Edit: OnlyU
Nhóm Giang Thiếu Bạch đi vào một lều bán trà ngồi nghỉ. Những người không có lệnh bài vẫn đến tìm vận may. Chuyện tranh cướp lệnh bài cũng thường xảy ra. Người bị cướp thường là đệ tử các gia tộc nhỏ và vài tán tu may mắn có được lệnh bài. Người của các đại tông môn có chỗ dựa vững chắc nên người bình thường không dám đụng đến họ.
Càng gần đến lúc bí cảnh mở ra thì bầu không khí càng khẩn trương.
Tô tiền bối cho Liễu Ngọc lệnh bài, người Liễu gia không hề hay biết gì, người của Lăng Thiên Tông cũng không biết luôn.
Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc giả vờ chỉ đến hóng chuyện mở mang tầm mắt, thế nên ba người không khiến người khác chú ý.
“Thật xúi quẩy, tên khốn Cầu Đạt dám dùng lệnh bài giả lừa chúng ta.”
“Ta đã nghi ngờ sao hắn lại dứt khoát giao lệnh bài như vậy, thì ra là đồ giả.”
“Vì một lệnh bài giả mà mất năm đồng đạo.”
“Vẫn là đại tông môn tốt nhất! Tông môn có tài nguyên phong phú, ta thấy chín phần mười lệnh bài đã rơi vào tay các đại tông môn.”
“Còn không phải sao, những đệ tử tông môn thật có phúc.”
Liễu Ngọc nhấp một ngụm trà, nghe mấy tu sĩ bên cạnh nghị luận, trong lòng hơi khẩn trương. Bỗng mọi người trở nên xôn xao, không biết là ai hô lên: “Người của Thiên Diễn Tông đến!”
Giang Thiếu Bạch nhìn lên trời, người của Thiên Diễn Tông cưỡi đại bàng kim sắc bay đến, mấy đệ tử đứng thẳng trên mình chim, ống tay áo bay bay, trông rất có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Hắn nhìn mấy đệ tử tông môn đang bay trên trời, thầm nghĩ mấy người này rất biết giả ngầu nha.
“Grào!” Một tiếng gào rú từ xa truyền đến, tiếng gào kia nghe như đang khiêu khích.
Đại bàng kim sắc vốn đang bay vững vàng trên trời bị hù dọa, có hai con suýt nữa rơi xuống.
Giang Thiếu Bạch thấy mấy đệ tử tông môn vốn đang bày dáng vẻ khí thế bất phàm hơi loạng choạng, có vài người suýt rơi khỏi mình chim, hoàn toàn không còn khí chất tiên nhân trước đó.
“Người của Thất Sát Tông đến!” Có người kinh hô.
Giang Thiếu Bạch nhìn sang hướng khác trên trời, trông thấy một con đại xà có ba cánh chim đang bay trên không trung, đại xà tham lam thè lưỡi ra, bộ dạng như rất có hứng thú với đại bàng kim sắc của Thiên Diễn Tông.
Mấy con đại bàng của Thiên Diễn Tông tức giận trừng đại xà, lại sợ uy thế của đại xà nên không dám hành động.
Trưởng lão dẫn đầu Thiên Diễn Tông ngầm đả kích trưởng lão Thất Sát Tông vài câu.
Liễu Ngọc mở to mắt nói: “Quả nhiên Thất Sát Tông rất bá đạo!”
Đại lục Vân Hoang có bốn đại tông môn, Thất Sát Tông có thực lực mạnh nhất, đa số đệ tử tu luyện theo con đường giết chóc, hành sự cũng vô cùng bá đạo. Những năm qua, lúc bốn đại tông môn quyết đấu, thường là Thất Sát Tông giành giải nhất.
Sau khi người của Thất Sát Tông đến, Linh Âm Các và Lăng Thiên Tông cũng lần lượt đến.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, thầm nghĩ mấy đại nhân vật rất biết thể hiện, thích ra sân khấu sau cùng.
Đám mây trên bầu trời tản ra, xuyên qua đám mây, Giang Thiếu Bạch trông thấy một đại lục cực lớn đang lơ lửng, hắn thật sự không nghĩ nó sẽ xuất hiện thế này.
“Bí cảnh mở ra rồi!”
Các tu sĩ có lệnh bài lần lượt kích phát lệnh bài, mỗi một lệnh bài được kích phát sẽ phóng ra tia sáng, đưa mấy tu sĩ vào trong bí cảnh.
Lúc này Liễu Ngọc kích phát lệnh bài, ba người tiến vào bí cảnh.
“Hình như vừa có tu sĩ sơ kỳ Động Thiên đi vào.”
“Lệnh bài quý giá như vậy mà cho tu sĩ sơ kỳ Động Thiên, quá đáng tiếc.”
“Nếu sớm biết chúng có lệnh bài thì tốt rồi.”
“Khả năng cao là con cháu gia tộc lớn nào đó.”
“Lãng phí! Phung phí của trời!”
***
Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc bị tia sáng cuốn vào một khu vườn. Giang Thiếu Bạch nhìn cảnh tượng trước mắt mà chấn kinh.
“Thật nhiều linh thảo!”
Liễu Ngọc mở to hai mắt: “Hình như đây là dược viên, nhiều linh thảo như vậy, mang về gia tộc đi. Mấy người trong nhà sẽ không oán thầm ta bất tài vô học, là người ăn không ngồi rồi nữa.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Chúng ta tranh thủ thời gian bài trừ cấm chế, thu thập linh thảo.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch và Liễu Ngọc gật đầu.
Thông qua lệnh bài truyền vào bí cảnh Thiên Tinh, vị trí sẽ là ngẫu nhiên, có thể truyền tống đến dược viên là may mắn của ba người. Bọn họ phải nhanh chóng thu thập linh thảo trước khi người khác đến, tránh cho người ta ghen tỵ đỏ mắt. Có điều dược viên có quá nhiều linh thảo, ba người mất đến ba ngày mới thu thập hết được linh thảo.
Liễu Ngọc mang theo mấy cái túi trữ vật phát huy tác dụng không nhỏ, túi nào cũng được nhét đầy.
Túi trữ vật mà Giang Thiếu Bạch mang theo lại quá nhỏ, thế nên đa số linh thảo đều vào bụng của Đa Đa. Hắn thầm nghĩ may là mấy ngày nay không gian trong người Đa Đa mở rộng ra rất nhiều, nếu không nhiều linh thảo như vậy chỉ có thể nhìn mà không mang đi được.
“Hình như bên ngoài có tranh chấp.” Diệp Đình Vân nói.
Một tia pháo hoa chợt bay lên trời, Liễu Ngọc nhíu mày nói: “Là tín hiệu cầu cứu của Linh Âm Các! Thật kỳ quái, nhanh vậy đã phóng tín hiệu cầu cứu.”
Bí cảnh Thiên Tinh có tỷ lệ tử vong cực cao, nhưng theo lý mà nói, mấy ngày đầu tiên thì độ nguy hiểm vẫn tương đối thấp. Bình thường thì người gặp nạn trước là các tán tu, không phải đệ tử tông môn.
“Chúng ta đi qua xem một chút?” Giang Thiếu Bạch hưng phấn nói.
Liễu Ngọc gật đầu: “Cũng được.”
Nơi phát tín hiệu cầu cứu cách dược viên không xa, ba người nhanh chóng đến địa điểm gần đó. Một thiếu nữ mặc trang phục tím cả người dùng tiếng đàn dệt thành vòng bảo hộ, bảo vệ cô và bốn nữ tu khác bên trong. Có hai nam tu sĩ mặc áo bào đen đang ở bên ngoài tấn công vòng bảo hộ. Dưới sự tấn công dữ dội, vòng bảo hộ được dệt từ tiếng đàn lung lay sắp vỡ.
Giang Thiếu Bạch nhìn cây đàn trong tay nữ tu mà hai mắt sáng lên, thầm nghĩ đó hẳn là linh khí cực phẩm có giá trị không nhỏ. Hắn phát hiện hai nam nhân đang tấn công kia không phải quá hung mãnh, trái lại như đang trêu chọc kiểu mèo vờn chuột.
“Hình như đó là sư tỷ Kỷ Thư Âm của Linh Âm Các.” Liễu Ngọc nói.
Giang Thiếu Bạch nhìn y hỏi: “Ngươi biết cô ta sao? Cô ra rất nổi tiếng hả?”
Liễu Ngọc gật đầu: “Kỷ Thư Âm là mỹ nữ đệ nhất Linh Âm Các.”
Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn mấy nữ tử trong vòng bảo hộ, phát hiện dung mạo của họ rất xuất chúng. Hắn nghe nói tông môn Linh Âm Các này thích
thu nhận nữ tu, dung mạo xuất chúng là được, tư chất kém cũng không sao, không biết là ai nghĩ ra được.
“Việc gì mấy sư muội phải ngoan cố kháng cự, đến chơi song phi với sư huynh không phải càng vui hơn sao?”
Một nữ tu xinh đẹp vô cùng tức giận nói: “Tà môn ma đạo, người người diệt trừ.”
Liễu Ngọc siết chặt nắm tay nói: “Quá đáng, chúng ta đến đó giúp họ đi.”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y, thầm nghĩ rõ ràng Liễu Ngọc thích nam nhân, không ngờ cũng thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Cuối cùng Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi theo Liễu Ngọc xông ra ngoài.
Kỷ Thư Âm đang chật vật duy trì vòng bảo hộ, nhìn thấy nhóm Giang Thiếu Bạch xông đến, đầu tiên cô vô cùng mừng rỡ, nhưng khi nhìn rõ tu vi chỉ là sơ kỳ của họ, nét mặt cô lập tức ảm đạm.
“Sư đệ, có mấy tên đến gây rối, xử lý chúng đi.” Nam tử trẻ tuổi khẽ quát.
Nam tử mắt hình tam giác nghe thế lập tức đáp: “Được!” Gã lấy một lá cờ ra vung về phía ba người.
“Cờ Âm Quỷ!” Liễu Ngọc sợ hãi kêu lên.
“Mấy sư đệ cẩn thận! Giữ vững tinh thần, cờ này rất quỷ dị!” Tăng Vi vội vàng la lên.
Giang Thiếu Bạch cảm nhận được âm khí nặng nề đập vào mặt, bụng hắn bỗng sôi lên sùng sục. Diệp Đình Vân nghe tiếng bụng hắn kêu lên, lập tức thả lỏng.
Ngàn vạn âm quỷ nhào tới trong chớp mắt, nhưng lại giống như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, thoáng chốc tiêu tan vô hình. Cờ Âm Quỷ thả âm khí tấn công lại bị Giang Thiếu Bạch hút hết, hắn cảm thấy no chừng ba phần.
Liễu Ngọc nhíu mày, kỳ quái nói: “Hả, uy lực không phải rất lớn, hù chết ta rồi.”
Y vốn cảm nhận được âm khí bao trùm, có cảm giác như đối mặt với núi thây biển máu, cảm giác này khiến y muốn tấn công tất cả mọi người bên cạnh, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảm giác này nhanh chóng tan biến. Liễu Ngọc nghĩ có lẽ Cờ Âm Quỷ chỉ là hư danh, có khả năng là sấm to mưa nhỏ, làm y sợ bóng sợ gió một trận.
“Các ngươi…” Nam nhân cầm cờ âm quỷ nghe Liễu Ngọc nói thế mà tức muốn hộc máu. Liễu Ngọc chỉ nói ra suy nghĩ thật lòng, nhưng vào tai đối phương chính là trào phúng.
Cờ Âm Quỷ có tác dụng mê hoặc tâm trí, quấy nhiễu tinh thần, trong mắt gã thì ba người Liễu Ngọc chỉ là sơ kỳ Động Thiên, chắc chắn phải bị Cờ Âm Quỷ ảnh hưởng mà giết hại lẫn nhau mới đúng. Kết quả ba người không có việc gì, trái lại là Cờ Âm Quỷ của gã, không biết vì lý do gì mà uy lực giảm đi rất nhiều.
“Đi chết đi!” Gã mắt tam giác điều khiển Cờ Âm Quỷ lần nữa, Liễu Ngọc như nhìn thấy được vạn quỷ bay ra, cảnh chúng quỷ tụ lại trông rất đáng sợ. Nhưng khi quỷ ảnh tới gần bọn họ lập tan biến lần nữa.
Giang Thiếu Bạch hấp thu âm khí lần thứ hai, lại được thêm một bữa ăn, hắn cảm thấy lần này đã no bụng cỡ bảy phần rồi.
Lúc này Cờ Âm Quỷ trong tay gã kia xuất hiện vô số vết nứt, Cờ Âm Quỷ vốn khiến người ta mê mang tâm trí chỉ với một cái liếc mắt bỗng trở nên tầm thường.
“Ngươi dám hủy pháp khí của ta?” Gã gào lên tức giận.
Liễu Ngọc không hiểu ra sao: “Đó là pháp khí tiêu hao, dùng mấy lần đương nhiên sẽ hỏng.” Thật ra nãy giờ y không hiểu rõ lắm, y thấy khi đối phương vung lá cờ thì có rất nhiều âm quỷ xông đến, sau đó lại tan biến không còn gì, dường như chỉ là nhìn đáng sợ, ngoại trừ dọa người thì không có tác dụng gì lớn. Pháp khí như thế nói hỏng là hỏng, chẳng có gì là ghê gớm.
Gã kia hét một tiếng, lấy một cây cốt thương đánh về phía ba người.
Giang Thiếu Bạch vừa lóe lên ý nghĩ, trên tay lập tức xuất hiện một khối phương ấn.
“Ầm ầm!” Sấm sét lập tức giáng xuống người gã, đối phương bị sét đánh đến thổ huyết.
Giang Thiếu Bạch phát hiện uy lực của lôi ấn vượt xa tưởng tượng của hắn. Kế đó hắn gọn gàng mà linh hoạt giáng sấm sét lên người kia, hoàn toàn giết chết đối phương rồi chiếm lấy nhẫn không gian.
Hắn đeo nhẫn không gian lên tay, tâm trạng hơi kích động, rốt cuộc hắn đã có nhẫn không gian rồi. Hắn thật sự chịu đựng túi trữ vật đủ rồi, vừa nhét chút đồ đã đầy. Dù Đa Đa có thể chứa đồ nhưng lúc muốn lấy đồ từ người chuột ngố thì không dễ dàng.
“Ngươi giết sư đệ ta?!” Nam nhân mặt trắng không ngờ sư đệ lại bị giết nhanh như vậy, thấy sư đệ bị giết, gã không để ý đến mấy nữ tu Thiên Âm Các nữa mà đối phó Giang Thiếu Bạch.
Hắn lại điều khiển lôi ấn, thay đổi mục tiêu mà giáng sấm sét về phía gã mặt trắng.
Không biết từ lúc nào, Diệp Đình Vân dùng dây leo cuốn lấy chân gã mặt trắng. Đối phương rung một cái, dây leo trên người gã lập tức bị đứt thành từng đoạn, nhưng ngay sau đó càng có nhiều dây leo quấn lấy gã. Giang Thiếu Bạch thì phóng sấm sét ầm ầm đánh tới.
Lúc này mấy nữ tu kia đã thoát ra, cùng gia nhập cuộc chiến. Bảy người đánh một, dù gã mặt trắng có lợi hại đến cỡ nào đi nữa nhưng tứ bề thụ địch, cuối cùng bại dưới tay mọi người.
Hết chương 265