Edit: OnlyU
Lạc Văn Phong vừa mới nhận một “cháu rùa”, giờ lại chào đón một con hamster.
So với một con rùa biến thành người thì một con chuột có thể biến to biến nhỏ cũng không có gì bất ngờ.
Đa Đa luôn muốn tìm cơ hội trốn đi, nhưng sau khi nhìn thấy Phao Phao sống sung sướng, nó bỗng suy nghĩ lại.
Đa Đa phát hiện sống như Phao Phao mới gọi là sống!
Sống trong căn biệt thự sang trọng, có giường ngủ mềm mại ấm áp, có ti vi coi đã con mắt, có đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị cả đống… Quan trọng là không cần lo lắng bị đập chết.
Đa Đa bỗng nghĩ, ở lại đây cũng không tồi, giống như lúc nó còn nhỏ, làm thú cưng của mỹ nhân trong cung.
Dưới sự dạy bảo của Phao Phao, Đa Đa học được cách lên mạng mua đồ.
Lạc Kỳ còn đặc biệt làm một cái thẻ cho Đa Đa, em trai lấy hết đồ trong hang ổ của người ta, anh nghĩ phải bồi thường một chút.
Dưới sự hướng dẫn của con rùa phá sản, kiến thức của Đa Đa tăng mạnh, còn biết sử dụng chi phiếu. Lúc có thẻ ngân hàng, chuột ngốc không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Sau khi được Phao Phao dạy bảo, Đa Đa phát hiện nó cất giữ rất nhiều đồ rẻ tiền, căn bản không đáng giá. Nhận ra chuyện này, Đa Đa thất vọng không thôi, nó bỏ hết “kho báu”, thanh lý xong xuôi, chuột ngốc phát hiện nó không còn gì cả, thứ tốt đã bị Giang Thiếu Bạch lấy đi hết rồi.
Đa Đa bi phẫn, tức giận hóa thành dục vọng mua sắm, thế là nó lên mạng điên cuồng mua mua mua.
Trên mạng có đủ thứ, tất cả đều thu hút Đa Đa.
Sau khi trong nhà có hai đứa nhỏ yêu quái, ngày nào Lạc Văn Phong cũng nhận được rất nhiều hàng chuyển phát đến nhà.
***
Nghỉ hè rảnh rỗi, sau khi Diệp Đình Vân nói phải bế quan tu luyện, Giang Thiếu Bạch chán đến chết. Hắn bèn đi đến biệt thự Lạc Văn Phong một chuyến, sau đó bị “kho báu” mới của Đa Đa làm hết cả hồn.
Trong ổ của Đa Đa có một chồng di động, cộng lại phải đến mười cái, bên cạnh còn có mấy cái tablet, Giang Thiếu Bạch thật sự nghĩ không ra, một con chuột thì cần nhiều di động như vậy làm gì? Ném chơi sao?
“Cha, di động của nó là do cha mua hả?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Lạc Văn Phong lắc đầu nói: “Không phải, tự Đa Đa mua trên mạng đó.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thật muốn mạng mà, vốn có một con rùa phá sản rồi, bây giờ thêm một con chuột phá của.
Lạc Văn Phong nhìn nét mặt con trai, ông cười cười an ủi: “Không sao đâu, con đào hết hang ổ của nó, phải bồi thường cho nó chút gì chứ. Đống đồ con đưa cho Lạc Kỳ đã hạch toán giá trị rồi, tầm sáu trăm triệu.”
Giang Thiếu Bạch vô cùng bất ngờ nói: “Nhiều vậy sao?”
Ông gật đầu: “Rất nhiều món là đồ cổ, trong đó có một cái ngọc điêu ba màu, chất ngọc đó rất hiếm, nếu so sánh thì chút tiền Đa Đa tiêu không tính là gì.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Mà nó mua di động hơi nhiều.” Một con chuột thì cần nhiều di động như vậy làm gì, cũng có dùng được đâu!
Lạc Văn Phong cười cười: “Kỳ thật nó còn mua mấy cái ổ.”
“Đến mấy cái ổ?” Giang Thiếu Bạch đi một vòng quanh biệt thự của ông, phát hiện Đa Đa mua rất nhiều biệt thự hamster trên mạng, đặt trong mấy căn phòng trong biệt thự. Theo cách nói của chuột ngố thì “nhà” càng nhiều càng tốt, nhà chính là thứ có giá trị bảo đảm nhất, buôn nhà là cách kiếm tiền nhiều nhất, nếu không bán được thì có thuê, mỗi tháng thu tiền thuê.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, hắn biết có *bao tô công, bao tô bà, nhưng chưa bao giờ nghe đến bao tô thử. Đa Đa muốn nhiều “nhà” như vậy, không biết là định cho ai thuê.
*Cách gọi chủ cho thuê nhà.***
Diệp Đình Vân đang bế quan tu luyện, Giang Thiếu Bạch rảnh rỗi chán đến chết. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi đến Quý Châu, tìm hết ba bộ phận còn lại của Xi Vưu.
Quá trình tìm kiếm ba bộ phận rất thuận lợi, trong người hắn có ma khí của Xi Vưu, có thể cảm ứng với ba bộ phận còn lại.
Không có Diệp Đình Vân bên cạnh, mỗi lần hấp thu ma khí, hắn sẽ bị ý thức quấy nhiễu một trận, cũng may thực lực của Giang Thiếu Bạch đã tăng lên rất nhiều nên vẫn có thể tạm gắng gượng hấp thu các bộ phận khác.
Hắn mất chừng nửa tháng tìm kiếm ba bộ phận, xong xuôi mọi việc thì quay về thủ đô.
Giang Thiếu Bạch quay về thủ đô không lâu thì nhận được điện thoại của Diệp Đình Vân, hắn không khỏi thụ sủng nhược kinh. Thế là hai người đến căn hộ riêng của hắn, “chịch” nhau cả một ngày.
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đều là hai thanh niên mới lớn, lại vừa mới khai trai, ăn một lần biết tủy biết vị liền muốn nếm thử lần hai.
Hắn quay về thủ đô mới biết được, lúc Diệp Đình Vân vừa hấp thu hạt giống hạch đào thì không sao, nhưng khi cậu về đến nhà thì linh khí trong người tràn ra. Thời gian hắn đi Quý Châu, Diệp Đình Vân luôn ở nhà thử luyện hóa dược lực của hạt giống.
Hiện tại hạt giống đã cắm rễ trong người cậu, cậu có thể dùng linh khí không dùng được trong người xâm nhập vào hạt giống, đợi đến lúc cần thiết sẽ từ từ luyện hóa. Có sự tồn tại của hạt giống khiến nguy cơ bùng nổ của linh khí trong người cậu bị giảm xuống rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lăn giường một ngày, thần trí nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng thoải mái, liên tục hấp thu ba bộ phận Xi Vưu khiến hắn đau đầu choáng váng, lúc này đã hết hoàn toàn.
Nhưng có một chuyện khiến Giang Thiếu Bạch buồn bực là khi hắn tỉnh dậy thì không thấy Diệp Đình Vân đâu, hắn có cảm giác bản thân giống một con vịt chết, bị “chơi” không.
Sau đó hắn quay về biệt thự của Lạc Văn Phong một chuyến, gửi con rùa phá sản và con chuột ngốc nghếch ở đó, hắn vẫn không yên tâm lắm.
Vừa vào nhà liền thấy Đa Đa, trên đầu nó được cột một nhúm lông dựng đứng, trên túm lông còn cột thêm một chiếc nhẫn to trứng bồ câu. Hắn thấy thế cau mày, thầm nghĩ Đa Đa rõ ràng là đực mà
lại cột chiếc nhẫn nữ.
“Con về rồi à?” Lạc Văn Phong nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, lập tức cười nói.
Hắn gật đầu đáp: “Cha, hai đứa nó có gây phiền phức cho cha không?”
Ông lắc đầu: “Không có, hai đứa đó rất an tâm.”
“Nếu cha thấy phiền phức thì cứ nói ra, đừng ngại!”
Lạc Văn Phong cười cười: “Thật sự không có phiền toái gì đâu.”
Đều là yêu quái thành tinh, sẽ không đi vệ sinh đầy đất, bình thường chỉ cần chuẩn bị chút thức ăn là được. Thậm chí ông không chuẩn bị thức ăn cho hai đứa nhỏ cũng được, chạm tay một cái là có hàng chuyển phát tới ngay.
Lạc Văn Phong sống một mình nhiều năm, hiện giờ trong nhà có thêm một đứa bé và một con chuột nhỏ, trái lại náo nhiệt không ít.
Giang Thiếu Bạch nhìn chiếc nhẫn trên đầu Đa Đa nói: “Cha, chiếc nhẫn đó ở đâu ra vậy? Là của nó sao?”
Rất nhiều món Đa Đa cất giữ đã bị Giang Thiếu Bạch tịch thu, chẳng lẽ còn sót lại.
Lạc Văn Phong lắc đầu nói: “Không phải, chiếc nhẫn này cha mua ở hãng đấu giá Sotheby’s năm năm trước, tốn 28 triệu mua về sưu tầm, cha thấy nó thích nên cho nó đeo.”
*Sotheby’s là một hãng bán đấu giá nổi tiếng, và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Người thành lập Sotheby’s là Samuel Baker, đã mở cuộc bán đấu giá đầu tiên của mình vào ngày 11 tháng 3 năm 1744. Từ năm 1983, hãng Sotheby’s được triệu phú người Mỹ A. Alfred Taubman mua lại và đưa lên sàn chứng khoán và 1988. Ngày nay, thu nhập của Sotheby’s khoảng 3 tỷ đô la mỗi năm, có các chi nhánh tại nhiều thành phố lớn trên thế giới.Giang Thiếu Bạch: “…” Hơn 20 triệu, cứ vậy mà đeo trên đầu chơi, rớt bể một cái là thảm luôn.
“Cha nuông chiều nó quá, cho nó chơi chiếc nhẫn đắt như vậy làm gì, cha làm chiếc nhẫn 2 tệ 8 cho nó chơi là được rồi.” Dù sao ánh mắt con chuột này rất kém, còn không phân biệt được sự khác nhau giữa đá quý và thủy tinh.
Lạc Văn Phong lắc đầu nói: “Cũng không phải thứ gì ghê gớm.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Lạc Văn Phong nói đầy tự hào: “Đa Đa còn tạo một tài khoản livestream, có rất nhiều fan, hiện tại nó đã là streamer rồi đó.”
Hắn nghe mà hết hồn đến nỗi trợn to hai mắt, hắn vốn nghĩ Đa Đa rất ngốc nghếch, còn là một con chuột lạc bầy, mua nhiều di động như vậy là *phồng má giả làm người mập.
*打肿脸充胖子 ý chỉ vì một việc gì đó mà trả giá rất lớn/ cố giữ mặt mũi/ làm việc ngoài khả năng.Giang Thiếu Bạch không ngờ, mới cách biệt vài ngày mà hắn đã phải nhìn nó với cặp mắt khác xưa. Đa Đa đã trở thành streamer rồi!
“Streamer? Có ai xem nó không?”
Lạc Văn Phong gật đầu: “Có! Đa Đa có nhiều fan cứng lắm.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Một con chuột còn có fan cứng kìa.
Ông nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Sắp đến giờ Đa Đa livestream rồi đó.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Chuột có giờ làm việc luôn kìa má ơi.
Hắn hơi tò mò bèn vào kênh trực tiếp của Đa Đa xem thử. Trực tiếp chưa bắt đầu nhưng trong kênh đã có rất đông người, nhiều người ăn no rửng mỡ ghê.
Đến 9 giờ, Đa Đa bắt đầu livestream.
Giang Thiếu Bạch thấy trong kênh trực tiếp có đến mấy trăm ngàn người đang xem, mà mọi người vẫn đang liên tục vào.
Đa Đa vừa lộ diện, kênh trực tiếp bắt đầu chạy bình luận như điên.
“Đa Đa, hôm nay lại đẹp trai hơn rồi.”
“Đáng yêu quá, cu tè quá, ai lập team đi trộm Đa Đa về nuôi nào.”
“Nay có thêm nhẫn trứng bồ câu kìa, nhìn cưng quá!”
“Lồng hamster này to ghê! Hình như này là hàng limited đắt tiền đó, trong cửa hàng thú cưng bán đến hai ngàn tệ. Đa Đa đúng là đại gia nha!”
“…”
Đa Đa bắt đầu ăn, móng vuốt nho nhỏ nắm quả hạch đưa lên miệng, hai má nhanh chóng phồng lên.
“Đa Đa dễ ăn quá.”
“Đa Đa ăn gì cũng cute!”
“Mlem mlem! Tất cả tránh ra để mị liếm màn hình! Cu tè! Kawai!”
Giang Thiếu Bạch cau mày, nhớ lại lúc hắn ở trong hang núi cũng sơ ý phát trực tiếp một đoạn, độ hot xấp xỉ con chuột ngố này. Hắn đẹp trai hơn người mà nhân khí chỉ tương tự Đa Đa, đúng là tức chết mà.
Đa Đa ăn một lúc rồi chơi bánh xe, khán giả xem mà hăng hái như uống máu gà.
“Chạy bánh xe, chơi vui ghê.”
“Chời mé cute chết con rồi. Đa Đa đúng là con chuột chăm chỉ.”
“Là do ăn nhiều nên cần tập luyện đó hả?”
“Đa Đa đừng lo, cưng có béo một chút cũng không sao đâu.”
“Đa Đa cố gắng như vậy, mị phải tặng 1 kim cương ủng hộ.”
“Đa Đa chăm chỉ quá, tặng hoa tặng hoa.”
Đa Đa chạy bánh xe, khán giả xem trực tiếp thì liên tục tặng đồ, đủ loại quà tặng ùn ùn ném vào. Giang Thiếu Bạch chớp mắt, phát hiện Đa Đa nhận mấy món quà đó quy ra tiền đã gần vài trăm tệ, tốc độ kiếm tiền bỏ xa mấy thành phần trí thức đến mấy con phố.
Hắn không khỏi nhìn Đa Đa với cặp mắt khác xưa, cảm thấy nó không phải là con chuột ngu ngốc mà rất biết cách làm giàu.
Mà hắn còn phát hiện, mấy khán giả đang xem không hề thắc mắc về chiếc nhẫn trứng bồ câu trên đầu Đa Đa, có lẽ họ không nghĩ đây là hàng thật.
Hết chương 173