Edit: Ryal
Thẩm Lâu nheo mắt nhìn chằm chằm Ân Lưu Minh một hồi lâu mới thờ ơ nói: "Nếu em muốn thấy cơ thể mình bị người khác hôn thì ta không ngại".
Tâm tình Ân Lưu Minh hơi sa sút.
Nhưng y vẫn nói: "Hoàng hậu tới đưa táo độc và hoàng tử hôn lên môi công chúa Bạch Tuyết, chắc chắn một trong hai nhân vật này bị con búp bê kia thao túng".
Lần trước cũng tại Thẩm Lâu tự tiện để nó chạy thoát mất, lần này nhất định phải bắt nó về.
Thẩm Lâu nhìn y một lúc, nhún vai: "Đương nhiên rồi".
Ân Lưu Minh dời mắt.
Tuy Lý Bạch Tửu vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu sao Ân Lưu Minh lại biến thành hai người một lớn một nhỏ, nhưng y đã giải thích là "thuật triệu hồi" thì họ cứ tin vậy thôi.
Khi Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu đã nói chuyện xong xuôi, cậu chàng mới dè dặt hỏi: "Lưu Minh à, ở đây có giường nè, anh muốn nằm ngủ trước không?".
Khuôn mặt Ân Lưu Minh chợt rạng rỡ: "Vậy tôi đi ngủ".
Nội dung vở "Nàng Bạch Tuyết" là bảy chú lùn chuẩn bị giường cho công chúa, nên trong căn nhà gỗ nhỏ này đã xuất hiện một chiếc giường thứ tám từ lâu.
Dù không có áo ngủ, bịt mắt và bịt tai, nhưng Ân Lưu Minh vẫn hài lòng nằm xuống tấm đệm lâu rồi không gặp lại.
Y gọi người cá bảo thạch Phù Lan trong sách minh họa ra ngoài: "Phù Lan, em có sử dụng được kĩ năng Bản Sonata violin không?".
Phù Lan trước hết vui sướng ôm y một cái rồi mới gật đầu, lấy một cây đàn violin ra từ sau lưng, ngẩn ngơ quan sát bốn phía.
Nhìn thấy bảy chú lùn cách đó không xa, cô bé bèn giơ đàn lên như đang đối diện với kẻ địch.
"Không phải cho họ, mà là cho tôi".
Ân Lưu Minh nói.
"Thôi miên ấy".
Phù Lan ngẩn ngơ nghiêng đầu, phun bong bóng, thân mật cọ vào người Ân Lưu Minh rồi bắt đầu kéo đàn.
Tiếng nhạc uyển chuyển du dương chầm chậm vang lên.
Những chú lùn đang đứng cạnh đó hiếu kì nhìn Ân Lưu Minh lần lượt nằm úp sấp xuống, nằm đè lên nhau mà ngáy o o.
Thẩm Lâu nhíu mày, xách một người trong số đó ra khỏi phòng.
Lúc Lý Bạch Tửu hoảng hốt tỉnh dậy, cậu chàng vẫn thấy đầu mình váng vất: "Con chưa đói đâu mẹ...".
Thẩm Lâu ngồi bên cạnh mỉm cười: "Ta không dám nhận đứa con lớn tướng thế này đâu".
Lý Bạch Tửu dụi mắt, dần nhớ lại, mặt đỏ bừng: "Vâng, xin lỗi, tôi buồn ngủ nên hồ đồ quá...".
Cậu chàng nhìn xung quanh, ngơ ngẩn: "Tôi đang ở ngoài phòng ư?".
Thẩm Lâu nói dóc mà mặt không hề đổi sắc: "Ừ, cậu mộng du ra đây, ta lo cho cậu nên đi theo trông chừng".
"Ơ? Tôi mộng du á?".
Lý Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu cao to.
Giờ hắn đang dùng cơ thể của Ân Lưu Minh, nụ cười không đầy khách sáo và mang cảm giác xa lạ như y mà lại thêm phần cao ngạo tùy tính thâm tàng bất lộ, khiến khí chất giữa hai người khác nhau đôi chút.
Mặt Lý Bạch Tửu vừa bình tĩnh lại đã bắt đầu tiếp tục đỏ lên: "Không, dù sao thì cũng phải cảm ơn anh...".
Thẩm Lâu nhíu mày, nhìn cậu chàng với vẻ sâu xa.
Hắn cố nói thật chậm: "Cậu thân với Ân Lưu Minh lắm à? Ta thấy cậu gọi em ấy quen mồm quá".
Lý Bạch Tửu gãi đầu, đáp trong vô thức: "Cũng không thân thiết gì đâu, bọn tôi chỉ cùng hợp tác trong...".
"Hợp tác trong cái gì?".
"Trong truyện cổ tích nhập vai của cặp song sinh ấy".
Khi trước Thẩm Lâu từng nghe Ân Lưu Minh thuật lại sơ qua, biết họ ở phía này chơi đóng vai cổ tích cùng hai nhóc sinh đôi nhưng không biết chi tiết cụ thể.
Nhìn tên ngốc si mê tim đập thình thịch trước mắt, nụ cười của hắn thoáng rạng rỡ hơn: "Cậu nói kĩ thêm được không?".
Tuy bị nhan sắc mê hoặc nhưng cuối cùng Lý Bạch Tửu vẫn giữ được chút lí trí mà một người chơi của Ác Mộng nên có, cậu chàng hơi do dự.
Thẩm Lâu nói: "Ta là yêu thú của Ân Lưu Minh, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, không thì em ấy đã chẳng chọn ta, đúng không? Lỡ ta phát hiện được những chi tiết nhỏ mà cậu chưa tìm thấy thì sao?".
Lý Bạch Tửu ngẫm nghĩ một lúc rồi thấy cũng có lí, bèn thả lỏng: "Ừm, tôi với Lưu Minh quen nhau trong lúc đóng vai Nàng tiên cá...".
Vì Lý Bạch Tửu quen Ân Lưu Minh chưa lâu, nên cậu chàng kể lại rất nhanh.
Thẩm Lâu tổng kết: "Nghĩa là em ấy mặc đồ con gái cả thảy hai lần?".
Lý Bạch Tửu hơi ngớ người: "À vâng, nói thế cũng không sai...".
"Những người có quan hệ tốt nhất với em ấy là con heo kia cùng tên mất trí nhớ?".
"Nói thế cũng không sai...".
Thẩm Lâu tỏ vẻ sâu xa khó dò, khẽ gật gù: "Lẽ nào em ấy thích áo ngủ hình heo bông?".
Thấy Ân Lưu Minh đồng hành cùng Liên Vũ và Hàn Triệt, Thẩm Lâu cũng đoán được rằng hai người này nằm trong phạm vi "có thể tin tưởng" của Ân Lưu Minh.
Xem ra cũng giống với Trì Tịch và Tư Thành.
Hắn hài lòng gật đầu: "Ta hiểu rồi, cậu làm tốt lắm".
Lý Bạch Tửu thấy hơi là lạ – sao cứ có cảm giác mình đang nghe theo lệnh Thẩm Lâu ấy nhỉ?
Nhưng hắn còn chẳng cho cậu chàng cơ hội suy tư, chỉ đứng dậy phủi đầu gối: "Tối rồi, ta cũng đi nằm một lúc đây".
Thẩm Lâu xoa cổ, hứng thú nói: "Lâu rồi không dùng cơ thể, cảm giác mệt mỏi cũng mới lạ thật đấy".
Theo lí thuyết,"nàng Bạch Tuyết" đã tới nhà bảy chú lùn rồi thì hoàng hậu độc ác chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện – lần đầu mụ đưa áo lót chẽn, lần thứ hai là chiếc lược tẩm độc, và lần cuối mới là quả táo độc.
Nhưng họ đợi ba ngày mà không ai xuất hiện.
Ân Lưu Minh đứng trên nóc căn nhà gỗ, bực bội cau mày nhìn con đường phía xa xa.
Mấy hôm nay y bảo Phù Lan sử dụng kĩ năng "Bản Sonata violin" trước khi đi ngủ, chỉ ước mình được cô bé thôi miên – nhưng mấy chú lùn ngáy vang trời mà y vẫn cứ thao thức mãi.
Trái lại, việc thôi miên khiến y rất buồn ngủ, thành ra tính tình Ân Lưu Minh lại càng thêm táo bạo, chỉ muốn đánh nhau.
Y rất cần hoàng hậu độc ác xuất hiện cho mình giải tỏa.
Trên sân cỏ cách đó không xa, Thẩm Lâu vừa ngậm một cọng cỏ trong miệng vừa nhàn nhã nằm vuốt con mèo do ngọn lửa của giận dữ và hối hận biến thành, ung dung tự tại.
Ân Lưu Minh trèo xuống khỏi nóc nhà, cau mày nhìn đám Lý Bạch Tửu.
Vì đã biết dây cót chính là hạt nhân khống chế cơ thể nên dạo gần đây bảy chú lùn đều không tuân theo nội dung truyện gốc.
Nếu ai không cử động được, những người khác sẽ giúp vặn dây cót.
Cảm giác bị người ta chọc ngón tay vào xương cụt chẳng phải dễ chịu gì, nhưng dù sao đây cũng là trò chơi Ác Mộng mà, với lại không chảy máu thì họ làm quen rất nhanh.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa nhìn Lý Bạch Tửu đang vặn dây cót cho một người khác, bỗng nhíu mày.
...!Không đúng.
Giờ nội dung vở kịch đang bị đóng băng, những chú lùn còn cần làm gì nữa?
Y cẩn thận nhớ lại nguyên tác nàng Bạch Tuyết, hồi tưởng hành động của họ, đôi mày nhíu chặt bèn giãn ra.
Ân Lưu Minh quay đầu tìm Thẩm Lâu: "Anh phải thực hiện nội dung vở kịch đi".
Thẩm Lâu thích ý nằm trên sân cỏ vuốt mèo, lười biếng hỏi: "Nội dung gì cơ?".
"Nàng Bạch Tuyết đợi bảy chú lùn rời đi mới lẻn vào nhà, sau đó ăn hết phần của một chú lùn, cuối cùng nằm ngủ trên giường họ".
Thẩm Lâu không làm cái nào cả.
Hắn nhổm dậy, đáp bâng quơ: "Vậy thì cứ thử xem".
Ân Lưu Minh nhìn ánh mắt chẳng chút kinh ngạc của Thẩm Lâu: "Anh nghĩ đến chuyện này rồi à?".
"A, cứ coi như là vậy đi".
Giọng Ân Lưu Minh mang theo chút dịu dàng nguy hiểm: "Sao không nói sớm?".
Thẩm Lâu đã quen với biểu cảm trông thì hiền mà thực ra là tức giận của y rồi, hắn nheo mắt cười: "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi thêm chút thôi mà...!Giờ em là người đồ chơi nên quên mất con người bình thường vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ ư?".
Ân Lưu Minh hơi run run.
Đúng là từ lúc vào giấc mơ này thì y chưa ăn gì, suýt thì tưởng người chơi trong giấc mơ này không bị đói.
Thẩm Lâu cố tình nói thêm: "Em phải biết gần đây toàn là ta cung cấp năng lượng cho cơ thể này, huống hồ còn phải chiến đấu nhiều như thế...!Giờ được tới thế giới có tốc độ dòng chảy thời gian khác với giấc mơ thì phải tích lũy chút sức mạnh chứ".
Ân Lưu Minh không đáp.
Thẩm Lâu cũng biết điểm dừng, lại nheo mắt cười: "Nhưng giờ nghỉ ngơi tạm đủ rồi...!Chúng ta tiếp tục đi".
Hắn giơ tay với Ân Lưu Minh.
Y nghi ngờ nhìn hắn.
Thẩm Lâu nói chuyện mà cứ giấu giếm ý đồ như thể chẳng có chủ đích gì vậy, đến lúc mấu chốt mới chịu tiết lộ một chút thông tin, lúc hỏi thì cứ bảo mất trí nhớ không biết gì hoặc vừa nhớ lại đôi điều, khiến Ân Lưu Minh thường nghi ngờ rốt cuộc lời hắn nói có tính xác thực được bao nhiêu.
Thậm chí có lúc y còn cảm thấy Thẩm Lâu thực ra không hề mất trí nhớ, hắn chỉ đang đùa giỡn mình mà thôi.
Hơn nữa, từ khi tách khỏi nhau trong giấc mơ này, Ân Lưu Minh cứ có cảm giác thái độ của Thẩm Lâu với y có hơi thay đổi – bớt đi những phòng bị và thăm dò rõ rệt trong lòng, nhiều thêm chút thân mật và tự nhiên.
Như thể họ là đôi bạn cũ đã quen nhau từ lâu rồi vậy.
Ân Lưu Minh cụp mắt, đã hiểu ra điều gì.
...!Đó cũng là ảnh hưởng từ cơ thể ư?
Lúc trước khi nhập vào cơ thể phu nhân Solari, tính cách Thẩm Lâu cũng gần với tính cách bà hơn; chẳng lẽ giờ hắn gửi hồn trong thân xác y thì cũng thành ra giống tính y hơn?
Ân Lưu Minh liếc Thẩm Lâu, đúng lúc hắn cũng mỉm cười đầy ngạo mạn.
...!Hừm, ít nhất về điểm này thì khác hẳn.
Ý nghĩ ấy bị đập nát trong khoảnh khắc Lý Bạch Tửu khẽ thì thầm với y.
"Lưu Minh à, ừm...!Yêu thú đó là nhân cách phân liệt của anh à?".
Ân Lưu Minh đang giúp đám chú lùn dọn bảy cái bàn và bảy phần thức ăn ra, nghe được câu nói ấy thì tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao cậu lại nghĩ thế?".
Lý Bạch Tửu rụt cổ lại: "Có...!cảm giác vậy thôi, cảm giác hai người rất giống nhau".
"Trừ ngoại hình ra thì giống nhau chỗ nào?".
"Khí chất cũng giống lắm".
Lý Bạch Tửu bày biện bộ đồ ăn bằng vàng, thấy biểu cảm lạ lẫm trên mặt Ân Lưu Minh thì vội giải thích: "Ý tôi là anh buổi tối ấy...!hai người rất giống nhau".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
Nếu không phải vì khuôn mặt Lý Bạch Tửu rất thành khẩn, y sẽ nghĩ cậu chàng đang nói đùa.
Ân Lưu Minh im lặng một chốc, vừa định mở miệng đã nghe giọng Thẩm Lâu vang lên: "Bắt đầu thôi, lùn".
"Ôi chà, đến ngay đây!".
Lý Bạch Tửu mỉm cười xin lỗi Ân Lưu Minh, rồi chạy ra diễn kịch cùng Bạch Tuyết.
Nàng Bạch Tuyết lần lượt ăn bánh mì và uống rượu vang trong bảy cái đĩa, cuối cùng nằm thiếp đi trên giường của chú lùn thứ bảy.
Bảy chú lùn về nhà và phát hiện ra nàng, biết được chuyện của công chúa thì mời nàng ở lại, sau đó Bạch Tuyết sẽ sống trong nhà họ.
Ân Lưu Minh ngồi nơi bệ cửa sổ, nhìn Thẩm Lâu an nhiên ngủ trên chiếc giường thứ bảy, thi thoảng còn có tiếng ngáy rất nhỏ vang lên.
Ngủ ngon quá nhỉ.
Y chầm chậm nhấc một cọng cỏ, tròng mắt hơi tối lại.
Thẩm Lâu hoàn thành xong nội dung kịch, còn cố tình cảm thán một câu: "Ngủ đã quá...!Tiếc là không có quần áo để thay".
Ân Lưu Minh không thèm để ý tới hắn.
Bộ đồ ngủ hình thỏ của y cũng bị truyện cổ tích phá hủy rồi, tại Thẩm Lâu làm loạn.
...!Chắc Lý Bạch Tửu mù rồi nên mới nói Thẩm Lâu giống y buổi tối đúng không?
Phần diễn của nàng Bạch Tuyết được hoàn thành, cuối cùng hoàng hậu độc ác cũng tìm tới.
Lại còn là người quen.
Ân Lưu Minh ngồi trên bả vai Thẩm Lâu, nhìn Trác Cửu cầm áo lót chẽn bằng lụa khoa tay múa chân với hắn.
Theo nội dung nguyên tác thì hoàng hậu độc ác muốn siết chết nàng Bạch Tuyết bằng áo lót...!Vấn đề là giờ chênh lệch kích thước giữa hai người quá lớn, "nàng Bạch Tuyết" phải nằm xuống may ra thực hiện được!
Ân Lưu Minh không nói nhiều, thẳng thắn giải thích về dây cót cho Trác Cửu, hỏi cậu ta xem con búp bê chỉ thao túng được người đồ chơi và thú bông liệu có ở phía đó hay không.
Trác Cửu thấy Ân Lưu Minh thì vốn có hơi lo lắng đề