Khi Nguyệt Nguyệt mở một cánh cửa dưới sự điều khiển của con búp bê, cảnh tượng từ khung hình cổ tích thơ mộng biến thành phòng bệnh tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu, chậm rãi bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống rồi tự kéo chăn lên đắp.
Trong phòng bệnh đầy cô độc, chỉ có nhóc lẳng lặng nằm đó.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nghe những giọng nói chẳng biết vọng tới từ đâu:
"Bệnh của bé gái kia liệu có khỏi được không?".
"Chẳng biết nữa.
Cha mẹ con bé không ngại cực khổ mà kiếm tiền phẫu thuật rồi ngày nào cũng tranh thủ tới thăm, đáng thương biết mấy".
"Rốt cuộc nó mắc bệnh gì thế?".
"Lần trước tôi có hỏi y tá, y tá bảo không được tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân...!Tám phần mười là bệnh nan y rồi".
"Nói nhỏ thôi, con bé nghe thấy bây giờ...".
"Sợ gì, trẻ con có biết gì đâu? Mà gia đình kia cũng còn một thằng con trai nữa, chắc sẽ sớm bỏ cuộc thôi".
"Tôi thấy đứa kia cũng hay tới thăm con bé lắm, chẳng biết là anh hay em".
"Trẻ con mà...".
Những lời đàm tiếu quanh quẩn trong phòng bệnh như đám ruồi lúc nhúc đang chen chúc bu vào vết thương tóe máu.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
...! Một cô bé còn nhỏ đến thế, ấy vậy mà ngày nào cũng bị bao vây bởi những câu nói tỏ vẻ cảm thương nhưng thực ra là phán xét trong tư thế cao cao tại thượng.
Con búp bê chui ra từ gầm giường, giơ tay.
Một cánh cửa khác xuất hiện trên tường phòng bệnh, rồi dần mở ra.
Thẩm Lâu cùng Ân Lưu Minh bước vào.
Căn phòng nhỏ này có lẽ là phòng dành cho hai trẻ em, trên tường dán đầy những bức vẽ nguệch ngoạc và tranh ảnh.
Thẩm Lâu bước tới cạnh chiếc bàn, cầm khung ảnh lên.
Trong hình là một gia đình bốn người đang cười rạng rỡ.
Cha mẹ hiền hậu, bé trai nhe răng cười, bé gái ngượng nghịu kéo mũ.
Cô bé cười rất xinh, nhưng mặt hơi trắng tái, trông có đôi chút ốm yếu.
Ân Lưu Minh trượt xuống khỏi bả vai Thẩm Lâu, liếc nhìn chiếc giường đôi.
Giường trên có dán một tờ giấy rất to ghi chữ "Dương Dương", chăn gối rối tung lên; giường dưới có dán bức hình chụp Nguyệt Nguyệt, chăn gối rất gọn gàng – gọn gàng đến mức như thể chẳng có ai nằm nơi đó.
Ân Lưu Minh nói: "Có vẻ Nguyệt Nguyệt không thường ngủ ở nhà".
Có lẽ cô nhóc mắc chứng bệnh bẩm sinh nào đó, quanh năm suốt tháng phải nằm trong bệnh viện chữa trị.
Con búp bê chui ra từ trong vách tường, đầu lắc lư, nhẹ nhàng giơ tay lên...
Những khối gỗ nằm tứ tung trên đất bỗng tự xếp lại với nhau thành một hình người, và nó dần biến thành Dương Dương.
Dương Dương bước tới, nghiêm túc xếp từng cuốn truyện cổ tích lên bàn, do dự một lúc lâu rồi mới chọn "Nàng tiên cá": "Hôm nay cầm quyển này đi".
Có tiếng gọi vọng vào từ ngoài cửa: "Dương Dương, đi thăm em gái nào!".
"Vâng ạ!".
Dương Dương chạy ra cửa, bỗng nhớ ra điều gì, lại chạy huỳnh huỵch tới cạnh tủ rồi ôm một con búp bê ra: "Mẹ ơi, con mang cái này cho Nguyệt Nguyệt nhé!".
Giọng người mẹ có vẻ ngạc nhiên: "Đây là quà sinh nhật của con mà? Nguyệt Nguyệt cũng có rồi".
"Con của Nguyệt Nguyệt bị hỏng dây cót".
Dương Dương ôm búp bê, lí sự.
"Để con mang đi chơi với em là được".
Mẹ Dương Dương vui vẻ xoa đầu cậu nhóc: "Ngoan quá! Khi nào Nguyệt Nguyệt xuất viện, mẹ sẽ đưa hai đứa đi công viên giải trí chơi".
Dương Dương lớn tiếng đáp lời: "Vâng ạ!".
Cậu nhóc ôm theo búp bê, chạy vào cánh cửa lúc trước Ân Lưu Minh đã bước qua.
Khi cánh cửa bật mở, những lời đàm tiếu buôn chuyện đều biến mất trong nháy mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào bên trong.
"Nguyệt Nguyệt ơi! Anh tới thăm em nè!".
Dương Dương đặt con búp bê sang một bên, lấy cuốn "Nàng tiên cá" trong ba lô ra: "Hôm nay anh sẽ đọc cho em nghe truyện này!".
Dường như Nguyệt Nguyệt vừa tiêm xong, trên tay vẫn còn vết kim, mắt vẫn còn rưng rưng nước, nhưng nghe lời Dương Dương nói thì nín khóc nhoẻn cười: "Anh đọc truyện này nhiều lắm rồi mà".
Dương Dương ủ rũ nói: "Anh biết ít chữ quá, không đọc truyện khác được".
"Thế anh cứ đọc đi".
"Ừm.
Ngày xửa ngày xưa, dưới đáy biển sâu có một nàng tiên cá xinh đẹp...".
Ánh mặt trời như dát thêm một tầng áo khoác chẳng chút lo âu cho hai cơ thể nhỏ bé.
"Truyện lần này là ngôi nhà bánh kẹo, em thèm ăn kẹo quá".
"Mẹ bảo ăn kẹo nhiều là sâu răng đấy".
"Em gái trong truyện thông minh quá đi, biết cứu anh trai ra ngoài".
"Anh trai cũng biết bảo vệ em gái mà.
Yên tâm, anh cũng là anh trai, anh sẽ bảo vệ em".
"Hay để em làm chị bảo vệ em trai nhé!".
"Không được! Anh mới là anh trai!".
"Quỷ hẹp hòi!".
"...".
Ân Lưu Minh ngồi trên vai Thẩm Lâu, nhìn hai đứa trẻ nô đùa mà im lặng thở dài.
Khi có Dương Dương ở bên làm bạn, Nguyệt Nguyệt mới thoát khỏi khí chất yếu ớt mong manh như ảo ảnh của ngày trước.
Theo như những gì xảy ra trong bệnh viện và nhà, có thể thấy tuy gia đình của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không thuộc loại giàu có nhưng cũng được tính là khá giả, cặp cha mẹ chỉ xuất hiện thoáng qua trong kí ức cũng rất thương yêu Nguyệt Nguyệt, cực khổ kiếm tiền cho cô bé chữa bệnh.
Có một gia đình như thế, nhất định khi lớn lên Dương Dương và Nguyệt Nguyệt sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Tiếc là mọi thứ đã bị phá tan.
Tiếng cười đùa của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không ngừng vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh, thậm chí còn thơ ngây và chói tai đến mức hơi kì dị.
Con búp bê gật đầu.
Nó gánh vác những tình cảm thân thiết, chân thật và ngây thơ nhất cùng nỗi lo giữa hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, trước khi biến mất Dương Dương từng mong Nguyệt Nguyệt sẽ sống thật tốt, và lời ước ấy cũng đã trở thành nguyện vọng của nó.
Nhưng bây giờ Nguyệt Nguyệt phong tỏa toàn bộ giấc mơ, không muốn rời đi, nó chỉ đành tìm tới Ân Lưu Minh nhờ giúp đỡ.
"Tao cũng định phá tan giấc mơ này, nhưng vẫn chưa tìm đủ sách minh họa".
Ân Lưu Minh nhìn con búp bê.
"Mày có muốn đi cùng tao không? Nếu mày chịu vào trong sách, sau khi giấc mơ biến mất mày vẫn còn cơ hội gặp lại Nguyệt Nguyệt đấy".
Con búp bê im lặng một hồi lâu, cuối cùng gật đầu với vẻ khá miễn cưỡng.
Ân Lưu Minh đặt sách minh họa lên đầu nó.
Y tiện tay mở ra nhìn.
Những ô vuông trong các giấc mơ được cố định vị trí, trừ hai cái dưới cùng là BOSS, y đã xong hết giấc mơ này...
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày: Vẫn thiếu một ô ư?
Lính chì, thợ máy dây cót, khinh khí cầu hề, gấu bông, búp bê...
Y đã sưu tập đủ các loại quái vật mà mình nhìn thấy kể từ khi bước chân vào giấc mơ này rồi cơ mà.
Tuy y không chủ động chọn nơi này, nhưng đến thì cũng đến rồi, phải điền sách minh họa cho tử tế chứ?
Ân Lưu Minh triệu hồi con búp bê, lật tới trang dành cho "Công viên dây cót cổ tích", giải thích sơ qua về sách minh họa rồi hỏi: "Mày biết một thứ nữa ở đâu không?".
Búp bê hơi nghiêng đầu, giơ hai tay, một cuốn truyện tranh trên bàn bay tới chỗ nó.
"Nàng tiên cá".
Ân Lưu Minh nhíu mày, hiểu ra trong nháy mắt, mỉm cười: "Tao biết rồi...!Cảm ơn".
Thẩm Lâu nhìn y thu con búp bê vào trong sách: "Em chuẩn bị phá ải à?".
Ân Lưu Minh gật gật đầu, lại nhìn Nguyệt Nguyệt đang chìm sâu trong ảo ảnh: "Tuy hiện thực vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, nhưng dù sao vẫn hơn là niềm hạnh phúc giả tạo".
Con búp bê đã giúp y đi thông qua phòng bệnh nối liền hai công viên giải trí, thực ra câu chuyện cổ tích đã kết thúc từ lâu rồi.
Họ quay lại theo đường cũ, tập hợp tất cả các người chơi đang có mặt, quay về chỗ diễn ra vở "Nàng Bạch Tuyết" rồi đưa cơ thể của Ân Lưu Minh và cả những người chơi còn sót lại đó theo.
Trên đường về, Ân Lưu Minh cố ý nhìn xuống chỗ ctk.
Hắn ta đã biến mất.
Hàn Triệt cau mày: "Ctk có xếp hạng rất cao, chỉ sợ không dễ chết đến vậy".
"Chúng ta phá ải trước đã".
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Ân Lưu Minh quay về mặt đất.
Công viên giải trí đã biến thành khối lập phương nhưng vẫn cực kì nhộn nhịp – khi thấy họ, khinh khí cầu hề, gấu bông và lính chì vẫn gào thét mà xông tới.
Thẩm Lâu khởi động tay chân, bước ra đánh nhau với chúng.
Ân Lưu Minh suýt ngã mấy lần.
Dường như Thẩm Lâu cũng phát hiện ra, nên hắn nghiêng đầu hỏi: "Em có muốn quay lại cơ thể cũ để chiến đấu không?".
Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên: "Sao, anh chán cơ thể tôi rồi à?".
"Không hề".
Thẩm Lâu nhíu mày.
"Ta tưởng em muốn quay lại thật nhanh".
"Có người đi bộ thay tôi thì tội gì không sử dụng?".
Hắn hỏi: "Em coi ta là xe ngựa đấy à?".
"Không phải tài xế hay sao?".
Môi Thẩm Lâu khẽ cong, nhưng miệng vẫn nói: "Ta sẽ coi như em đã xác nhận ta là đồng đội của em vậy".
Ân Lưu Minh hơi khựng lại.
Ngay khi Thẩm Lâu nghĩ y sẽ không trả lời, Ân Lưu Minh mới nhạt giọng: "Chẳng lẽ không đúng?".
Hắn ồ lên một tiếng đầy bất ngờ: "Ta đã làm gì mà mở được cánh cửa trong lòng bạn khế ước khó tính thế này?".
Ân Lưu Minh thấy câu nói đó rất dị: "Hai ta đã hợp tác lâu rồi, dần tin tưởng nhau hơn cũng là chuyện bình thường".
Thẩm Lâu nhướng mày: "Chỉ là tin tưởng thôi ư?".
Ân Lưu Minh cau mày: "Thế anh còn muốn sao nữa?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Ai cũng bảo hiệu ứng cầu treo dễ xuất hiện trong thời khắc nguy hiểm, mà ta phải đợi hết ba giấc mơ rồi mới thấy".
Ân Lưu Minh không hề biến sắc: "Có vẻ giờ vẫn còn hơi sớm để tôi tin anh".
Thẩm Lâu bật cười, cười đến mức lồng ngực rung rung, rồi đột ngột dừng lại.
Ân Lưu Minh ngồi không vững, ngã xuống khỏi vai hắn.
Thẩm Lâu nhanh chóng đỡ lấy y, nheo mắt cười: "Xin lỗi em.
Ta đánh xong rồi".
Đám quái vật vừa xông tới đã bị hắn tháo sạch dây cót.
Hàn Triệt nhấc Liên Vũ bước ra, theo sau là một hàng người chơi.
Liên Vũ nhìn đám quái vật mà thấy ngứa ngáy trong lòng: "Tôi cũng muốn giết quái mà! Đại ca Ân này, tôi quay về cơ thể cũ được rồi chứ?".
Ân Lưu Minh nói: "Đương nhiên, chỉ cần cậu tìm thấy nó là được".
Liên Vũ nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu mỗi người đồ chơi lại có một con thú bông tương ứng thì chắc nó đang nằm trong xưởng đồ chơi nhỉ? Thiệt thòi quá, lần trước tới tìm Hàn Triệt tôi để lỡ mất rồi!".
Công viên giải trí ở bên này đã hoàn toàn biến dạng, xưởng đồ chơi kia ở một bên khác, có lẽ giờ không tìm được nữa rồi!
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ: "Xưởng đồ chơi sẽ nằm giữa giấc mơ của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, chưa chắc nó đã biến mất...!Có thể là được sát nhập với một nơi có chức năng tương tự ở phía này".
Đúng lúc y vừa đi qua chỗ đó.
Họ vừa chuẩn bị di chuyển, mấy cái đầu ở phía sau đã thò ra với đôi mắt lom lom: "Ừm...!Mấy đại ca ơi, bọn tôi cũng muốn khôi phục cơ thể gốc, bọn tôi sẽ giúp mà...".
Hàn Triệt và Liên Vũ cùng không lên tiếng, họ nhìn Ân Lưu Minh, ra hiệu để y quyết định.
Ân Lưu Minh suy nghĩ một chốc: "Được, đi cùng đi".
Cửa hàng đồ chơi vẫn yên tĩnh và hỗn loạn như lúc Ân Lưu Minh rời đi cùng Thẩm Lâu.
Lúc trước Thẩm Lâu đã dọn sạch đám quái vật ở công viên giải trí bên này, đám lính chì và khinh khí cầu hề ban nãy đều là do Nguyệt Nguyệt mới tạo ra, nên trong cửa hàng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi hắn cho nổ hết thì phía này mới tĩnh lặng hẳn, cuối cùng không còn người chơi mới nào xuất hiện nữa.
Cơ thể của tất cả mọi người đều nằm ở đây, tuy cụt tay, gãy chân, trọng thương hay máu me be bét đều đủ cả, nhưng ít ra họ còn sống.
Những người chơi đã tìm được cơ thể của mình, thấy xung quanh bừa bộn thì vừa mờ mịt vừa hoảng hốt.
Vài kẻ thông minh đã hiểu ra cơ chế của giấc mơ đối với người chơi, còn những ai chậm hiểu thì phải đợi người khác phân tích cho.
Hóa ra cơ thể của họ ở đây còn ý thức thì được chuyển vào trong một món đồ chơi.
Sự trừng phạt họ phải chịu là tác động lên cơ thể gốc, chứ không phải cơ thể đồ chơi.
Những dấu vết cháy xém trên trần nhà là minh chứng cho thấy họ không