Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Sóng gió phòng tu luyện


trước sau

Edit: OnlyU

Vài ngày sau, Giang Thiếu Bạch lại gặp Lâu Cẩn nhưng không thấy Lâu Vũ đâu. Khi đối mặt với hắn, Lâu Cẩn mơ hồ cảm thấy xấu hổ.

“Lâu đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Lâu Cẩn lúng túng cười: “Đã lâu không gặp. Trông Giang đạo hữu rất có tinh thần.”

Quả nhiên có đạo lữ bên cạnh là khác liền, y nhìn thế nào cũng thấy Giang Thiếu Bạch mặt mày hớn hở thế này có sinh động hơn trước kia rất nhiều.

“Có thể là vì dạo này tu vi của ta tăng lên một chút.”

Đa Đa kêu lên chít chít, dùng truyền âm nói: Bởi vì song tu nên tu vi tăng lên chứ gì!

Hắn bóp cổ chuột ngố, nhét nó vào trong túi linh thú. Sau đó hắn quay qua nhìn Lâu Cẩn, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao không thấy Lâu Vũ tiểu thư đâu?”

“Trưởng bối gia tộc gọi muội muội về rồi.”

Lâu Vũ làm việc càng lúc càng không biết chừng mực, sợ em gái gây họa nên Lâu Cẩn đã gửi thư về nhà, thế là Lâu Vũ bị gọi về gia tộc tu luyện.

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi: “Vậy à.” Lúc trước Lâu Vũ để ý hắn, sau lại đổi qua Diệp Đình Vân, may là cô ta không còn ở đây nữa, bằng không hắn không biết phải ứng phó thế nào.

Lâu Cẩn hơi xấu hổ nói: “Tính tình tiểu muội chưa chín chắn, gây thêm phiền phức cho hai vị.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao.”

Y thắc mắc hỏi: “Dạo này không thấy Giang đạo hữu ra ngoài làm nhiệm vụ?”

“Ta không đi, Đình Vân vừa xuất quan, ta phải ở bên cạnh hắn.”

Lâu Cẩn cười cười: “Tình cảm của hai vị thật tốt.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chuyện này là đương nhiên, từ trước đến nay chúng ta luôn nâng đỡ nhau tiến tới, đương nhiên tình cảm phải khác với người ngoài rồi.”

“Lần này ta có một nhiệm vụ, vốn muốn mời Giang đạo hữu cùng đi, nhưng e là ngươi không phân thân được rồi, thôi vậy.”

Hắn gật đầu đáp: “Mọi người đi đi, ta không đi đâu.”

Lâu Cẩn thấy Giang Thiếu Bạch từ chối dứt khoát như vậy, mơ hồ có chút thất vọng.

Sau khi Lâu Cẩn rời đi, Diệp Đình Vân từ trong phòng đi ra.

“Lâu Cẩn tới hả?” Cậu thuận miệng hỏi.

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Mời ta ra ngoài thám hiểm, ta từ chối rồi.”

Diệp Đình Vân ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn: “Thám hiểm? Không phải ngươi rất thích thám hiểm sao?”

Đa Đa nói với Diệp Đình Vân: “Này còn cần phải hỏi sao? Hiện tại Giang lão đại làm gì có tâm tư thám hiểm, tất cả tâm tư đều đặt vào song tu rồi. Sa đọa! Sa đọa quá!”

Diệp Đình Vân hơi đỏ mặt, Giang Thiếu Bạch hung hăng trừng chuột ngố, song tu mà sa đọa cái gì hả, song tu cũng là một kiểu tu luyện.

“Chuyến đi này không có ý nghĩa gì, lỡ gặp phải yêu thú hậu kỳ Tiên Vương thì rắc rối lắm.”

Cậu cười cười: “Nói cũng đúng.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, tu vi của hắn sắp lên đỉnh Hư Tiên, thời gian này nên tập trung tu luyện thì hơn, chuyện ra ngoài thám hiểm có thể chờ khi nào tu vi lên đỉnh Hư Tiên rồi tính tiếp. Tu vi cao hơn một chút đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Gần đây ta thử luyện chế đan dược tăng tu vi, đến lúc đó phải nhờ ngươi thử thuốc.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đó là vinh hạnh của ta.”

Sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, linh hồn lực của cậu tăng lên không ít, cộng thêm ngọc giản đan thuật mà hắn tìm cho cậu, nhờ đó đan thuật tăng lên rất nhanh.

Mấy năm nay, địa vị của Giang Thiếu Bạch ở Đan Đỉnh Các càng lúc càng cao, đã có nhiều người chú ý đến hắn. Còn Diệp Đình Vân luôn bế quan nên không có tiếng tăm gì nhiều trong Đan Đỉnh Các.

Mới đầu, Diệp Đình Vân tuổi còn trẻ mà đã là tiên đan sư cấp hai, đã coi như rất tài giỏi rồi, nhưng trong Đan Đỉnh Các, nhiều nhất chính là luyện đan sư, thế nên cậu dần dần bị chìm nghỉm trong đám đông.

Sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, cậu đã luyện chế được nhiều loại đan dược cấp hai khó luyện, dần dần được các tu sĩ Đan Đỉnh Các chú ý.

***

Diệp Đình Vân đang ở trong phòng nghiên cứu đan dược thì Mục Đông tìm đến.

“Tiểu trưởng lão, sao ngài lại tới đây?” Cậu tò mò hỏi.

“Nghe nói Diệp đạo hữu xuất quan nên ta tới thăm.”

Cậu hơi xấu hổ nói: “Làm phiền tiểu trưởng lão nhớ mong.”

Mục Đông cười cười: “Chuyện nên làm. Đan thuật của Diệp đạo hữu tiến bộ thật nhanh. Nghe nói ngươi đang thu thập ngọc giản thuật, ta có một cái ngọc giản, hẳn là có tác dụng.”

Diệp Đình Vân nhận lấy ngọc giản nhìn lướt qua, không kiềm được mà cau mày.

“Tiểu trưởng lão, ngọc giản này quá quý giá.”

Mục Đông cười nói: “Diệp đạo hữu vừa ý là tốt rồi.”

Cậu khó xử nói: “Không có công không nhận lộc, không biết ta có thể giúp gì cho tiểu trưởng lão không?”

“Nghe nói Giang đạo hữu từng giết hai con yêu thú vương cấp, trong tay có hai viên yêu đan vương cấp.”

“Tiểu trưởng lão có hứng thú với yêu đan sao? Có thể đưa cho ngài một viên.”

Mục Đông cười cười: “Vậy thì đa tạ, vừa khéo gần đây tổ gia gia luyện đan cần có yêu đan.”

Mục Đông ngồi một lúc rồi ra về, Diệp Đình Vân xem ngọc giản trên tay, tâm trạng không bình tĩnh nổi.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ngọc giản tiểu trưởng lão đưa tốt lắm hả?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ, là thứ tốt.”

Trong ngọc giản này ghi chép nhiều truyền thừa đan thuật tuyệt mật, giá trị ngọc giản này vượt xa yêu đan vương cấp. Với năng lực của tổ gia gia Mục Đông, muốn có yêu đan vương cấp không khó, thế mà đối phương lại sảng khoái đưa ngọc giản, có khả năng đối phương coi trọng tiềm lực của Giang Thiếu Bạch, muốn đưa ân tình cho bọn họ.

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, hơi nhức đầu nói: “Tiểu trưởng lão quá nể mặt chúng ta rồi.”

Hắn cầm ngọc giản đọc sơ, tuy hắn không hiểu nhiều về luyện đan nhưng cũng biết giá trị của ngọc giản này vượt xa mấy cái ngọc giản mà hắn hao tâm tổn trí thu thập được. Hắn thầm cảm thán, năng lực của một mình hắn chênh lệch rất lớn với đại thế lực nội tình thâm hậu.

Diệp Đình Vân cất ngọc giản, bỗng cậu nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “Ta bế quan mấy năm nay, có tin tức gì của đại ca và Ngao Dạ không?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Có, nói tới vẫn là tiểu trưởng lão chủ động cho ta biết tin tức. Ngao Dạ được Long tộc trọng điểm bồi dưỡng, đại ca đi theo y, không phải lo lắng tính mạng không được bảo đảm.” Chẳng qua Long tộc đang cố hết sức tìm rồng cái cho Ngao Dạ, dù y từ chối nhưng Long tộc vẫn không từ bỏ ý định.

Diệp Đình Vân nhếch môi: “Xem ra vẫn tin tưởng Ngao Dạ được.”

“Hy vọng là thế.” Nghe nói Ngao Dạ ở Long tộc tiến bộ thần tốc, sắp tiến giai Tiên Vương rồi.

Cậu nói tiếp: “Yên tâm đi, theo như hiểu biết của ta về Ngao Dạ, y là người thẳng thắn, không phải người háo sắc.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Chuyện này khó mà nói, dù sao đại ca không phải là người đầu tiên mà Ngao Dạ thích, hắn vẫn nên tranh thủ thời gian tăng cao tu vi. Tu vi cao mới có thể thấy được trời cao biển rộng, lúc đó mới nghĩ ra cách đi đến Long tộc.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Điều kiện tu luyện trong phòng tu luyện không tồi, ngươi không định thử sao?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể thử xem sao.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay suy nghĩ một chút, ngay từ đầu hắn thuê phòng tu luyện cho một mình Diệp Đình Vân là vì phí thuê quá đắt, có điều ba năm nay hắn đã kiếm được kha khá nguyên thạch rồi, vả lại chỉ cần không thuê thời gian dài mà chỉ trong vòng một hai tháng, củng cố tu vi một chút là được, vừa khéo tu vi của hắn sắp đột phá.

Diệp Đình Vân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi, trước khi vào phòng tu luyện, ta luyện chế chút đan dược tinh tiến tu vi cho ngươi.”

“Cũng được.”

Có được ngọc giản tiểu trưởng lão vừa đưa, đan thuật của Diệp Đình Vân tăng vọt, cậu mất hơn một tháng, luyện chế được rất nhiều loại đan dược tăng tu vi. Khi luyện chế, cậu dùng rất nhiều linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư.

Trong vòng mấy năm nay, linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư sinh trưởng cực nhanh, còn có không ít loại phát sinh biến dị.

Diệp Đình Vân dùng
linh thảo biến dị luyện chế ra đan dược, nhiều loại có hiệu quả ngoài dự đoán.

Sau khi thử luyện chế đan dược từ linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư, Diệp Đình Vân hơi hối hận, lúc trước thấy tiền sáng mắt, vì một chút nguyên thạch mà bán rất nhiều linh thảo cho Linh Vi Tiên Vương, linh thảo bán rồi không lấy lại được.

Trong vòng nửa tháng, Diệp Đình Vân liên tục luyện chế hai mươi lô đan dược, luyện ra hơn bốn mươi viên linh đan tinh tiến tu vi.

Giang Thiếu Bạch kiểm tra đan dược xong rồi nói: “Ta đi bế quan đây.”

Cậu gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Hắn thuê phòng tu luyện trong vòng ba tháng, người phụ trách hỏi: “Giang đạo hữu chỉ thuê ba tháng thôi sao?”

“Ừ.”

“Không thuê ba năm sao?” Chủ quản cho thuê phòng tu luyện hỏi lại.

Giang Thiếu Bạch nghe mà trợn mắt, bộ nhìn hắn giàu nứt đố đổ vách hả?

“Ba tháng là được rồi.”

“Vậy được rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhận lấy chìa khóa phòng tu luyện rồi rời đi.

“Chủ quản, có phải Giang tiền bối nghèo rồi không? Sao lúc trước thuê phòng tu luyện cho Diệp đan sư đến ba năm mà giờ thuê cho hắn lại chỉ có ba tháng?”

“Mấy năm nay Giang đạo hữu kiếm được không ít nguyên thạch đâu, ta nghĩ vẫn còn nguyên thạch đó.”

“Vậy thì tại sao? Chẳng lẽ Giang tiền bối bị vợ quản nghiêm, nguyên thạch do Diệp đan sư giữ, hắn không thể tự ý tiêu xài?”

“Được rồi được rồi, ngươi có thể tự tiện phê bình chuyện của Giang đạo hữu sao, lo đi làm việc đi.”

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng tu luyện, bên trong dày đặc tiên nguyên khí. Vừa tiến vào, hắn nhanh chóng cảm nhận được vô số tiên nguyên khí đang tiến vào người, toàn thân lập tức sảng khoái.

Giang Thiếu Bạch ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện. Sau khi tu luyện bảy tám ngày, thực lực của hắn tăng vọt.

“Chủ quản, phòng tu luyện số tám sắp hết tiên nguyên thạch rồi.”

“Xảy ra chuyện gì, không phải tháng trước vừa mới bổ sung tiên nguyên thạch cho phòng tu luyện số tám sao?”

“Không biết nữa. Tiên nguyên thạch ở phòng tu luyện số tám cạn kiệt cực nhanh, có phải trong phòng là một tu sĩ Tiên Vương không?”

Chủ quản cau mày nói: “Sao có thể là Tiên Vương, Tiên Vương có phòng tu luyện đặc biệt, ai lại chạy đến phòng tu luyện dành cho tu sĩ Hư Tiên bao giờ.”

Đan Đỉnh Các cũng không có nhiều Tiên Vương, nếu thật sự có Tiên Vương đến thì sao hắn lại không biết được.

“Chủ quản, vậy có bổ sung tiên nguyên thạch không? Với mức tiêu hao thế nào, chúng ta chẳng những không có lợi mà có thể còn bị mất cả chì lẫn chài.”

Chủ quản khó khăn nói: “Phiền phức rồi, hình như phòng tu luyện số tám chính là phòng Giang đạo hữu thuê.”

Chủ quản tìm đọc ghi chép, phát hiện đối phương thuê ba tháng, lúc này hắn cảm thấy hơi đau đầu. Dựa theo tốc độ tu luyện của Giang Thiếu Bạch, ba tháng sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thạch đây? Nhớ lại lúc Giang Thiếu Bạch thuê phòng tu luyện, hắn còn hỏi đối phương sao không thuê ba năm luôn, chủ quản lập tức cảm thấy bản thân như cái chày gỗ.

“Bổ sung tiên nguyên thạch trước rồi tính sau.”

Các phòng tu luyện có trận pháp liên thông với nhau, nếu tiên nguyên thạch ở phòng tu luyện số tám cạn hết sẽ bắt đầu rút nguyên khí từ các phòng xung quanh, lúc đó sẽ rắc rối to.

Giang Thiếu Bạch ở trong phòng tu luyện mấy ngày, chợt cảm thấy hiệu quả tu luyện bắt đầu kém đi, nhưng sau khi phòng tu luyện được bổ sung tiên nguyên thạch, tốc độ tu luyện của hắn nhanh trở lại.

Hơn hai mươi ngày sau.

“Chủ quản, ba mươi vạn nguyên thạch bổ sung vào phòng tu luyện số tám đã cạn sạch rồi.”

Chủ quản thở dài nói: “Xem ra phải tìm Giang đạo hữu nói chuyện.”

Nếu Giang Thiếu Bạch dùng nguyên thạch chỉ hơn tu sĩ Hư Tiên bình thường một hai lần thì thôi đi, nhưng nhìn tình hình trước mắt, có lẽ không chỉ vấn đề gấp một hai lần người ta mà là đến mười lần.

“Từ lâu rồi đã nghe nói Giang tiền bối giết được cả yêu thú cấp Tiên Vương, Giang tiền bối không phải tu sĩ Hư Tiên bình thường, xem ra không phải là lời đồn nhảm.”

Tốc độ hấp thu nguyên khí như vậy e rằng phải có tu vi Tiên Vương mới làm được.

Giang Thiếu Bạch ở trong phòng tu luyện một tháng, cuối cùng chủ quản không nhịn nổi đến tìm hắn.

“Đổi phòng tu luyện?” Hắn nghi ngờ hỏi lại.

Đối phương khẽ gật đầu: “Không sai. Giang đạo hữu có thiên phú đặc biệt, phòng tu luyện hạng hai dành cho tu sĩ Hư Tiên không thích hợp với ngươi.”

“Vậy sao? Ta lại thấy phòng tu luyện hạng hai có điều kiện tu luyện rất tốt, đủ dùng rồi.”

Chủ quản bất đắc dĩ thở dài: “Giang đạo hữu có biết ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu nguyên thạch trong một tháng này không? Trươc sau đã bổ sung nguyên thạch hai lần, tốn gần năm mươi vạn nguyên thạch.”

Giang Thiếu Bạch trừng mắt, hắn trả tổng cộng ba mươi vạn nguyên thạch, vậy mà một tháng đã dùng hết năm mươi vạn nguyên thạch, thảo nào chủ quản phải tìm hắn nói chuyện. Hắn vốn nghĩ điều kiện tu luyện trong phòng tu luyện tốt hơn dự kiến của hắn, còn đang định thuê thêm hai tháng.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Nhiều như vậy sao?”

Chủ quản nói tiếp: “Còn hai tháng nữa mới hết hạn, Giang đạo hữu đổi phòng tu luyện hạng nhất được không? Chỉ cần bù thêm một trăm vạn nguyên thạch là đủ.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi.”

Hắn thầm nghĩ phòng tu luyện hạng nhất dành riêng cho tu sĩ Tiên Vương tu luyện, không có nhiều phòng tu luyện hạng nhất đâu, giá thuê một tháng là sáu mươi vạn nguyên thạch, hiện giờ hắn trả thêm một trăm vạn nguyên thạch cũng không phải rất đắt.

Điều kiện tu luyện ở phòng hạng nhất tốt hơn phòng hạng hai rất nhiều, Giang Thiếu Bạch cảm thấy bản thân sắp đột phá lằn ranh, thế nên hắn không keo kiệt một trăm vạn nguyên thạch.

Đổi sang phòng tu luyện khác, Giang Thiếu Bạch cảm thấy tốc độ tu luyện còn nhanh hơn, thế nên hắn không tiếc một trăm vạn nguyên thạch phải trả thêm.

Hắn ở trong phòng tu luyện hạng nhất hai tháng, thành công tiến giai đỉnh Hư Tiên.

Hết chương 383

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện