“Đồ đệ, sáng hôm nay thầy có bói một quẻ, e rằng thầy không sống được bao lâu nữa.”
Vị sư phụ mặc trường bào rách tả tơi, trông khá giống lão đạo thế ngoại cao nhân, ông thở dài bất đắc dĩ.
“Dù thầy nói vậy con vẫn sẽ không xuống núi trộm gà cho thầy ăn đâu.” Một thiếu niên quần áo giản dị, thoạt nhìn rất sáng sủa nghiêm túc nói.
“Đồ đệ, thầy sắp chết rồi. Trước khi chết, thầy chỉ có một nguyện vọng như vậy, con lại bỏ mặc thầy sao?”
Ông lão nhìn thiếu niên, vẻ mặt vô cùng đau đớn, dường như vì phẫn nộ mà cả người hơi run rẩy.
“Từ mười năm trước thầy đã bắt đầu bói mình sống không được bao lâu, nhưng đến bây giờ vẫn sống rất tốt. Thầy yên tâm, với sức khỏe của thầy tuyệt đối có thể sống thêm năm mươi năm nữa!”
Thiếu niên đã theo ông lão từ bé, lần đầu tiên khi nghe ông lão nói ông sắp qua đời, hắn đau lòng muốn chết bèn len lén xuống núi trộm gà, ông lão ăn uống thỏa thích một bữa. Ngày hôm sau, ông lão mặt mày hồng hào, bị thiếu niên ngây thơ đáng yêu năm ấy tưởng là hồi quang phản chiếu, ngày tiếp theo lại tiếp tục trộm gà cho ông.
Thiếu niên chờ! Chờ! Chờ!
Chờ đến ngày qua ngày, cơ thể của ông lão càng ngày càng khỏe.
Sau này, cứ cách một quãng thời gian là ông lão sẽ nhắc lại “đại nạn sắp đến”, thiếu niên thành thật chân chất cứ tưởng là thật.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hắn bị lừa hơn mười lần cùng một chiêu thức, rốt cuộc hắn rút kinh nghiệm, không bao giờ bị lừa nữa…
“Sao thầy lại thu nhận một thằng nhóc bướng bỉnh như con chứ, uổng công thầy vất vả nuôi con khôn lớn! Muốn ăn một con gà cũng không được.”
“Thầy đến tuổi này nên ăn chay thì hơn! Ăn chay mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Vô sỉ, thầy không còn sống bao lâu nữa, con còn bảo thầy ăn chay.”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn sư phụ, cố gắng khuyên giải: “Thầy à, Phật viết: “Ăn thịt là tội lớn”. Vả lại ăn chay rất có lợi, tuổi của thầy không còn nhỏ, phải trân trọng!”
Ông lão nổi trận lôi đình: “Vô liêm sỉ, thầy không phải đầu trọc, Đạo gia chúng ta không chú trọng cái này.”
“Cẩn thận tam cao*! Với thể trạng của thầy càng phải chú ý hơn.” Thiếu niên bình tĩnh khuyên nhủ.
*Tam cao: là ba chứng bệnh cao huyết áp, tăng đường huyết (đái tháo đường) và máu nhiễm mỡ.Ông lão đen mặt, vung tay mắng: “Cút cút cút…”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn ông lão tức giận, đợi một lát đến khi ông lão bình tĩnh một chút, hắn mới chậm rãi nói: “Thầy, không nên tức giận, tức giận hại thân!”
Ông lão thở dài: “Đã mấy ngày không khai trương.”
“Hiện tại thiên hạ thái bình, mọi người bị bệnh gì đều đến bệnh viện, thần côn như thầy sẽ bị xã hội đào thải…”
Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên: “Vô sỉ! Thầy là cao nhân, há có thể để con bôi nhọ.”
Hắn bất đắc dĩ: “Thầy, con nói thật, hiện tại mọi người đều chú trọng khoa học, phản đối mê tín dị đoan, thầy nhìn mấy hàng quán bên đường đi, ngày nào cũng bị tóm đến đồn cảnh sát. Thầy yên tâm, con sẽ học tập thật giỏi, luôn hướng về phía trước, tương lai cố gắng thi đậu công chức, lấy được ngũ hiểm nhất kim…”
*Ngũ hiểm nhất kim: là tên gọi chung của các loại đãi ngộ được đơn vị cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản cùng nhà công quỹ.Ông lão nhìn thiếu niên: “Thứ không có tiền đồ, con có năng khiếu bẩm sinh, không muốn kế thừa y bát của thầy, lại muốn thi công chức. Con biết thiên sư chúng ta làm một mối kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Thiếu niên chớp mắt: “Bao nhiêu tiền?”
“Mấy chục triệu.” Ông lão hãnh diện đáp.
Hắn nhìn ông lão, thở dài một cái: “Đó là đại sư! Thầy chỉ là gà mờ, ngay cả gà còn không ăn được!”
Giang bán tiên nhìn thiếu niên, sốt ruột muốn chết.
“Cái đồ vô sỉ này, cút đi cho ta!”
Thiếu niên nhìn ông nói: “Thầy, ngày mai con sẽ xuất phát đến Yến Kinh.”
Ông lão nhìn thiếu niên, lo lắng hỏi: “Đã chuẩn bị học phí chưa?”
Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa, thầy còn tiền không, cho con một chút đi.”
Ông lão nói lời sâu xa đầy hàm ý: “Con không còn nhỏ, lúc thầy bằng tuổi con đã xuất sư tự lực cánh sinh. Con đã lớn như vậy còn nhớ nhung tài sản của thầy. Thầy không có tiền đâu!”
Thiếu niên thở dài, vì có chuẩn bị từ trước, hắn không quá thất vọng: “Thầy thật nghèo.”
Ông lão vuốt ria mép, khó chịu nói: “Mặc dù thầy không có tiền nhưng có thứ khác cho con.”
Thiếu niên lập tức vui vẻ, vội hỏi: “Thầy cho con pháp khí tổ truyền hả? Không biết ở thời đại nào, người ta thường nói, chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, có phải đó là pháp khí lưu truyền ngàn năm không?” Dạo này dường như đồ cổ rất đáng giá.
Ông
lão nhìn thiếu niên, giận tái mặt: “Tục tằng, tục tằng, cả đời thầy làm Đạo sĩ chỉ truy cầu siêu thoát, há có thể chấp nhất với tục vật.”
Thiếu niên: “…..” Ba văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, truy cầu siêu thoát cũng cần tiền!
“Thầy, không phải pháp khí thì là cái gì?”
Ông lão khẽ hừ một tiếng: “Là giấy hôn thú.”
Thiếu niên sợ hãi ré lên: “Chẳng lẽ muốn con ra mắt sư mẫu?”
Ông lão bị kích động: “Hoang đường, là giấy hôn thú của con.”
Hắn hoài nghi nhìn ông lão: “Thầy tìm vợ cho con hả?”
Ông lão gật đầu, vui mừng nói: “Năm đó khi thầy gặp con đã phát hiện ra thể chất đặc biệt của con, có lẽ là mệnh cách thiên sát cô tinh. Cũng may mấy mươi năm trước, thầy đến thủ đô giải quyết phiền phức cho một thế gia vọng tộc, ngẫu nhiên phát hiện thai nhi trong bụng con dâu nhà họ có thể chất phù hợp với con nên thầy đã định ra hôn sự này.”
Thiếu niên nhìn ông lão, không thể tin nổi nói: “Người ta còn trong bụng mẹ, thầy chưa biết mặt mũi như thế nào đã định hôn sự cho con? Lỡ đâu là một người xấu xí thì sao?”
Ông lão lườm lườm: “Với điều kiện của con thì có vợ là ngon lắm rồi, con còn muốn thần tiên sao?”
Hắn không vui nói: “Thầy, con là cao tài sinh 985, 211 đó, tương lai sẽ trở thành nhân viên nhà nước, yêu cầu cao một chút thì có gì không đúng chứ.”
*Cao tài sinh: ý chỉ người có thành tích xuất sắc, ví dụ như đứng đầu toàn trường985, 211: hai chương trình đào tạo đại học nổi tiếng ở Trung QuốcÔng lão cười lạnh: “Con đúng là chày gỗ, bây giờ con gái không thích thủ khoa, chúng nó thích sách nhị đại, phú nhị đại.”
*Sách nhị đại: sở hữu bất động sản của cha mẹ, nhà nước quy hoạch bồi thường đất đai mà phất lên trong một đêm, tên gọi khác là nhà giàu mới nổi.Thiếu niên nhìn Đạo quán cũ nát, thở dài nói: “Cũng chưa chắc, không biết đến lúc nào cái Đạo quán cũ nát của chúng ta bị phá bỏ di dời, sẽ được bồi thường bao nhiêu nhỉ?”
Ông lão trừng hắn: “Đây là sản nghiệp tổ tiên sư môn chúng ta, con bớt mong ngóng đi.”
Thiếu niên lắc đầu, thầm nghĩ: Sư môn thật sự quá nghèo, cái gì cũng không có, chỉ có một cái Đạo quán cũ đến nát bươm, sao hắn lại xui xẻo vậy nhỉ!
Hắn nhìn giấy hôn thú trên tay hỏi: “Cái này có ích lợi gì?”
“Giấy hôn thú đương nhiên hữu dụng, nếu con cùng đường, khốn cùng chán nản, có thể tìm tới cửa làm con rể! Ba vợ sẽ cho con chút tiền tiêu!” Ông lão cười ha hả.
Hắn không vui nói: “Thầy bảo con đi ăn bám sao? Ăn bám sẽ tổn hại nhân cách của con.”
Ông lão khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ sính lễ trong thôn chúng ta đều là vạn tử thiên hồng nhất phiến lục, giá thị trường đắt như vậy, con cưới nổi không?”
*Vạn tử thiên hồng nhất phiến lục: thành ngữ nói về sính lễ ở vùng Sơn Đông, Hà Nam, chỉ 1 vạn tờ 5 nguyên, thêm 1000 tờ 100 nguyên, 1 tờ 50 nguyên. ‘Vạn tử thiên hồng’ là 15 vạn nguyên, ‘nhất phiến lục’ là tùy tâm chú rể, 15 vạn nguyên là giá khởi điểm của sính lễ.“Thầy hơi quá đáng rồi đó, phải biết rằng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thường thiếu niên nghèo khó, sao thầy biết con sẽ không đổi vận, đại phú đại quý?”
Ông lão lắc đầu, khẽ thở dài: “Ba mươi năm, thầy không có thời gian đợi ba mươi năm nữa.”
Thiếu niên nắm chặt tay ông lão, thổ lộ thâm tình: “Thầy đừng xem thường bản thân như vậy. Con nhìn dáng vẻ của thầy, chính là mệnh cách gây họa ngàn năm.”
Ông lão tức giận đỏ mặt: “Cút.”
Hết chương 1