Edit: OnlyU
Rốt cuộc Diệp Tinh đành chấp nhận sự thật Giang Thiếu Bạch sẽ không quay lại làm gia sư cho bé nữa. Trịnh Ly thấy con trai không còn chạy theo cô đòi thầy Giang, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trịnh Ly và Diệp Thâm đang ngồi trong phòng khách trò chuyện.
“Mấy ngày nữa là đại thọ của ông Diệp.”
“Không biết ông Diệp thích quà kiểu gì đây.” Diệp Thâm thuộc một chi thứ của nhà họ Diệp nhưng cũng dính được chút ánh sáng, hắn rất coi trọng đại thọ của ông Diệp.
Chỉ cần được ông liếc mắt thôi là đã rất tốt rồi.
Trịnh Ly hơi rối rắm, cô cân nhắc một chút rồi quyết định tặng ngọc, ngọc dưỡng người, tui rằng ông Diệp chắc chắn không thiếu mấy thứ này.
Trịnh Ly nhìn thoáng về phía phòng Diệp Tinh rồi nói: “Đến hôm đó em sẽ dẫn Tiểu Tinh cùng đi.”
Trong mấy con cháu của Diệp gia, Diệp Diểu cực kỳ ghét thuật sư nhưng ông Diệp lại rất tin phục, vào đại thọ của ông chắc chắn sẽ có mời thuật sự, Trịnh Ly muốn nhờ họ nhìn xem tình trạng của Diệp Tinh.
Cô cảm thấy gần đây con trai cô dường như sáng sủa hơn rất nhiều.
Tuy mấy ngày nay cậu bé vẫn thường làm ầm ĩ đòi ăn gà, nhưng lại không trực tiếp ăn. Theo lời nữ giúp việc, gần đây hành vi của tiểu thiếu gia hơi kỳ quái, ví dụ như Diệp Tinh mua rất nhiều quả bóng lông trên mạng rồi lại đốt rụi, cả ngày lảm nhảm gì đó, thỉnh thoảng còn thấy cậu bé nói chuyện với tượng gỗ.
Nếu không phải công việc này lương cao thì nữ giúp việc đã xin nghỉ từ lâu rồi. Trong phòng của Diệp Tinh có thêm một tượng gỗ, cô luôn cảm thấy tượng gỗ này như đang sống vậy.
Diệp Thâm gật gật đầu, đáp lời vợ: “Cũng được.”
Hắn cũng nhận ra con trai thay đổi, trước kia Diệp Tinh khá nhút nát, gần đây đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Cậu bé nghe được cha mẹ muốn dẫn bé về nhà chính Diệp gia thì rất cao hứng, Diệp Tinh còn nhỏ, lại trông rất đáng yêu, rất được mấy người ở nhà chính yêu thích.
…
Giang Thiếu Bạch thừa dịp mấy cậu bạn cùng phòng đi ra ngoài hết, vội chôn ngọc vào trong chậu hoa, sau đó khắc tụ linh trận dưới đáy chậu. Có ngọc nhỏ và mấy nét tụ linh trận, củ cải đặt trên ban công từ từ lớn lên.
Có không ít người trồng cây trong ký túc xá, nhưng tương đối ít người trồng củ cải.
Vì thế sau mấy biệt danh “máy điều hòa”, “đại lực ca”, “anh hùng”, Giang Thiếu Bạch lại có thêm một biệt danh nữa: “củ cải ca”.
Hắn nhìn diễn đàn trường, lại có thêm một bài mới nói về việc hắn trồng củ cải.
“Mấy người bây giờ thật vô vị!” Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, im lặng thầm nghĩ hắn chỉ trồng củ cải mà thôi, có cái quái gì phải ngạc nhiên như vậy?
Lý Vũ Hàm cười nói: “Nếu là người thường trồng củ cải trong ký túc xá thì là chuyện bình thường không ai để ý, nhưng cậu thì khác, cậu là nhân vật làm mưa làm gió trong học viện chúng ta, nhất cử nhất động đều bị người ta để ý.”
Giang Thiếu Bạch hơi nghi ngờ hỏi lại: “Thật không? Ở trong trường tôi nổi tiếng vậy à?”
Lý Vũ Hàm gật gật đầu: “Ừ, thật đó!”
Hai ngày trước, Bách Quang Vũ vì lái xe sang đi chở củ cải mà lên hot search, ngay sau đó Giang Thiếu Bạch trồng củ cải trong ký túc xá, đương nhiên sẽ có người biết chuyện này.
Giang tiểu gia xoa cằm nói: “Người
này thật đẹp trai, đành bó tay thôi. Đẹp trai như vậy mà không lăn lộn trong giới giải trí thì thật đáng tiếc.”
Lý Vũ Hàm từ giường trên ló đầu ra: “Lão tứ, cậu làm minh tinh được đó. Làm minh tinh kiếm tiền còn nhanh hơn làm nhân viên công chức mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm kia.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu, lời lẽ chính nghĩa nói: “Làm minh tinh tốt thì tốt nhưng phải thường xuyên xuất đầu lộ diện, tôi là người khiêm tốn, không thích hợp với showbiz phức tạp.”
Quách Phạn gật đầu nói: “Lão tứ, thưởng thức của cậu rất tệ, quả thật không thích hợp lăn vào showbiz.”
Giang Thiếu Bạch lườm Quách Phạn một cái, hắn bị lườm ngượng ngùng rụt về. Giang tiểu gia ngồi dậy khỏi giường, đi đến trước bệ cửa sổ nhìn xung quanh một vòng.
Với thị lực kinh người của hắn, có thể thấy rõ ràng học viên đang chụp lén ở khu đối diện. Hắn nhìn về hướng người đó, trong lòng thầm cười nhạo.
Có một câu rất hay, “nhiếp ảnh nghèo ba đời, máy *DSLR hủy cả đời”, tên sinh viên ngu ngốc kia chơi máy ảnh DSLR thì thôi đi, còn suốt ngày theo dõi chụp hình củ cải của hắn, củ cải thì có gì lạ, dù có đặc biệt thế nào đi nữa thì cũng chỉ là củ cải mà thôi.
“Lão tứ, hình như củ cải của cậu lớn nhanh quá.” Bách Quang Vũ đầy tò mò đi vòng vòng quanh chậu củ cải.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn cậu bạn: “Chính là cậu ra ngoài đồn bậy đồn bạ, nói tôi trồng củ cải để tẩm bổ cơ thể đúng không? Còn vì sao không dùng nhân sâm mà dùng củ cải là do hai thứ này lớn lên giống nhau, tiết kiệm tiền, là cậu nói đúng không?”
Bách Quang Vũ: “Chuyện này…”
Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng: “Đừng hòng nói dối, việc này chỉ có một mình cậu biết.”
Quách Phạn trừng mắt nhìn Bách Quang Vũ, nghiêm mặt nói: “Lão đại, sao cậu có thể tùy tiện ăn nói lung tung như vậy, lão tứ lợi hại như vậy còn cần bồi bổ cơ thể sao?” Hắn quay đầu qua, hơi nịnh nọt hỏi Giang Thiếu Bạch: “Lão nhị, mấy củ cải của cậu lớn nhanh quá, rốt cuộc cậu trồng cách gì vậy?”
Giang tiểu gia lườm một cái: “Gần đây nhân duyên của cậu với mấy nữ sinh không tồi nha!” Hắn thầm nghĩ hiện tại nhiều người biết hắn trồng củ cải tẩm bổ cơ thể cũng nhờ một phần công lao của Quách Phạn.
Quách Phạn ngượng ngùng cười cười: “Chuyện này hả, ờ thì…”
Giang Thiếu Bạch lườm cả hai: “Củ cải chính là củ cải, có cái gì mà nhìn!”
Bách Quang Vũ và Quách Phạn hai mặt nhìn nhau, thấy không moi được tin tức gì từ Giang Thiếu Bạch bèn vây quanh xem củ cải.
Hết chương 33