nét rất mờ của người phía trước, lòng bàn chân đạp xuống lớp bùn ẩm mềm không hề phát ra tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Ân Lưu Minh nâng mắt, đôi ngươi sáng ngời trong đêm tối nhìn bóng lưng Lôi Anh Triết thật sâu.
Đột nhiên y nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ bé, và Lôi Anh Triết đằng trước bỗng vung tay!
Ân Lưu Minh xoay người chạy.
Chưa được mấy bước, y đã cảm giác dưới chân mình hẫng lại...
"Rầm!".
Dưới chân Ân Lưu Minh chợt hiện ra một cái hố to đùng, và một sợi dây thừng thít chặt lấy mắt cá chân, treo ngược cả người y lên.
Ân Lưu Minh cố với tay đến chỗ sợi thừng kia, nhưng không được.
Não y ứ máu, từng nhịp thở bắt đầu khó khăn hơn bao giờ hết.
Vì y bị treo ngược, nên nụ cười nhã nhặn trước sau như một của Lôi Anh Triết trong màn đêm có vẻ hơi đáng sợ.
Ân Lưu Minh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, trong tiếng nói nghèn nghẹn toát lên chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Là mày".
Nụ cười của Lôi Anh Triết vẫn ôn hòa thân thiện như những lần trước, giọng nói đầy vẻ tán dương: "Đến lúc này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, không hổ là kẻ đã được tôi chọn lựa".
Ân Lưu Minh không cố với sợi dây thừng ở mắt cá chân nữa: "Mày muốn làm gì?".
"Cũng không có gì".
Giọng điệu Lôi Anh Triết vô cùng thoải mái.
"Chỉ muốn cậu chết ở đây thôi".
"Kẻ dám tấn công người chơi khác sẽ bị đưa vào giấc mơ trừng phạt".
Lôi Anh Triết mỉm cười: "Chưa nói tới việc vào giấc mơ trừng phạt chưa hẳn đã phải chết, chỉ riêng việc cậu tự đạp trúng bẫy thì có liên quan gì tới tôi? Cái bẫy này không phải do tôi làm, mà là do những người chơi khác tạo ra để nhằm vào đám quái vật; còn cái chết của cậu...!là do quái vật gây ra, lại càng chẳng liên quan tới tôi chút nào".
Hắn ta nhìn Ân Lưu Minh, vẫy tay, tốt bụng nhắc nhở: "Cậu đừng giãy giụa nữa.
Cái bẫy này có vẻ giống dây thừng bình thường nhưng thực ra đã được thêm vào tác dụng đặc biệt, chỉ cần bị trói thì sẽ không dùng được bất cứ năng lực hay đạo cụ nào".
Cứ để Ân Lưu Minh treo ở đây, dù chưa kể tới Ralph là quái vật xúc tu chỉ chực nuốt chửng người chơi thì đám côn trùng lang thang trong rừng cũng không phải loại ăn chay gì.
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta thật sâu, bỗng lạnh giọng: "Trì Tịch cũng chết thế này đúng không?".
Lôi Anh Triết hơi ngạc nhiên, chỉ híp mắt cười: "Sao cậu lại nghĩ thế? Tôi với Trì Tịch không thù không oán mà".
Ân Lưu Minh nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Tao cũng muốn hỏi đấy.
Mày với bọn tao không thù không oán, tại sao phải tốn trăm phương ngàn kế mưu hại bọn tao?".
Lôi Anh Triết nhún vai, ý cười bên khóe môi thoáng nhạt đi đôi chút: "Muốn trách...!thì trách vận may của các cậu quá tốt, nhận được bùa ước nguyện đi".
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi khựng lại, khuôn miệng cong lên thành nụ cười đầy mỉa mai: "Chỉ vì nó thôi à?".
Lôi Anh Triết bỗng nghiêng đầu lắng nghe một chốc: "A, hình như Ralph sắp tới...!Tôi không quấy rầy cậu nữa".
Hắn ta tao nhã cúi chào, quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lôi Anh Triết chợt khựng lại.
Sau lưng hắn ta, là một Ân Lưu Minh với khuôn mặt không chút xúc cảm và đôi mắt rất lạnh lùng.
Con ngươi Lôi Anh Triết co lại, bỗng quay đầu - Ân Lưu Minh đang bị dây thừng treo ngược vẫn ở nơi đó, nhìn hắn ta với biểu cảm lạnh lẽo tương tự.
Lôi Anh Triết lấy vũ khí ra theo bản năng, cảnh giác giơ lên, khẽ nheo mắt: "Thế thân ư?".
Ân Lưu Minh trước mặt hắn ta hơi nghiêng đầu, nhẹ lùi về sau một bước.
"Ân Lưu Minh" bị trói bằng dây thừng đột nhiên tan ra và chảy xuống như kem mềm, hóa thành một vật đặc sệt màu đen, im lặng bò về phía Lôi Anh Triết.
Hắn ta vung tay, một dòng điện mạnh lóe lên rồi tàn nhẫn nhào vào thứ đen kịt kia.
Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó chợt biến mất.
Một ngọn lửa đột nhiên sáng rực, biến thành đám cháy nóng rừng rực ngay bên cạnh Lôi Anh Triết.
Hắn ta lùi về sau một bước theo bản năng - và ngay lúc ấy, mắt cá chân hắn ta căng chặt, cả bị một sợi dây thừng treo ngược lên giống hệt "Ân Lưu Minh" ban nãy.
Lôi Anh Triết trừng mắt nhìn, hơi ngẩn ra.
...!Tại sao?
Hắn ta đã thuộc hết vị trí của tất cả những cái bẫy trong khu vực này, không thể đạp trúng được!
Ân Lưu Minh dời ngón tay khỏi sách minh họa, đôi ngươi buốt rét như băng.
Y vẫn còn lại chút nọc độc gây ảo giác từ khi tra hỏi dân trấn lúc trước, thêm vào hiệu ứng đe dọa của ngọn lửa giận dữ và hối hận, lại cả sự kì dị của hai Ân Lưu Minh xuất hiện cùng một lúc, mới có thể thành công đẩy Lôi Anh Triết vào cái bẫy do chính hắn ta tạo thành.
Hơn nữa, y còn thu được năng lực đặc thù mới của sách minh họa.
[Động vật thân mềm biển sâu].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: 20].
[Tính chất công kích: 5].
[Lí tính: 20].
"Động vật thân mềm biển sâu" chính là tên thật của lũ quái vật xúc tu.
Nó cho Ân Lưu Minh ba kĩ năng.
[Kĩ năng thứ nhất: Thế thân (tốn 5 điểm, dùng máu thịt để mô phỏng hình dáng của chủ nhân, mang biểu cảm và hành động giống hệt chủ nhân)].
[Kĩ năng thứ hai: Cải trang (tốn 1 điểm, có thể bám vào người chủ nhân để thay đổi khuôn mặt, chiều cao và hình dáng, không bao gồm giọng nói)].
[Kĩ năng thứ ba: Chuyển dời vết thương (chuyển những thương tổn mục tiêu này phải chịu sang một mục tiêu khác, mỗi giấc mơ chỉ được dùng một lần)].
"Ân Lưu Minh" vừa bị treo ngược khi nãy chính là thế thân do động vật thân mềm biến thành.
Ban nãy nó ngọ nguậy bò qua, thực ra chẳng có chút uy hiếp gì với Lôi Anh Triết cả; nhưng vì hắn ta chịu ảnh hưởng từ nọc độc thôi miên và bầu không khí kì dị do Ân Lưu Minh một tay dựng lên nên mới mất bình tĩnh.
Lôi Anh Triết giãy giụa mấy lần vẫn chẳng thoát nổi sợi thừng trên chân, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Hắn ta chăm chú nhìn Ân Lưu Minh trước mặt, giọng khàn khàn: "Từ bao giờ?".
Ân Lưu Minh yên lặng nhìn lại hắn ta, nói thẳng: "Từ khi mới bắt đầu".
"Không thể nào!".
Lôi Anh Triết nghiến răng.
"Tôi chưa bao giờ để lộ sơ hở".
"Đúng là mày không để lộ sơ hở".
Ân Lưu Minh chống tay lên cây, khẽ nói.
"Chỉ là vận may mày quá kém thôi".
Một nhánh dây leo bò xuống từ trên cây, nhẹ nhàng móc vào tay y.
Ân Lưu Minh quay sang nhìn Lôi Anh Triết, ánh mắt lạnh như băng: "Có người tận mắt thấy mày hãm hại Trì Tịch thế nào, đẩy cậu ấy vào vực sâu ra sao, và cả cái cách mày không hề buông tha dù cậu ấy đã cố gắng cầu xin nữa".
Lôi Anh Triết trợn to hai mắt như không tin nổi, hoàn toàn chẳng hiểu Ân Lưu Minh đang nói gì.
Đúng lúc ấy mặt đất ngày càng rung lắc rõ ràng, dường như