Edit: OnlyU
Giám đốc Vương nhìn Vương Hầu thở dài, thầm nghĩ người này quá khiêm tốn, có chống lưng cứng như vậy mà bình thường không thấy nói tiếng nào. Nếu hắn lộ tiếng gió sớm một chút thì sự tình sẽ không như bây giờ.
Giang Thiếu Bạch nhìn người đứng bên trái, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị: “Anh nhìn thấy Vương Hầu trộm đồ à?”
Người nọ bị Giang Thiếu Bạch hỏi đột nhiên hoảng hốt: “Không có, là Lưu thiếu cho tôi ba mươi ngàn tệ, bảo tôi vu oan Hầu tử trộm đồ…”
Giám đốc Vương nghe nhân viên phục vụ nói mà nhảy dựng, dù muốn đổi lời khai cũng không cần đổi 180 độ như vậy, chỉ cần nói lúc đó không nhìn rõ, bị hoa mắt, hiểu lầm, hàm hồ cho qua chuyện không được sao. Nói thẳng như vậy, tội phỉ báng phải đi tù đó, huống chi còn nhận tiền vu oan.
Lưu thiếu thù dai cỡ nào chứ, không muốn sống nữa sao?
Nhân viên phục vụ chợt nhận ra bản thân vừa nói gì, mặt mày hắn lập tức trắng bệch, tay chân luống cuống: “Tôi… tôi không có…”
Giang Thiếu Bạch lườm đối phương: “Anh có thể câm miệng được rồi.” Hắn dời tầm mắt qua hai người còn lại, giám đốc Vương nhìn dáng vẻ hắn mà bỗng thấy lạnh sống lưng.
Giang Thiếu Bạch nhàn nhã ngồi trên sô pha, uống ly nước trái cây. Sau đó hắn nhìn người đứng giữa, hỏi tiếp: “Anh thì sao, anh cũng tận mắt nhìn thấy?”
“Tôi không thấy rõ…”
Giám đốc Vương nhìn nhân viên kia, thầm nghĩ phải thế chứ, nói không thấy rõ là được. Nhưng người này không để ông yên tâm được lâu, hắn đang nói chuyện thì bỗng thừ người ra, đờ đẫn nói: “Tôi không nhìn thấy, nhưng Lưu thiếu bảo tôi ra làm chứng, sau này sẽ điều tôi lên phòng riêng ở tầng cao nhất.”
“Phòng riêng ở tầng cao nhất!” Giang Thiếu Bạch hàm ý xấu xa nói.
Hắn nhớ lại, mấy nơi như hội sở thế này thì tầng càng cao càng dành để tiếp khách có địa vị cao, làm việc ở tầng cao nhất dễ tiếp xúc người có tiền, tiền boa cũng nhiều hơn một chút, nếu may mắn còn có thể được đại gia nhìn trúng. Nhưng tầng cao nhất không cho người mới làm việc, sợ đắc tội khách.
Giám đốc Vương đen mặt, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Bạch đã đầy kiêng kị. Một người hai người đều khai thật ra, nhìn không giống chỉ là tình cờ lỡ miệng.
Giang Thiếu Bạch nhìn đến người bên phải, hỏi tiếp: “Còn anh, cũng tận mắt chứng kiến?”
“Không có, Lưu thiếu đưa chiếc nhẫn cho tôi, bảo tôi đặt vào ngăn tủ của Vương Hầu.”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Vương Hầu, thầm nghĩ có lẽ anh không biết chuyện này, tên kia đặt chiếc nhẫn vào ngăn tủ là để chứng thực chuyện Vương Hầu ăn trộm.
Rốt cuộc giám đốc Vương không kiên nhẫn nổi nữa: “Giang thiếu, chuyện này chỉ là hiểu lầm, thành thật xin lỗi…”
Giang Thiếu Bạch lườm ông ta một cái, tùy tiện hủy cả đời người khác rồi nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao.
Hắn nhìn người đứng bên phải lần nữa, tuy rằng tướng mạo người này thật thà nhưng bản tính gian trá, có vẻ đã làm không ít chuyện xấu.
“Anh còn làm gì nữa không?”
“Tôi còn giúp Lưu thiếu giấu ma túy trong giường lão Hà.”
Giang Thiếu Bạch cầm di động lên, lưu đoạn ghi âm lại.
Giám đốc Vương sợ đến choáng váng: “Giang thiếu, chuyện này…”
Dù ông ta có ngu xuẩn đến đâu đi nữa cũng nhìn ra phản ứng của ba người kia bất thường, e là Giang Thiếu Bạch đã làm gì đó. Ông từng nghe nói có vài nhà thôi miên, có thể khiến người ta mơ mơ màng màng nói ra hết sự thật, nhưng muốn thôi miên phải có những yêu cầu nhất định. Ông ta không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể làm được ngay trước mặt tất cả mọi người.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn giám đốc Vương: “Cho Vương Hầu thôi việc, ảnh sẽ không làm ở đây nữa.”
Ông ta vội vàng đáp: “Vâng vâng.”
Sự tình đến nước này, nếu Vương Hầu còn làm ở đây thì không biết phải tiếp xúc với đồng nghiệp thế nào.
Vương Hầu thì hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch.”
“Đi trước rồi tính.” Hắn đáp.
Giang Thiếu Bạch ngồi trên sô pha ngắm nghía di động trong tay, bỗng hắn cảm nhận được có người đang nhìn hắn đầu thù hận. Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn qua, phát hiện người nọ có tướng mạo mây đen che đầu, hẳn là gần đây gặp phải không ít chuyện xui xẻo. Ánh mắt tên kia đầy thù hận, nhưng khi thấy Giang Thiếu Bạch nhìn sang thì vội xoay người bỏ đi.
Hắn đoán tên kia chính là Lưu thiếu.
Giang Thiếu Bạch nhớ lại tướng mạo Lưu thiếu, như có điều suy nghĩ.
…
Thủ tục thôi việc rất nhanh xong xuôi, Vương Hầu và Giang Thiếu Bạch đi ra khỏi hội sở.
“Em thật lợi hại! Không ngờ họ nói thật hết.” Vương Hầu vốn nghĩ chuyện này rất khó giải quyết, không ngờ lại dễ dàng lật ngược tình thế.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không có gì.” Vừa rồi hắn dùng thuật chân ngôn, tâm lý mấy người kia không vững, vừa nhìn thấy hắn là đã lo sợ nên không thể kháng cự được.
“Tiểu Bạch, em đã làm thế nào vậy? Thật sự thần kỳ.”
“Chuyện nhỏ thôi. Mấy người kia bỗng hoàn lương ấy mà.”
Vương Hầu gãi đầu nói: “Em lợi hại như vậy thì sư phụ em là cao nhân trong cao nhân rồi. Người trong thôn chúng ta xem ông là kẻ lừa đảo, đúng là không tốt.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ với trình độ của lão thần côn, để lộ bản lĩnh một chút là thôn dân liền biết sự lợi hại. Mà bị coi là kẻ lừa đảo chính vì do ông muốn như vậy, đúng là đùa dai mà.
“Hội sở trả anh ba tháng tiền lương, thêm 2 vạn tiền an ủi…”
Anh làm việc ở hội sở tiền lương một tháng là 7 ngàn, lần này hội sở trả anh nhiều như vậy, gần nửa năm tiền lương.
“Anh cứ nhận tiền này. Nếu anh không có việc làm thì có thể đến Thiên Kỳ làm bảo vệ.” Giang Thiếu Bạch nói.
Vương Hầu kinh ngạc: “Thật sao?”
Những người không bằng cấp như anh rất khó tìm việc, mà mấy công ty lớn còn yêu cầu bảo vệ phải có bằng đại học. Nếu có thể làm việc ở Thiên Kỳ thì tốt hơn hội sở rất nhiều. Có lẽ tiền lương sẽ thấp hơn một chút nhưng sẽ hợp quy chuẩn hơn, hẳn sẽ có ngũ hiểm nhất kim, còn không phải làm ca đêm.
*五险一金 ngũ hiểm nhất kim là bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và thai sản, và nhà ở công quỹ“Đương nhiên rồi.” Hắn là nhị thái tử mà, nhét thêm một người vào làm việc không có vấn đề gì.
…
Giang Thiếu Bạch và Vương
Hầu vừa đi, hội sở lập tức nổ tung. Mấy người vừa “thành thật thẳng thắn” lập tức thề thốt phủ nhận những gì họ vừa nói, vẻ mặt còn rất lo sợ.
Trong hội sở, ngoại trừ nhân viên còn có khách khứa, họ có thể bắt nhân viên ngậm miệng nhưng không quản được miệng của khách. Mà rất nhiều người đến hội sở có tin tức nhanh nhạy, biết được nhiều chuyện, lúc này đang bàn tán xôn xao.
“Mấy nhân viên kia thú nhận tội của họ rồi.”
“Giang Thiếu Bạch đúng là kỳ nhân. Ai bị hắn liếc mắt nhìn là sẽ nói hết sự thật.”
“Nhị thiếu gia Thiên Kỳ không đơn giản. Nghe nói chính hắn giải quyết chuyện lạ trên núi Nguyệt Minh, nếu không hạng mục vẫn còn đóng băng đến giờ.”
“Tôi còn nghe nói mấy ngày trước, Thịnh tổng bàn chuyện hợp tác với Thiên Kỳ thất bại là vì Giang Thiếu Bạch nhìn ra Thịnh tổng sắp chết nên ngăn cản Lạc Kỳ hợp tác.”
Có người hỏi lại: “Nhưng hiện tại Thịnh tổng rất khỏe mạnh mà?”
“Đại khái là tìm người trừ tà, nếu không đã bị xe đụng chết rồi.”
Chuyện Giang Thiếu Bạch có thể khiến người ta nói hết sự thật nháy mắt lan truyền khắp nơi.
Nhiều phú nhị đại rất muốn có năng lực này, nếu có sẽ dễ dàng biết được chuyện xấu của bạn bè, hoặc là mật mã tài khoản ngân hàng của cha mẹ. Nhưng năng lực này cũng khiến người ta kiêng dè không thôi.
Mà chuyện này cũng bị đồn đến tai đội Phi Long.
Dù Giang Thiếu Bạch là huấn luyện viên nhưng chỉ là người mới gia nhập, cấp trên không quá yên tâm về hắn.
“Anh Doãn, nghe nói huấn luyện viên biết vu thuật, chỉ cẩn liếc nhìn người ta một cái thôi là họ sẽ nói ra hết những chuyện xấu của họ.” Đào Lâm vô cùng kích động nói.
Doãn Hạ Võ gật đầu: “Ừ nghe nói là vậy. Với năng lực này mà huấn luyện viên tham gia đội hình sự thì chắc chắn sẽ rất nổi bật.”
Đào Lâm gật đầu: “Có lẽ vậy.” Nhưng huấn luyện viên có rất nhiều năng lực, đây chỉ là một trong số đó thôi.
…
Lúc Giang Thiếu Bạch đến hội sở, Lưu Thịnh đã chứng kiến tất cả, hắn muốn đi vào mắng đối phương một trận, nhưng cân nhắc đến năng lực của Giang Thiếu Bạch đành lùi bước.
Lưu Thịnh về đến nhà lập tức đập phá đồ đạc trong nhà một trận.
Bà Lưu vội vàng chạy ra, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”
Từ sau khi tranh chấp với Hạ thiếu, Lưu Thịnh rất dễ nổi giận, bà nhìn con trai như vậy cũng hơi sợ.
Lưu Thịnh nghiến răng nói: “Thằng Giang Thiếu Bạch dám tìm con gây chuyện.”
Bà Lưu nhíu mày: “Giang Thiếu Bạch, chình là đứa con hoang mà Lạc Văn Phong tìm về?”
Lạc Văn Phong tìm được con trai khiến mọi tính toán của Lạc Văn Trí và Lạc Văn Võ đều thành công cốc. Mà Lạc Kỳ thì ngược lại, có thêm em trai, mọi chuyện lại thuận buồm xuôi gió, chẳng những hạng mục núi Nguyệt Minh tái khởi công mà còn phát triển được nhiều mối quan hệ.
Lưu Thịnh vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Chính là nó.”
Bà Lưu không hiểu ra sao: “Sao con lại chọc đến nó?”
“Giang Thiếu Bạch ra mặt thay cho một thằng nhà quê.” Lưu Thịnh hoài nghi Giang Thiếu Bạch chướng mắt hắn nên cố tình ra tay, tên nhà quê kia chỉ là cái cớ trùng hợp mà thôi.
Bà Lưu đau lòng nói: “Giang Thiếu Bạch quá tùy tiện. Chuyện này phải báo với cô của con mới được.”
Thật ra bà Lưu vốn không ưa Lưu Mỹ Ngọc, nhưng Lưu Mỹ Ngọc gả vào nhà tốt, tuy bà Lưu ghen tỵ đến chua lè nhưng vẫn phải bám lấy nịnh bợ. Mấy năm gần đây, tập đoàn Dịch Thịnh gặp rất nhiều chuyện đều do Lưu Mỹ Ngọc hỗ trợ giải quyết. Lần này gặp chuyện, bà Lưu nghĩ ngay đến cô em chồng này.
Bà nhìn nét mặt con trai, thận trọng nói: “Cô con đã hẹn một chuyên gia nước ngoài, mấy ngày nay con nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa đi gặp chuyên gia xem sao.”
Lưu Thịnh thở hổn hển: “Đã gặp nhiều chuyên gia rồi, có ích quái gì chứ?”
“Con đừng kích động. Bác sĩ nói tình trạng của con còn chữa được mà.” Tóm lại là đỡ hơn Lạc Kỳ, Lạc Kỳ còn bị nhiều chuyên gia phán tử hình.
Bà lại thận trọng hỏi tiếp: “Con và Oanh Oanh thế nào rồi?”
Lưu Thịnh bỗng nổi trận lôi đình: “Mẹ có ý gì?”
Bà Lưu chột dạ nói: “Không có gì, mẹ chỉ hỏi chút thôi.”
Bà kỳ vọng rất cao vào con trai, hy vọng Lưu Thịnh tìm một tiểu thư khuê các, Oanh Oanh là một cô gái làng chơi, mấy tháng trước tìm đến nhà nói đang mang thai con của Lưu Thịnh. Đương nhiên bà Lưu không thể để con trai bị gièm pha trước khi cưới có con rơi, bà lập tức đuổi cô gái kia đi, chẳng những không thèm cho một xu mà còn bắt người ta phá thai.
Lúc đó bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ bà hối hận không thôi.
Hết chương 149