Edit: Ryal
"Vậy nghĩa là, mỗi người chúng ta có ba mạng, sau khi dùng hết thì sẽ biến thành thú bông ư?".
Chu Tử Kỳ sờ ngực mình, che miệng ho sù sụ hai tiếng: "Phiền quá nhỉ".
Ân Lưu Minh ngồi bên cạnh không nói gì.
Lý Bạch Tửu thấy Chu Tử Kỳ ho dữ dội thì đứng lên nhìn xung quanh một chốc, rồi lại rầu rĩ ngồi xuống: "Có chén nước, nhưng to hơn cả bồn tắm cho chúng ta nữa...".
"Không cần đâu, đây là bệnh trước khi tôi vào trò chơi này rồi, không chết được, đừng lo".
Chu Tử Kỳ xua tay cười cười, nhìn sang Ân Lưu Minh, tỏ vẻ hơi nghi hoặc: "Thứ lỗi cho tôi hỏi, cậu vẫn còn đủ ba cơ hội...!Đó là cơ chế đặc biệt của giấc mơ này ư?".
Ân Lưu Minh nâng mắt, mỉm cười: "Thực ra tôi cũng không rõ nữa, có lẽ là tôi đã khởi động phần thưởng gì trong giấc mơ này chăng?".
truyện teen hay
Lý Bạch Tửu gãi đầu: "Tôi ở trong giấc mơ này được hơn một tháng rồi, mới thấy chuyện thế này lần đầu...".
Chu Tử Kỳ than thở: "Vận may đâu phải cứ muốn là có được".
Hắn ta quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Chúng ta đã hợp tác trong vở kịch đầu tiên, coi như có duyên đi, rất vui được quen biết cậu".
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Tôi cũng vậy".
Trong giấc mơ này, ai cũng nói với y: "Rất vui được quen biết cậu".
...!Nhưng đại đa số lại chẳng "vui" đến thế.
Hai người nở nụ cười nhã nhặn, trông gần giống nhau.
Dung mạo Chu Tử Kỳ cũng rất xuất chúng, vì hắn ta đau ốm nên có cảm giác yếu ớt như một nhành hoa lan; còn Ân Lưu Minh ngồi đối diện lại có thần sắc ôn hòa, ánh mắt trong trẻo như hồ thu.
Hai người còn mặc trang phục chú lính chì và nàng vũ nữ, càng nhìn càng thấy xứng đôi.
Lý Bạch Tửu nhìn qua nhìn lại giữa hai người đẹp, ánh mắt hơi rung động, nhiệt tình nói: "Lưu Minh, Tử Kỳ, hai anh có muốn ra giữa bàn ngồi không? Lát nữa con gấu kia lại tới đấy, ngồi gần rìa dễ ngã lắm".
Chu Tử Kỳ hơi nghi hoặc: "Con gấu nào?".
Lý Bạch Tửu giới thiệu đơn giản về cơ chế vòng quay ngựa gỗ.
Chu Tử Kỳ gật đầu như có điều suy nghĩ: "Nghĩa là người chơi sau khi biến thành thú bông vẫn có khả năng sống tiếp, nhưng nếu bị giết thì sẽ chết thật?".
Lý Bạch Tửu gật đầu, tốt bụng nói: "Không sao, nếu anh không tiện hành động thì đến chiều tôi sẽ giúp".
Cậu chàng nhìn Chu Tử Kỳ suy tư, còn tưởng hắn ta thấy vướng bận khi phải xuống tay với những người chơi khác, bèn trấn an: "Sau khi biến thành thú bông họ sống không bằng chết, anh không giết họ thì họ cũng giết anh, đừng nghĩ ngợi nhiều".
Chu Tử Kỳ dịu dàng đáp: "Cảm ơn cậu".
Lý Bạch Tửu đỏ mặt, lắp bắp: "Chuyện, chuyện nhỏ thôi mà".
Ân Lưu Minh nhìn Chu Tử Kỳ nói hai ba câu đã xoay Lý Bạch Tửu như dế, thấy hơi buồn cười.
Lý Bạch Tửu cứ thấy người đẹp là không đi nổi nữa à? Chẳng lẽ cậu chàng không thử nghĩ xem, đã vào giấc mơ trừng phạt này thì có mấy người là bình thường? Đừng thấy Chu Tử Kỳ có vẻ đau ốm triền miên mà lầm, hắn ta bị lửa cháy rừng rực bao vây mà mặt không hề đổi sắc, vậy chỉ có thể là một kẻ rất nguy hiểm, hoặc là một tên điên.
Ân Lưu Minh đứng dậy: "Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, tôi sang chỗ khác xem một chút".
Lý Bạch Tửu nhìn Ân Lưu Minh rồi lại nhìn Chu Tử Kỳ, chọn lựa một hồi lâu mới khó khăn đưa ra quyết định: "Để tôi giới thiệu cho Tử Kỳ thêm vài điều nữa về giấc mơ này".
Ân Lưu Minh liếc Chu Tử Kỳ, mỉm cười: "Được, cậu giới thiệu càng tỉ mỉ anh ta sống càng lâu".
Ân Lưu Minh tìm được Hàn Triệt trong một góc.
Gã lạnh mặt ngồi dưới đất, cả người đầy những chữ "người sống chớ gần".
Khi thấy Ân Lưu Minh đến trước mặt, gã ngẩng đầu, nhăn mặt hỏi: "Mày là ai?".
"Anh không nhớ tôi à?".
"Sao tao phải nhớ mày?".
Ân Lưu Minh khẽ thở dài.
Hệt như lời heo bông nói, sau khi quay lại làm người chơi, Hàn Triệt chẳng những quên hết mọi kí ức trước kia mà đến cả trí nhớ bây giờ cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.
Cơ thể là vật chứa chủ yếu của kí ức.
Y ngồi trước mặt Hàn Triệt: "Tôi muốn hỏi anh vài điều".
"Cái gì?".
"Chuyện gần nhất anh còn nhớ được là gì?".
Hàn Triệt cau mày suy nghĩ: "Hôm qua lúc săn thú không tìm thấy heo, rất bực".
Ân Lưu Minh: "...!Sao phải tìm heo?".
"Không nhớ rõ".
Gã nghiêm túc suy tư.
"Chắc tại thịt heo ngon".
"...!Được rồi".
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Triệt: "Anh còn nhớ mình từ thú bông quay lại làm người chơi thế nào không?".
Hàn Triệt khựng lại một hồi lâu, ngay khi Ân Lưu Minh cứ ngỡ gã sẽ hỏi "Tao biến thành thú bông lúc nào" thì gã bỗng đáp: "Không nhớ rõ lắm, chỉ biết có tiếng bánh răng cưa rất phiền, cả tiếng cót két không biết đang vặn thứ gì nữa".
Bánh răng cưa? Vặn?
Phần sau thì Ân Lưu Minh đoán được – hẳn đó là tiếng dây cót.
Mỗi người chơi hay thú bông đều có một cái dây cót, dây cót trên người thú bông khống chế năng lực hoạt động của chúng, vậy liệu dây cót trên người người chơi có tác dụng tương tự hay không?
Dây cót được vặn càng chặt, nghĩa là mối liên hệ giữa ý thức và cơ thể đồ chơi này càng chặt chẽ?
Ân Lưu Minh đột nhiên muốn thử xem dây cót của mình nếu lỏng ra sẽ thế nào.
Tiếc là y vẫn chưa có chứng cứ xác minh rằng khi vặn lỏng dây cót thì ý thức sẽ thoát khỏi cơ thể, mà dù có thoát được khỏi cơ thể đồ chơi thì chắc gì đã được quay về cơ thể thật.
Lỡ như có vấn đề gì xảy ra, cũng chẳng có ai đáng tin cậy để giúp y nhanh chóng vặn chặt dây cót lại.
Nếu Thẩm Lâu còn ở đây thì y có thể mạo hiểm một phen.
Tuy Hàn Triệt gần như chẳng nhớ rõ điều gì nhưng gã vẫn cực kì cảnh giác, không chịu nói chuyện với Ân Lưu Minh nữa.
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi một chốc, cũng chẳng hỏi gì thêm.
Y quay đầu, chưa đi được mấy bước đã thấy có người đứng trước mặt.
Chu Tử Kỳ mỉm cười: "Cậu có thu hoạch gì không?".
"Gì cơ?".
"Chắc cậu muốn phá ải nhỉ?".
Chu Tử Kỳ nói.
"Tôi cũng vậy, nếu được thì chúng ta hợp tác nhé?".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Y quan sát Chu Tử Kỳ một chốc, rồi mỉm cười từ chối khéo: "Không được, tôi quen làm việc một mình rồi".
Chu Tử Kỳ nói: "Tôi có một năng lực đặc biệt, có lẽ sẽ giúp được cậu".
Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên: "Gì cơ?".
Gã chạm nhẹ vào tai mình: "Thính lực.
Không phải thính lực với âm thanh, mà là thính lực với những lực lượng siêu nhiên – dù là ảo thuật hay ma thuật thì đều có những gợn sóng riêng, tai tôi có thể phân loại chúng rất chính xác và thậm chí là tìm được vị trí của chúng".
Ân Lưu Minh nhướng mày, khá ngạc nhiên: "Anh có thể sử dụng nó trong giấc mơ này à?".
"Đúng vậy".
Chu Tử Kỳ lại ho khan hai tiếng.
"Đây là năng lực trời ban tôi có được trước khi tham gia trò chơi Ác Mộng, thực ra nó làm ảnh hưởng tới cơ thể tôi rất nghiêm trọng – nên mục đích tôi bước vào trò chơi là để loại bỏ năng lực này".
Một thứ chỉ có thể giải quyết bằng điều ước do Ác Mộng ban cho, không thể biến mất trong những giấc mơ.
Giống với chứng mất ngủ của Ân Lưu Minh.
Y hỏi: "Sao lại chọn tôi?".
"Thính lực của tôi cũng có thể nhận biết sức mạnh".
Chu Tử Kỳ quay đầu nhìn những người chơi kia.
"Họ đều có những gợn sóng xa vắng và tĩnh lặng, nghĩa là họ đều đã từng tự tay giết người".
Gã quay sang nhìn Ân Lưu Minh, thành khẩn nói tiếp: "Nhưng trên người cậu hoàn toàn không có.
Tuy tôi không biết tại sao cậu lại bị hệ thống phán xét và đưa vào giấc mơ trừng phạt, nhưng nếu cậu chưa từng giết người thì rõ ràng cậu có giới hạn mà chính bản thân mình sẽ không phá vỡ – nếu hợp tác với người như cậu, một kẻ yếu ớt nhiều bệnh như tôi sẽ được an toàn hơn chút".
Ân Lưu Minh trầm ngâm một chốc, mỉm cười: "Vậy thì hợp tác vui vẻ".
Chu Tử Kỳ yên lòng cười: "Ban nãy cậu nói chuyện với Hàn Triệt à?".
"Anh biết gã?".
"Từng nghe Bạch Tửu nhắc tới.
Hơn nữa, trong trò chơi Ác Mộng thì Hàn Triệt có thể coi là một người có tiếng trên bảng xếp hạng".
Chu Tử Kỳ giải thích.
"Gã từng xếp hạng cao nhất là năm mươi tư, nổi danh nhờ sức chiến đấu".
Hắn ta thở dài: "Không ngờ cuối cùng lại bị giam trong giấc mơ trừng phạt này".
Ân Lưu Minh quay đầu, nhìn Hàn Triệt đang ngồi một mình trong góc.
Y đoán không sai, người chơi trên bảng xếp hạng đã cố phá ải ở nơi này quả đúng là Hàn Triệt.
"Tôi và vài người chơi khác có nghe tới tên Hàn Triệt, vốn định tìm gã hợp tác".
Chu Tử Kỳ than thở.
"Tiếc là bây giờ gã đã hoàn toàn mất hết kí ức trong quá khứ, sau khi người bạn tốt chết đi thì lại từ chối lại gần bất cứ ai, không tiếp cận nổi".
Ân Lưu Minh hơi bất ngờ.
Chu Tử Kỳ tới giấc mơ này chưa được bao lâu mà đã hỏi thăm được nhiều tin tức đến thế từ những người chơi cũ...!Có lẽ khuôn mặt ốm yếu kia khiến hắn ta thoạt trông có vẻ vô hại.
"Bạn gã là ai?".
"Không biết tên gì...!Hàn Triệt và bạn gã thường hành động độc lập, cơ bản không giao tiếp với ai, chỉ chuyên tâm điều tra giấc mơ nhằm phá ải".
Chu Tử Kỳ bỗng ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh, nở nụ cười: "Giống hệt như cậu vậy".
Ân Lưu Minh mỉm cười, nhướng mày: "Không được ư?".
"Nếu không hiểu người hiểu mình, thì khó lắm".
Chu Tử Kỳ nói.
"Theo như lời giải thích của người chơi khác, thì khi Hàn Triệt và người bạn kia cùng tham gia diễn kịch lần đầu, hai người đều chỉ còn lại một cơ hội duy nhất.
Trong lúc cái chết cận kề, Hàn Triệt bị người bạn kia vứt bỏ nên mới biến thành thú bông.
Sau đó người bạn ấy thậm chí còn muốn săn gã, nhưng lại bị Hàn Triệt giết ngược lại, đến lúc này gã mới quay về làm người chơi".
Không ngờ có cả những thông tin này nữa, Ân Lưu Minh thực sự khâm phục năng lực tìm thông tin của Chu Tử Kỳ.
Khi hai người thống nhất xong mục tiêu đầu tiên khi hợp tác, con gấu kia lại xuất hiện như thường lệ.
Ân Lưu Minh đứng bên cạnh bàn, đỡ Chu Tử Kỳ nằm sấp lảo đảo như sắp ngã.
Hắn ta nghiêng tai về phía cái miệng đầy răng sắc của con gấu dưới kia, lông mày không ngừng nhăn lại rồi giãn ra, thi thoảng cơ thể lại run run, Ân Lưu Minh phải túm tay hắn ta thật chặt mới có thể đảm bảo tên này không bị rơi xuống bàn.
Một lúc sau, Chu Tử Kỳ ho khan: "Trong miệng con gấu kia có một gợn sóng rất quen thuộc".
"Quen thuộc ư?".
"Khá giống với thứ gợn sóng tôi nghe được lúc mới vào giấc mơ này".
Chu Tử Kỳ nói.
"Thậm chí tôi còn nghi rằng miệng nó chính là lối ra khỏi công viên".
Ân Lưu Minh nhìn cái miệng đầy răng kia chằm chằm, im lặng không đáp.
Khi lén bám theo cặp sinh đôi vào nhà ma, xem được toàn bộ quá trình Chu Tử Kỳ đi vào giấc mơ này, y cũng thấy hắn ta rơi ra khỏi miệng gấu bông kích cỡ lớn.
Suy ngược lại thì rất có thể miệng gấu dẫn tới chỗ cơ thể thật.
...!Điều kiện tiên quyết là Chu Tử Kỳ không nói dối.
Ân Lưu Minh nhìn cánh tay hắn ta run run, mỉm cười: "Giấc mơ trừng phạt này rất khó lường, vẫn nên thận trọng thì hơn".
Chu Tử Kỳ liếc y, đồng ý: "Không sai, nếu cậu có thể miễn trừ những hình phạt của giấc mơ thì chậm mà chắc vẫn hơn".
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Lát nữa sẽ diễn ra cuộc săn ở vòng quay ngựa gỗ, cần tôi giúp một tay không?".
Chu Tử Kỳ ngẩn ra, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự lo được".
Ân Lưu Minh chỉ cười, không ép.
Tới lúc săn thú, y không vội tìm heo bông mà lại đi tìm Hàn Triệt trước.
Dạo này Hàn Triệt không bị chọn làm diễn viên trong kịch cổ tích, vạch đen trên mặt vẫn còn đầy, nên chỉ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên chứ không đi tìm thú bông.
Gã đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Ân Lưu Minh: "Sao?".
Y mỉm cười: "Tôi dẫn anh đi tìm heo nhé".
Hàn Triệt: "...?".
Lúc Ân Lưu Minh dẫn Hàn Triệt tới chỗ heo bông, cậu đang chạy thục mạng – một người chơi khác đang giơ thương, cố rạch mông cậu ra.
Ân Lưu Minh nhanh tay cản người chơi đó lại.
Người chơi kia vốn đang tỏ vẻ tức giận, nhưng nhìn kẻ mạnh nhất gần đây – Ân Lưu Minh – cùng kẻ