Edit: OnlyU
Thời gian qua nhanh, mới chớp mắt mà đã hơn nửa năm trôi qua.
Trong hơn nửa năm này, Giang Thiếu Bạch luôn vào Nam ra Bắc, hấp thu âm khí bùng nổ ở khắp nơi. Mỗi lần hắn ra tay thì nơi đó sẽ giảm tần suất xảy ra các sự việc thần quái.
Trong khoảng thời gian này, số lần Diệp Đình Vân bùng nổ linh khí càng lúc càng thường xuyên hơn. Đoạn thời gian trước, cả người cậu bị mộc hóa, từ phần ngực trở xuống bị biến thành cây.
Lúc đó Giang Thiếu Bạch điên cuồng hút linh khí trong người cậu, nhưng sau khi cơ thể Diệp Đình Vân bị mộc hóa, dường như linh khí trong người bị dị hóa luôn nên rất khó hút ra, khiến hắn có cảm giác cậu sẽ thật sự bị biến thành cây. Tuy sau đó cậu nhanh chóng tỉnh lại, nhưng vẫn dọa hắn sợ hết hồn một trận.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Giang Thiếu Bạch nghĩ rằng họ không thể đợi thêm được nữa.
Lạc Kỳ và Lạc Văn Phong đã sớm biết sẽ có ngày Giang Thiếu Bạch rời đi, họ không ngăn cản nhiều.
Giang Thiếu Bạch đứng cạnh vách đá, nhìn vực sâu phía dưới như đang suy nghĩ gì đó.
Từ sau khi lão thần côn nhảy xuống vách đá, lục tục có mười mấy cao thủ cũng nhảy xuống từ đây. Xem các tin tức thu thập được thì con đường này rất nguy hiểm, nhưng đây cũng là con đường tương đối ổn định.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Cậu sợ không?”
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Dù sao thì ở lại cũng chết.”
“Cũng đúng.” Dù sao cũng sẽ chết, không bằng đánh một trận. “Cậu đừng sợ, tôi bảo vệ cậu.”
Diệp Đình Vân bình thản cười nói: “Đến lúc đó cậu không sợ mới đúng.”
“Dựa theo kế hoạch, bắt đầu.”
Diệp Đình Vân gật đầu, mấy hạt giống nhanh chóng bén rễ nảy mầm, bao quanh hai người chặt chẽ. Đây là một loại kim xương bồ biến dị, lá cây to lớn mà còn mềm dẻo, dùng dao nhỏ cũng khó mà cắt được, có năng lực phòng hộ rất mạnh khỏi đòn tấn công bằng lửa và sấm sét.
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhảy xuống vách đá.
Gió lạnh thấu xương gào thét bên tai, rất nhanh họ đã bị bóng tối bao phủ, hàng loạt công kích cổ quái đánh úp. Cây kim xương bồ mà Diệp Đình Vân bố trí phòng vệ trước đó lập tức bị xé nát.
Giang Thiếu Bạch lập tức khởi động lồng bảo hộ, hơn nửa năm nay hắn luôn chuyên cần khổ luyện, không ngừng cường hóa năng lực phòng hộ Trượng Lục Kim Thân, rốt cuộc giờ phút này phát huy tác dụng. Hắn ôm Diệp Đình Vân thật chặt, khảo nghiệm uy lực của lồng bảo hộ, dù là uy lực mạnh mẽ của súng ống cũng khó mà đột phá lồng bảo hộ của hắn.
Nhưng lúc này, gió lốc từ đâu đánh úp tới, hắn có cảm giác cơ thể như bị xé nát. Lồng bảo hộ bị xé rách từng lớp, Giang Thiếu Bạch không thể không dùng xương máu cơ thể nghênh đón gió lốc thời không.
Bỗng nhiên hắn phát hiện cả người được bao bọc, thì ra Diệp Đình Vân tự biến cơ thể cậu thành cành lá rồi bao bọc lấy hắn, cành lá lớp ngoài bị gió lốc xé nát, cậu lại lập tức thúc giục sinh trưởng lớp mới. Giang Thiếu Bạch nhanh nhạy phát hiện luồng khí của cậu đang nhanh chóng suy kiệt.
“Chết tiệt.” Giang Thiếu Bạch không ngừng điều động linh lực, lại tạo lồng bảo hộ mới.
Gió lốc thời không kéo đến hết đợt này đến đợt kia, giống như kéo dài không bao giờ ngừng. Hắn cảm thấy cơ thể sắp chịu không nổi nữa mà sụp đổ.
Hàng năm huấn luyện khiến hắn luôn cho rằng bản thân mình đồng da sắt, nhưng khi đối mặt với gió rét thời không lạnh thấu xương, Giang Thiếu Bạch bi ai phát hiện bản thân thật nhỏ bé.
Giống như đã trải qua hàng tỷ năm ánh sáng, cuối cùng Giang Thiếu Bạch trông thấy một tia sáng. Hắn ngã sấp xuống đất, còn Diệp Đình Vân thì té ngay cạnh hắn.
Hơi thở trên người cậu vô cùng hỗn loạn, cả người đầy vết thương, khiến Giang Thiếu Bạch hối hận không thôi. Hắn bế cậu lên, thử miễn cưỡng rút một tia nguyên khí từ cơ thể suy kiệt của hắn truyền vào người cậu, nhưng hiệu quả không đáng kể.
Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh, hẳn là bọn họ đã không còn ở trái đất nữa, vì trên bầu trời có đến hai mặt trời.
Vừa mới nãy còn có một con gà trống cao đến gần một mét, kêu cục cục vụt qua người hắn, khiến Giang Thiếu Bạch có thể khẳng định rằng ở trái đất tuyệt đối không thể tìm ra con gà nào khác to như thế.
Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí, hấp thu linh lực, nhưng hắn phát hiện hiệu quả rất chậm. Hắn vốn có mang theo đan dược, nhưng lúc đi qua đường hầm thời không, lọ đựng đan dược đã bị bể nát.
Hắn nhìn về phía lồng ngực Diệp Đình Vân, có một con chuột đang cuộn mình ở đó, chính là Đa Đa. Cả người Đa Đa toàn là vết thương, lông bị trọc vài chỗ, đã hôn mê bất tỉnh. Giang Thiếu Bạch dồn không ít vật tư vào không gian của Đa Đa, hiện tại nhìn dáng vẻ như hấp hối của chuột ngố, nhất thời không lấy vật tư ra được.
Giang Thiếu Bạch nhìn quanh thế giới mà hắn không hề biết gì về nó, trong lòng mờ mịt. Nhưng hắn nhanh chóng trấn định, so sánh với chết không chỗ chôn thì tình trạng này tốt hơn rất nhiều rồi.
Mí mắt Diệp Đình Vân bỗng cử động một cái, cậu từ từ mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Đây là đâu?”
Giang Thiếu Bạch vội đáp: “Đây không phải là trái đất, chúng ta đến nơi rồi.”
Diệp Đình Vân gật đầu một cái rồi lại thiếp đi.
Hắn trông thấy từng đốm sáng màu xanh nho nhỏ đang tụ lại chui vào người cậu. Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở đây linh khí rất nồng đậm, với thể chất của Diệp Đình Vân thì cậu sẽ nhanh chóng khôi phục.
Lúc này bụng của hắn bỗng kêu rột rột, hắn suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên tóm một con thú nào đó lấp đầy bụng đã.
Hắn sắp xếp Diệp Đình Vân ổn thỏa rồi đi tìm con gà trống vừa nãy.
Con gà trống có bộ lông rất đẹp, nó đang kêu ở phía trước. Giang Thiếu Bạch nghe tiếng bèn lấy ám khí Bạo Vũ Lê Hoa ra, hắn rất thích ám khí này, không những có lực sát thương mạnh mà còn rất tiện lợi, tiết kiệm thể lực. Với dị năng kim loại của hắn thì rất dễ thu thập châm thép phân tán khắp nơi sau khi bắn ra.
Giang Thiếu Bạch đợi ở trên cây, đến lúc con gà trống đi qua thì nhấn ám khí.
Ám khí phát động, kim thép lập tức bay về phía con gà trống. Nhưng không giống trong tưởng tượng của hắn là con gà trống bị đánh gục trong một kích, cánh của nó cực kỳ cứng cáp, kim thép không thể xuyên qua cánh của nó mà còn bị đánh bay.
Giang Thiếu Bạch nhìn
kim thép bị đánh bay mà hơi bất ngờ, trước đó hắn nghĩ con gà này hẳn rất vụng về, không ngờ lại linh hoạt như vậy. Hắn thầm cảm thán thế giới này không đơn giản, ngay cả một con gà đã lợi hại như vậy.
Con gà trống đã chú ý thấy Giang Thiếu Bạch nấp trên cây, nó lập tức tức giận phun lửa về phía hắn.
Giang Thiếu Bạch thấy con gà có thể phun lửa, nhất thời chấn động mạnh, hắn không ngờ con gà còn có thể phun ra lửa.
Gà trống thấy lửa không đốt tới hắn, lập tức khép cánh đánh về phía Giang Thiếu Bạch trên cây, đại thụ to lớn bị chấn động lung lay một cái.
Hắn thấy thế kinh hãi không thôi. Gà ở dị giới chẳng những biết phun lửa mà còn biết đâm vào cây, sức lực mạnh đến khó tin, có điều nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, thoạt nhìn chỉ số thông minh của nó không cao lắm. Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên khí, phóng một tia sét về phía con gà.
Hỏa diễm kê tức giận né tránh đòn tấn công của Giang Thiếu Bạch, liên tục phun lửa về phía hắn. Ngọn lửa nóng rực đập vào mặt, hắn không thể không liên tục né tránh.
Ngọn lửa của con gà trống càng lúc càng nhỏ, giống như cây đuốc đã cháy hết, kế đó mệt mỏi không còn sức lực, Giang Thiếu Bạch thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn nhảy xuống khỏi cái cây, dùng sức đè mạnh lên thân mình con gà. Nó rống giận kêu luôn, hất Giang Thiếu Bạch xuống.
Hắn vừa mới bị hất ra thì một thiếu niên đột ngột nhảy ra. Thiếu niên mặc quần áo bằng da thú, tay cầm một cây giáo dài, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Bạch như phát sáng.
Thiếu niên thình lình xuất hiện làm hắn giật nảy mình. Hắn đã dự đoán thế giới này có đồng loại, nhưng đột nhiên nhìn thấy một người vẫn làm hắn giật mình không nhẹ.
Có lẽ thiếu niên dị giới này tu tập liễm tức thuật, thế nên hắn hoàn toàn không phát hiện được hơi thở của đối phương.
Thiếu niên nhìn lửa cháy trong rừng bèn lấy một viên đá màu xanh ra lẩm bẩm gì đó, lập tức mưa đổ xuống, ngọn lửa của con gà trống nhanh chóng bị dập tắt.
Giang Thiếu Bạch âm thầm kinh hãi, thầm đoán đối phương bị ngọn lửa thu hút tới đây. Núi rừng cháy lớn, nếu lan tràn thì sẽ không thể cứu vãn, có lẽ thiếu niên sống ở gần đây. Vừa rồi hắn không cẩn thận, suýt nữa gây ra cháy lớn trong rừng rồi.
Thiếu niên nhìn Giang Thiếu Bạch, bô bô nói một tràng dài. Hắn cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói gì.
Thiếu niên tựa hồ hơi sốt ruột, dùng cả tay chân muốn nói gì đó. Giang Thiếu Bạch nhận thấy sóng linh hồn của đối phương rất ổn định, hẳn là không có ác ý, thế nên hắn gật đầu bừa một cái.
Thiếu niên thấy Giang Thiếu Bạch gật đầu, không khỏi vui sướng, cậu ta chỉ chỉ về một hướng. Giang Thiếu Bạch suy đoán đối phương muốn dẫn hắn đến nơi ở của cậu ta, hắn do dự một chút rồi gật đầu.
***
Giang Thiếu Bạch đang ngồi trên một tảng đá, nhìn mấy thiếu niên đang luyện công dưới ánh mặt trời, nhỏ thì chừng năm sáu tuổi, lớn thì chừng mười hai tuổi.
Ngày đó gặp được thiếu niên, Giang Thiếu Bạch bèn dìu Diệp Đình Vân đi theo cậu ta đến một sơn trại trên vách đá thẳng đứng sừng sững.
Sơn trại này tên là Hổ Nha Trại, vì trại chủ đầu tiên đánh được một con hổ cao hơn 5m mà có cái tên này. Hổ Nha Trại có tổng cộng hơn 1000 miệng ăn, chừng 200 hộ, người trong trại đa số lấy săn thú mà sống.
Sau mấy ngày học tập, Giang Thiếu Bạch từ từ hiểu được ngôn ngữ ở thế giới này, cũng đã hiểu biết một chút hoàn cảnh nơi này.
Cánh rừng này có tên là Thập Vạn Đại Sơn, có vô số dị thú sống ở đây, mà sơn trại giống Hổ Nha Trại có đến mấy ngàn, dày đặc trong toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn. Mỗi thôn trại đều có một khu săn thú riêng. Mà cuối cùng hắn đã hiểu những lời thiếu niên nói với hắn ngày đó, thật ra
là “Ngươi bằng lòng làm tùy tùng của ta, gia nhập đội săn bắn của ta không?”Giang Thiếu Bạch thầm lườm một cái, lúc đó hắn căn bản không hiểu gì mà ngu ngơ gật đầu, thế là thành thuộc hạ của thiếu niên kia.
Hổ Nha Trại có mười mấy cao thủ trong đội săn thú, có thể tự tổ chức đội săn thú, mỗi đội có chừng mười người.
Chức tộc trưởng Hổ Nha Trại cũng không phải là cha truyền con nối mà thông qua tuyển cử, tộc trưởng đều là chọn trong các đội trưởng đội săn thú.
Nhìn tình hình mấy ngày nay, thiếu niên tên là Thương Thạch tựa hồ rất chấp nhất đối với việc thành lập đội săn bắn, nhưng người trong tộc không xem trọng lắm, vì đội trưởng đội săn bắn đa số đều thức tỉnh võ hồn.
Giang Thiếu Bạch tiếp xúc với Thương Thạch mấy ngày đã biết được, cậu ta là con trai thứ ba của tộc trưởng Hổ Nha Trại, có điều cậu ta không thức tỉnh võ hồn.
Tộc trưởng Hổ Nha Trại và hai con trai đầu đều thức tỉnh liệt hổ võ hồn, bộ phận cơ thể có thể biến thành móng hổ. Đại ca và nhị ca của Thương Thạch đều là đội trưởng đội săn bắn, cả nhà Thương Thạch có địa vị cực cao trong tộc.
Hết chương 229