Edit: OnlyU
Tại nhà họ Diệp.
Diệp Đình Vân nhìn di động trên tay mà thở dài.
Diệp Diểu đi vào phòng, thấy cậu như thế bèn hỏi: “Anh hai đang làm gì vậy? Gọi điện thoại cho ai à?”
Diệp Đình Vân lườm em trai: “Hỏi nhiều vậy!”
“Anh hai, ngày mai là hôn lễ của chị Hoàng đấy, anh có đi dự không?”
Diệp Đình Vân xoa trán nói: “Hết hôn lễ này tới hôn lễ khác, thật là phiền quá.”
Diệp Diểu gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày nào cũng phải đi ăn tiệc, ngán chết luôn.”
“Lâm đại sư đi mấy ngày rồi nhỉ?” Cậu bỗng nói.
“Mấy ngày rồi. Mà anh, anh không muốn hỏi Lâm đại sư mà muốn hỏi Giang Thiếu Bạch phải không?”
Cậu lườm em trai một cái: “Nói nhiều vậy!”
Y gãi đầu đáp: “Nghe nói Giang Thiếu Bạch rất tham tiền, đội Phi Long trả giá cao là hắn lập tức mừng như điên.”
Diệp Đình Vân xoa trán: “Tên này rất có chí tiến thủ.” Lạc Kỳ đã đưa thẻ phụ cho Giang Thiếu Bạch, nếu hắn cần tiền thì cứ trực tiếp cà thẻ là được, thế mà hắn còn cố tình muốn kiếm tiền, chạy vào rừng sâu núi thẳm.
Diệp Diểu nâng cằm nói: “Anh sai rồi, đây không phải là tiến thủ mà là tham tiền.”
“Hắn rất có tiền.”
Diệp Diểu hoài nghi: “Có nhiều tiền à? Lần trước hắn bán bức tranh kiếm được không ít, nhưng cũng chỉ mấy chục triệu thôi.”
Diệp Đình Vân thầm nghĩ không chỉ ít như vậy.
…
Nhóm Giang Thiếu Bạch tìm kiếm trong rừng hai ngày, dọc đường vài lần gặp thú dữ nhưng đội Phi Long có mang theo súng gây mê nên đều giải quyết được hết.
Mê Hồn Cốc quá rộng lớn, lại không biết đường nên dù họ tìm kiếm mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng mấy cậu ấm kia đâu.
Vì đã mấy ngày chưa ngủ ngon giấc, hôm nay Giang Thiếu Bạch ăn xong con gà rừng vừa bắt được rồi vào lều đi ngủ.
Đào Lâm gặm đùi thỏ, hơi hâm mộ nói: “Huấn luyện viên có thể bắt mấy con thú rừng dễ như trở bàn tay.”
Mấy con thỏ và gà rừng trong rừng này như biết ẩn nấp vậy, mấy bụi cây lại cao, muốn tìm chúng không dễ gì. Nhưng đối với Giang Thiếu Bạch lại là chuyện nhỏ, hắn có thể tóm bọn này dễ như trở bàn tay.
Nhưng lần nào Giang Thiếu Bạch cũng ăn mảnh trước một mình, sau khi no rồi mới chia cho mọi người, lần này Đào Lâm may mắn được chia một cái đùi thỏ.
“Vì người ta là huấn luyện viên mà!” Doãn Hạ Võ nói.
Đào Lâm nhìn thoáng về phía lều vải: “Huấn luyện viên đi ngủ rồi hả?”
Doãn Hạ Võ gật đầu: “Ừ, huấn luyện viên bảo đêm nay chúng ta gác, cậu ấy muốn nghỉ ngơi một chút.”
Mấy ngày trước mọi người thay phiên nhau gác đêm, nhưng ba ngày rồi Giang Thiếu Bạch không ngủ.
Đào Lâm nhìn về phía lều vải, thầm nghĩ dù huấn luyện viên là siêu nhân nhưng mấy ngày không ngủ vẫn quá sức.
Có thể do quá mệt mỏi mà Giang Thiếu Bạch ngủ một giấc say sưa.
Lúc hắn thức dậy thì phát hiện bên ngoài đang cãi nhau ồn ào.
Giang Thiếu Bạch vươn vai, đi ra ngoài hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Huấn luyện viên, sáng nay thức dậy không thấy ba người gác đêm qua đâu cả, Lâm đại sư dẫn ba thành viên đi tìm người nhưng đến giờ vẫn chưa về.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy híp mắt: “Đi bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng rồi.”
Hắn xoa cằm nói: “Lâu vậy rồi à. Phỏng chừng trong thời gian ngắn không về được.”
Doãn Hạ Võ lo lắng nói: “Huấn luyện viên, có phải bị “thứ” tương tự mấy ngày trước bắt đi không?”
Hôm đó lúc Giang Thiếu Bạch chiến đấu với thụ yêu, những người khác đều bị mùi hương mà thụ yêu tỏa ra làm ngủ mê mệt, chỉ có Doãn Hạ Võ gắng gượng dậy.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Có lẽ không phải.”
Không dễ gì gặp được thụ yêu, hơn nữa sau khi thiên địa dị biến, linh mộc thành yêu càng không dễ. Nói theo cách khác thì thụ yêu tương đương với linh vật cao nhất, yêu châu mà hắn lấy được cũng có dược lực không tầm thường.
Nếu là thụ yêu xuất hiện thì hắn sẽ ngửi được mùi, lập tức tỉnh dậy rồi.
Nói trắng ra thì thụ yêu là thứ tốt, muốn gặp được còn phải xem vận may thế nào, không phải thứ vơ một cái là bắt được.
Giang Thiếu Bạch hỏi Doãn Hạ Võ: “Hiện tại có bao nhiêu người mất tích?”
“Ba người canh gác tối qua và Lâm đại sư dẫn ba người nữa đi tìm.”
Giang Thiếu Bạch gãi đầu: “Vậy là một nửa rồi.”
Chuyến này vốn là tìm người, kết quả tìm không được còn mất tích thêm một nửa quân số, hắn chỉ ngủ mà giấc thôi mà ra nông nỗi này rồi. Đám ăn hại này được việc không đủ bại sự có thừa.
“Những người còn lại vốn muốn ra ngoài tìm tiếp, những Vô Ưu đại sư nói tốt nhất chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, dù có đi tìm người cũng phải cùng nhau hành động, không được phân tán.” Doãn Hạ Võ nói.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vô Ưu đại sư nói đúng.”
Tâm trạng Doãn Hạ Võ khá kỳ lạ, mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì lớn, có lẽ vì vậy mà thành viên đội Phi Long buông lỏng cảnh giác. Kết quả, huấn luyện viên vừa đi ngủ là xảy ra chuyện này, ngẫm lại hơi dọa người.
Giang Thiếu Bạch hít mũi một cái, cảm thấy trong không khí có mùi của dã thú. Hắn ngẫm nghĩ một chút, trong Mê Hồn Cốc có thụ yêu thành tinh, vậy không chừng cũng có dã thú thành tinh.
Thú dữ bình thường không có trí khôn, dùng súng gây mê là có thể dễ dàng đối phó với chúng, nhưng nếu chúng thành tinh thì lại khác. Thú dữ thành tinh có trí tuệ không thua con người. Không biết mấy người gác đêm bị mang đi thế nào.
“Huấn luyện viên, không xong rồi.” Đào Lâm vội vã chạy tới.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hắn: “Bình tĩnh một chút, chuyện gì không xong, lại có người mất tích à?”
Đào Lâm lắc đầu nói: “Không phải người mà là lương khô của chúng ta, mất phân nửa rồi.”
Giang Thiếu Bạch bình thản “ồ” một tiếng: “Vậy còn may, chúng ta bị mất tích một nửa quân số đúng không, giờ mất một nửa thức ăn thì cũng như trước thôi. Nếu tìm được người thì mọi người ăn ít một chút là được, coi như giảm cân. Mọi người cũng biết đó, có mấy nữ diễn viên vì dáng người mà mấy năm
không ăn cơm, mọi người chuyên nghiệp như vậy, không thể thua con gái chưa đến 50 kg nha.”
Đào Lâm: “…” Huấn luyện viên thật là, lúc này còn nói giỡn được. Mất nhiều thức ăn như vậy, sau này họ phải làm sao đây? Mà không chỉ mất thức ăn thôi đâu, hành lý cũng họ cũng bị mất không ít.
“Cậu Giang dậy rồi à?” Vô Ưu đại sư đi tới nói.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng.”
“Không thấy ba người canh gác đêm qua, Lâm đại sư đã đi tìm, tôi đoán cả hai nhóm đều gặp chuyện rồi, chúng ta không thể đợi thêm nữa.” Ông lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhiều người đã bị mất tích, không nên phân tán thêm, chúng ta tập trung tất cả cùng hành động mới tốt.” Vô Ưu đại sư nói tiếp.
“Tôi cũng có ý này.”
Giang Thiếu Bạch nói xong lấy la bàn ra xem phương hướng một chút.
Vô Ưu đại sư vừa nhìn thấy là bàn trên tay hắn lập tức nheo mắt lại.
Sau đó ông cười nói: “Tôi đã thấy cậu Giang quen lắm, thì ra chúng ta đã gặp nhau rồi! Lần trước ở hầm đậu xe may mà có cậu ra tay giúp đỡ, lúc ấy cậu không nói rõ thân phận nên chúng tôi không cách nào tạ lễ.”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn ông một cái, đoán chừng la bàn trong tay làm hắn bị lộ tẩy.
Vô Ưu đại sư là đại sư nổi tiếng, gặp pháp khí như người ta ăn cơm vậy, ông sẽ chú ý một chút.
“Đạo hữu còn trẻ mà thực lực phi phàm, khiến người ta khâm phục.” Vô Ưu đại sư nói.
“Đại sư quá khen, tôi nào có lợi hại như ông nói.”
“Quan hệ của đạo hữu và Lạc tổng không tệ, mọi người còn đang đoán xem là vị đạo hữu nào giải quyết sự tình trên núi Nguyệt Minh…”
Giang Thiếu Bạch cắt ngang: “Đại sư, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, tìm người quan trọng hơn.”
“Cậu nói đúng.”
Vô Ưu đại sư vừa thấy la bàn trong tay Giang Thiếu Bạch, lập tức hiểu đại khái vì sao bầu không khí giữa hắn và Lâm Tri Nguyên lại kỳ quái như vậy. Lần trước ở hầm đậu xe, Giang Thiếu Bạch và Lâm Bằng đã phát sinh xung đột. Lâm Tri Nguyên vốn muốn kéo Giang Thiếu Bạch nhập bọn, thế mà Lâm Bằng nói chuyện không hề khách sáo, chọc giận người ta, một chuyện vốn tốt đẹp cuối cùng kết thúc trong lúng túng.
Mà thứ trên núi Nguyệt Minh rất khó giải quyết, năm đó mấy đồng nghiệp của ông đã thất bại mà về. Vô Ưu đại sư nhìn phản ứng của Giang Thiếu Bạch, suy đoán chính là hắn đã giải quyết vụ trên núi.
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, có lẽ hiện tại những người mất tích chưa gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng càng kéo dài thì không chắc.
Vô Ưu đại sư bỗng hỏi: “Hiện tại cậu không còn giao hàng nữa à?”
Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Giao hàng thì kiếm được bao nhiêu chứ?”
Vô Ưu đại sư sâu sắc nói: “Đúng vậy! Giao hàng chẳng kiếm được bao nhiêu.”
“Đại sư có manh mối gì không?” Hắn hỏi lại ông.
Vô Ưu đại sư cười nói: “Lớn tuổi rồi, có nhiều việc lực bất tòng tâm, nếu cậu có chủ ý thì cứ làm là được.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nếu đã vậy thì theo ý của tôi đi.”
Tuy hắn có phương hướng đại khái, nhưng ý của cấp trên là chuyến đi này phải nghe theo lệnh của Lâm Tri Nguyên và Vô Ưu đại sư, thế nên hắn phải hỏi ý Vô Ưu đại sư trước một tiếng.
“Tất cả mọi người, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi.” Giang Thiếu Bạch lớn tiếng nói.
Mấy thành viên đội Phi Long nghe thế vội vàng thu dọn đồ đạc.
Vô Ưu đại sư nhìn mọi người, phát hiện nét mặt họ buông lỏng rất nhiều. Mấy người này nghe theo lời ông và Lâm Tri Nguyên chỉ vì cấp trên có lệnh, nhưng đối với Giang Thiếu Bạch thì có vẻ họ rất tin cậy.
Đào Lâm đến gần Giang Thiếu Bạch, tò mò hỏi: “Huấn luyện viên từng đi giao hàng sao?”
Huấn luyện viên trâu bò như vậy mà từng làm công việc bình thường như vậy sao? Đúng là khó tin mà!
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Trải nghiệm cuộc sống, thử nhiều công việc khác nhau, cũng có thể hiểu hơn về cuộc sống mà.”
Đào Lâm gật gù: “Thì ra là vậy.”
Hắn gãi đầu, thầm nghĩ nếu trước kia Giang Thiếu Bạch đi giao hàng, vậy làm sao quen được Vô Ưu đại sư nhỉ? Chẳng lẽ ông gọi giao hàng, hòa thượng bây giờ cũng theo trào lưu, không ăn cơm chay mà gọi đồ ăn bên ngoài à?
Mà dự án trên núi Nguyệt Minh có liên quan đến Giang Thiếu Bạch sao? Hắn nghe nói Lạc Kỳ đã khử trùng tiêu độc khu đất nên dự án được tái khởi công, chẳng lẽ việc này có nội tình gì sao?
Hết chương 122