Edit: OnlyU
Diệp Đình Vân ngồi trên ghế lái, khó hiểu hỏi Giang Thiếu Bạch: “Cậu thích mấy tượng gỗ này à?”
Mấy tượng gỗ điêu khắc hắn mua có vẻ đã lâu năm rồi, rất nhiều thứ càng lâu năm càng đáng giá, nhưng không phải món nào cũng có thể bán giá cao. Mà tượng gỗ này có vẻ không phải do danh gia nào đó làm ra, hẳn là không đáng bao nhiêu tiền. Giang Thiếu Bạch mua 200 ngàn là hơi nhiều rồi.
Hắn cười đáp: “Kỳ thật tôi không có hứng thú gì với tượng gỗ này.”
Hắn cầm tượng gỗ nhìn con thỏ bẻ thành hai đoạn, một hạt châu màu vàng lập tức rơi xuống tay hắn.
Giang Thiếu Bạch cầm ước lượng hạt châu, có thể bán được 100 ngàn.
“Nghe đồn thời xưa sơn tặc hoành hành, rất dễ bị cướp bóc, để vận chuyển hàng hóa, nhiều thương nhân vắt hết óc phòng ngừa sơn tặc cướp phá, cất những thứ quý giá trong tượng gỗ cũng là một trong những biện pháp.”
Giang Thiếu Bạch bẻ hết tất cả tượng gỗ, tổng cộng 12 cái nhưng chỉ có 5 cái có hạt châu màu vàng. Tuy chỉ có 5 viên nhưng cũng thu hồi vốn rồi.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Cậu tinh mắt thật.”
Mấy cái tượng gỗ này rất lớn, bề ngoài không có gì đặc sắc, thế mà Giang Thiếu Bạch chỉ cần liếc mắt là nhận ra bên trong có cất giấu đồ vật.
Hắn cười đáp: “Tàm tạm.”
Hắn bẻ cái tượng hình con rồng thành hai đoạn, bên trong có hạt châu màu xanh. Hắn thầm nghĩ mấy hạt châu vàng đã đủ lấy lại vốn, nhưng giá trị mấy trăm hạt châu vàng cộng lại cũng chưa chắc bằng viên màu xanh này, mục tiêu của hắn vốn không phải là mấy viên màu vàng kia.
Giang Thiếu Bạch cảm nhận được hạt châu màu xanh này phát ra luồng khí kỳ lạ nên mới mua toàn bộ các tượng gỗ.
Các tượng khác có hạt châu vàng là nằm ngoài dự đoán của hắn, ngay từ đầu hắn chỉ phát hiện có thứ gì đó bên trong tượng gỗ hình con rồng mà thôi.
“Hạt châu này rất đẹp.” Diệp Đình Vân khen một tiếng.
Giang Thiếu Bạch cầm hạt châu trong tay, cười cười: “Đúng vậy.”
Nếu hắn không lầm thì đây là linh châu, có thể gia tăng linh lực. Danh gia vọng tộc có khác, che giấu nhiều bí mật, thế nhưng con cháu đời sau lại không biết nhìn hàng, không giữ gìn báu vật, mà họ cũng không biết bảo vật ở đâu.
Nếu rao bán thứ này trong giới thuật sư thì sẽ có người bỏ hết cả gia tài để mua.
Giang Thiếu Bạch nói với Diệp Đình Vân: “Sau này có triển lãm đồ cổ hay đấu giá thì nhớ dẫn tôi theo cùng.” Đến những nơi thế này sẽ có thu hoạch.
Cậu gật đầu: “Được thôi.”
Lúc này di động của Giang Thiếu Bạch reo lên, hắn nghe điện thoại, nói mấy câu với Lạc Kỳ.
“Em gặp Lạc Dương, hắn xấu trai như con khỉ chưa tiến hóa vậy, nhìn chả đẹp trai chút nào, kém xa anh.”
“Không có cãi nhau, em mà thèm cãi nhau với hắn, anh không biết tính em sao? Em dễ nói chuyện lắm.”
“Đúng, em đồng ý đi làm xét nghiệm ADN, chỉ vài sợi tóc thôi mà.”
“Chuyện gì mà cực khổ chứ, dù sao ngày mai em rảnh rỗi.”
“…”
Đợi hắn nói chuyện xong, Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Lạc Kỳ gọi cho cậu à?”
“Ừ.”
Hình như chuyện xét nghiệm ADN là ý của ông nội, anh hắn cũng không biết. Lạc Kỳ gọi đến là hỏi chuyện này, chắc là có được tin tức gì.
Còn chuyện chuyển nhượng cổ phần thì hôm qua đã công chứng, hôm nay đã đến tay hắn, Giang Thiếu Bạch đoán bên nhà họ Lạc chưa biết chuyện này. Nếu họ đã biết thì sẽ không đợi đến bây giờ mới tìm hắn đòi làm xét nghiệm ADN mà đã ra tay từ lâu rồi.
Diệp Đình Vân thầm nghĩ mấy người nhà họ Lạc thèm muốn tập đoàn Thiên Kỳ từ lâu, lần trước Lạc Kỳ bị tổ chức sát thủ ám sát, dù người nhà họ Lạc không nói gì nhưng trong lòng rất mong ngóng Lạc Kỳ chết đi. Bây giờ anh vẫn khỏe mạnh, còn xuất hiện thêm một Giang Thiếu Bạch, khó trách mấy người đó không thoải mái.
…
Đến ngày hẹn, Giang Thiếu Bạch đi đến bệnh viện Tâm An. Lạc Kỳ nghe tin một hai muốn cùng đi, thế là hai anh em đi đến đó.
Giang Thiếu Bạch không quen người nhà họ Lạc, có Lạc Kỳ đi cùng khiến hắn thoải mái hơn không ít.
Bệnh viện Tâm An là do Lạc gia đầu tư, Giang Thiếu Bạch đến nơi, phát hiện bác cả và chú ba đều có mặt, mấy người còn lại cũng không ít, ngược lại cha hắn không xuất hiện.
Người nhà họ Lạc đề phòng nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn cảm thấy khí thế hung hăng của mấy người này như có ý tam ti hội thẩm vậy.
Giang Thiếu Bạch luôn nghĩ Lạc Văn Phong hơi lười biếng, công ty thì ném cho con trai, chưa đến sáu mươi mà đã tránh trong biệt thự vắng vẻ dưỡng lão, bình thường không chịu lộ diện. Hắn không ngờ ông làm biếng đến cỡ này, con trai làm xét nghiệm ADN mà không thèm đến luôn, sao lại có thể lười biếng như vậy chứ? Thật sự là không thể nói lý.
Ánh mắt mấy người lớn có chút hàm xúc, còn mấy người đồng vai vế với hắn thì rõ ràng trắng trợn hơn nhiều. Một tên nhà quê đột nhiên biến thành con trai của Lạc Văn Phong, trong mắt những người này thì hắn gặp vận may cực lớn, trong lòng họ đang ghen tỵ muốn chết.
Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu, tiếp thu ánh mắt “kiểm duyệt” của mọi người, may là hắn đẹp trai, lộ diện cho người ta ngắm cũng chẳng sao.
Sau đó Giang Thiếu Bạch đi rút máu, còn bị lấy hơn 10 sợi tóc.
Mấy chuyên gia cực kỳ thận trọng cầm máu và tóc của hắn đi. Hắn đoán họ sẽ làm xét nghiệm rất cẩn thận, làm đi làm lại mấy lần, lấy máu và tóc của hắn hơi nhiều mà.
Giang Thiếu Bạch lười chờ kết quả xét nghiệm mà dứt khoát ra về cùng Lạc Kỳ.
…
Lạc Kỳ đang lái xe, anh nhìn Giang Thiếu Bạch ngồi bên cạnh một cái rồi nói: “Xin lỗi, anh đã đưa kết quả xét nghiệm cho họ, nhưng họ không tin anh.”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Không sao, chỉ là vài sợi tóc và chút máu mà thôi.”
Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em không để ý là tốt rồi.”
Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt, muốn làm phú nhị đại luôn phải trả cái giá cao. Hắn luôn cảm thấy họ tích cực muốn làm xét nghiệm như vậy không chỉ vì nghi ngờ thân phận hắn mà còn có ý khác…
“Em từng đưa
mấy lá bùa cho anh, anh đưa cho cha chưa?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Đưa rồi, cha rất thích.”
Hắn nghe vậy gật đầu nói: “Thích là tốt rồi.” Lạc Văn Phong vừa ra tay là đưa mấy tỷ, hắn không có gì tốt để tặng lại, xấu hổ quá.
Giang Thiếu Bạch lấy linh châu ra, ngẫm nghĩ một chút.
Lạc Kỳ lên tiếng: “Cha muốn mời em ăn cơm.”
Giang Thiếu Bạch lúng túng: “Ăn cơm hả, không phải lần trước ăn rồi sao?”
“Sao giống nhau chứ? Nếu em khó xử thì đợi mấy ngày nữa.”
“Vậy mấy ngày nữa đi.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Cha không phải người hung ác, em đừng sợ sệt như vậy.”
Giang Thiếu Bạch gãi đầu một cái, hắn không sợ sệt mà là ngại ngùng.
“Đó là vậy gì vậy?” Lạc Kỳ bỗng hỏi.
Hắn nhìn linh châu trong tay nói: “Là linh châu.”
Nghe sư phụ nói mấy ngàn năm trước có rất nhiều linh châu ở linh sơn tú thủy nhưng hiện tại đã tuyệt tích.
“Dùng nó ngâm rượu, lại thêm một ít trung dược thì rượu này sẽ có tác dụng kéo dài tuổi thọ, bảo trì thanh xuân.”
Lạc Kỳ hơi bất ngờ: “Thật sao?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Em lừa anh làm gì chứ.”
“Một viên linh châu có thể ngâm bao nhiêu rượu?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hơn mười vò.”
Anh cười nói: “Vậy ngâm xong nhớ đưa anh một vò.”
“Được ạ.”
Giang Thiếu Bạch suy tính, ngâm rượu xong đưa cho Diệp gia hai vò, cho cha hắn hai vò, anh trai hai vò nữa, ông nội bên kia chả thân thiết gì nhưng tốt xấu nên đưa một vò.
…
Giang Thiếu Bạch đến bệnh viện để lại mấy sợi tóc và chút máu rồi rời đi, mấy người nhà họ Lạc thì ở lại bệnh viện chờ kết quả. Xét nghiệm cần hơn hai tiếng mới ra kết quả.
Tất cả đợi một lúc, cuối cùng cũng có kết quả.
“Không sai.” Chuyên gia phụ trách xét nghiệm báo cáo với ông cụ, ông nghe xong lập tức đi thẳng về.
Mấy người anh em họ lập tức bàn tán xôn xao, tất cả đều cảm thán Giang Thiếu Bạch đầu thai quá tốt.
Kỳ thật khi ông cụ nhìn thấy thái độ của Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch thì đã hiểu rõ trong lòng. Lạc Kỳ không chờ kết quả mà đã dẫn Giang Thiếu Bạch ra về, rõ ràng rất nắm chắc.
Tuy ông thích con trai trưởng nhất, nhưng con trai thứ hai tìm được Giang Thiếu Bạch, ông cũng khá vui mừng.
Lạc Hải ngồi vào xe, nét mặt không tốt lắm: “Không ngờ hắn là thật.”
Lạc Dương cũng buồn bực: “Giang Thiếu Bạch đúng là mạng lớn.” Nghe nói năm đó cơ thể Lý Tâm Nghiên không tốt, dù không sinh đứa bé thì vẫn có khả năng không sống được. Tình trạng cơ thể bà rất yếu, còn gặp phải động đất, thế mà vẫn sinh được đứa con.
“Không phải bệnh viện nói nó chết rồi sao?” Lạc Hải nói.
“Năm đó lộn xộn lắm, chắc là nhầm lẫn rồi.”
“Em nghe cha nói, khi đó mấy y tá trong bệnh viện nói đứa bé vừa sinh ra đã chết, đưa vào nhà xác thì bỗng sống lại, xác chết vùng dậy! Mấy người trong bệnh viện sợ hết hồn.” Lạc Hải nói tiếp.
Lạc Dương hít sâu một hơi: “Mấy bác sĩ và hộ sĩ không biết rõ, vì trốn tránh trách nhiệm nên nói như vậy.”
Lạc Hải buồn bực: “Lại thêm một đứa chia tài sản, vậy mà thằng Lạc Kỳ còn vui cho được.”
Lạc Dương vừa định nói gì đó thì di động của hắn vang lên, hắn nghe điện thoại xong, sắc mặt lập tức đen thui.
“Sao vậy?”
“Chú hai chuyển 10% cổ phần cho Giang Thiếu Bạch, từ mấy ngày trước rồi, hiện giờ đã sang tên.” Lạc Dương đáp.
Lạc Hải nghiếng răng: “Thật hả?” Hắn muốn làm quản lý ở Thiên Kỳ mà Lạc Văn Phong không đồng ý, kết quả Giang Thiếu Bạch vừa xuất hiện, ông lập tức chuyển 10% cổ phần. quả nhiên con trai và cháu trai không giống nhau.
“Xem ra chú hai đối xử với Giang Thiếu Bạch không tồi.”
Lạc Dương buồn bực: “Chú hai chuyển cổ phần thì thôi đi, còn không báo cho chúng ta một tiếng.”
Lạc Văn Phong làm vậy rõ ràng không coi họ hàng ra gì.
…
Tại nhà Lạc Văn Võ.
“Hân Hân, con đi đâu về đó?” Lưu Mỹ Ngọc kéo Lạc Hân Hân lại.
“Con đi dạo phố với bạn.”
Lưu Mỹ Ngọc trừng mắt: “Lúc nào rồi mà con còn thảnh thơi dạo phố hả?”
Cô khó hiểu nhìn mẹ: “Xảy ra chuyện gì hả mẹ?”
“Giang Thiếu Bạch đến bệnh viện làm xét nghiệm, nó đúng là con của Lạc Văn Phong.”
Lạc Hân Hân nhún vai: “Đây là chuyện trong dự đoán rồi mà mẹ.”
Nếu Giang Thiếu Bạch không phải thì Lạc Kỳ đã không nói vậy trong cuộc phỏng vấn. Vả lại cô nghe nói anh họ đã đưa giấy xét nghiệm ADN ra, chỉ là bác cả không tin mà thôi.
Lưu Mỹ Ngọc bất mãn nói: “Cái gì mà trong dự đoán? Bây giờ lừa đảo nhiều như vậy.”
Lưu Mỹ Ngọc thầm nghĩ đều tại mấy người kia ầm ĩ đòi làm xét nghiệm, bây giờ hay rồi, khi không chứng thực cho Giang Thiếu Bạch luôn.
Hết chương 135