Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Vương thành công, tâm trạng hắn rất tốt, nhàn nhã trò chuyện với Diệp Đình Vân, bỗng hắn cau chặt lông mày.
Diệp Đình Vân thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như Nha Nha bị nhốt rồi.”
Nha Nha là nhũ danh của ong hoàng hoàng kim, mấy năm nay tu vi của nó đã tiến bộ rất nhiều, lên đến Hư Tiên rồi, nhưng hình thể của nó vẫn lớn chừng ngón tay cái mà thôi, thế nên Giang Thiếu Bạch lấy cái tên này cho nó.
Diệp Đình Vân nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bị người ta chú ý tới?”
“Phải nhanh chóng đến đó, khí tức của Nha Nha hơi yếu.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chạy tới gần một sơn động, nơi này có mấy tổ ong, đại khái là tổ ong vốn có sẵn trong Vạn Phương Cốc.
Ong mật trong mấy tổ ong không phải là ong hoàng kim, nhưng hình như bị Nha Nha điều khiển.
“Không ngờ có thể gặp được ong hoàng kim ở đây.”
“Nó chỉ có tu vi Hư Tiên, không khó bắt.”
“Dùng lửa đi, hun ong hoàng kim ra ngoài.”
Bầy ong và mấy tu sĩ đang giằng co, đám ong rõ ràng rơi xuống thế yếu, nhưng mấy tu sĩ vẫn còn kiêng kỵ chúng nên hai bên cứ giằng co như vậy.
Bầy ong kêu to lên, tiếng vo ve lan khắp nơi, dường như chúng đang bất an.
Giang Thiếu Bạch càng tới gần sơn động càng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng thấp thỏm của Nha Nha.
“Các ngươi đang làm cái quái gì?” Giang Thiếu Bạch quát to một tiếng.
Mấy tu sĩ thấy Giang Thiếu Bạch là tu sĩ Tiên Vương thì hơi sợ hãi.
“Vãn bối xin ra mắt tiền bối.”
Bọn họ nhìn nhau, nét mặt không được tốt lắm.
Giang Thiếu Bạch xanh mặt, thầm oán có lẽ mấy người này nghĩ hắn đến để giết người.
Nha Nha cảm nhận được khí tức của Giang Thiếu Bạch, nó lập tức bay ra khỏi sơn động, đậu lên đầu hắn. Nha Nha tóm lấy tóc hắn, giơ “tay” chỉ vào mấy tu sĩ Hư Tiên, miệng thì vo vo ve ve nói gì đó.
Mấy tu sĩ Hư Tiên sắc mặt đại biến: “Thật có lỗi, Tiên Vương đại nhân, chúng ta không biết ong hoàng kim là linh sủng của tiền bối.”
Nha Nha quơ “ngón tay”, chỉ huy bầy ong bao vây mấy tu sĩ lại.
Tuy tu vi của nó còn yếu, đồng thời tu vi bầy ong mật kia cũng không cao, các tu sĩ muốn thoát khỏi vòng vây của bầy ong là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều bọn họ e ngại Giang Thiếu Bạch có mặt ở đây nên không dám manh động.
Nha Nha chỉ huy bầy ong phóng kim chích mấy người kia một trận rồi mới chịu bỏ qua.
Giang Thiếu Bạch thấy ong nhỏ đã nguôi giận cũng thả bọn họ đi.
Mấy tu sĩ thấy hắn bỏ qua, lập tức vội vã rời đi.
“Ong hoàng kim thế mà là linh sủng của Tiên Vương cường giả, thật là bất ngờ.”
“May quá, tính tình Tiên Vương kia khá tốt, không có đuổi tận giết tuyệt.” Vừa nãy bọn họ còn định dùng hỏa công, nếu tính tình Tiên Vương kém một chút thì e là bọn họ mất mạng luôn rồi.
Kỳ thật lúc động thủ, không phải bọn họ không nghĩ tới giả thuyết bầy ong hoàng kim có chủ, nhưng ong hoàng kim có giá trị quá lớn, tất cả mọi người đều hy vọng chúng vô chủ, cũng là ngầm thừa nhận chúng vô chủ, kết quả khiến Tiên Vương chạy đến, còn phải chịu ong chích.
“Vị Tiên Vương kia là ai? Hình như chưa từng gặp.”
“Giống Giang Thiếu Bạch của Đan Đỉnh Các.”
“Đan Đỉnh Các có Tiên Vương tên Giang Thiếu Bạch sao? Sao ta chưa từng nghe nói?”
“Giang Thiếu Bạch vốn là tu sĩ Hư Tiên, có tinh võ hồn, mấy chục năm trước từng cứu tiểu trưởng lão, sau đó được chiêu mộ vào Đan Đỉnh Các.”
“Năm đó khi tiểu trưởng lão chiêu mộ hai người, tu vi của họ rất yếu phải không?”
“Nhiều năm trôi qua rồi, tu vi đã tiến bộ.”
“Vậy cũng quá nhanh rồi đó.”
“Con ong nhỏ kia thật hung ác! Một trận kim châm.” Không ít kim có độc, bọn họ bị đâm một trận, giày vò muốn chết luôn.
“Được rồi, có thể bảo toàn tính mạng từ tay Tiên Vương đã là tốt lắm rồi, may là chúng ta không gặp phải Lôi Nghị Tiên Vương.”
“Nghe nói Tiểu Tiên Vương chết rồi, Lôi Nghị Tiên Vương đại khai sát giới ngay trong bí cảnh, rất nhiều người bị vạ lây, thật là tạo nghiệp.”
***
Nha Nha vô cùng hưng phấn bay một vòng quanh Giang Thiếu Bạch, hắn thoáng nhìn ong nhỏ, hoa văn trên cánh của Nha Nha trở nên phức tạp hơn rất nhiều, đôi cánh tỏa ra ánh sáng lung linh, trông rất đẹp mắt.
Giang Thiếu Bạch luôn bế quan, thế nên đã lâu rồi Nha Nha không gặp được hắn, hiện giờ thấy được chủ khiến nó hưng phấn không thôi.
Giang Thiếu Bạch khích lệ Nha Nha vài câu, ong hoàng kim phe phẩy cánh nhỏ, mặt mày hớn hở, giống như đứa trẻ được người lớn khen ngợi mà vui sướng nhảy cẫng lên vậy.
Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân càn quét bốn phía, nhiều loại linh thảo quý giá có cấm chế bảo vệ, tu sĩ Hư Tiên muốn bài trừ cấm chế không dễ. Nhưng Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Vương, thực lực tăng vọt, phá giải cấm chế dễ như trở bàn tay.
Tu vi của Diệp Đình Vân cũng tiến bộ rất nhanh, đối với cậu thì Vạn Phương Cốc chính là phúc địa. Cậu có thể chất mộc linh, ở trong bí cảnh này, từng giây từng phút đều thu nạp mộc khí, mấy năm trôi qua, tu vi của cậu dần lên đến đỉnh Hư Tiên.
Giang Thiếu Bạch nói: “Thời gian năm năm sắp hết rồi đúng không?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy, sắp hết thời gian ở trong bí cảnh rồi.”
Hắn lấy Vạn Phương Lệnh màu đỏ ra ngắm nghía: “Sắp hết năm năm rồi mà vẫn chưa dùng đến lệnh bài này. Hay là nó vô dụng?”
Cậu lắc đầu: “Không thể nào vô dụng được.” Bên ngoài ra giá thu mua lệnh bài đỏ với giá sáu trăm vạn nguyên thạch mà.
Thời hạn năm năm trôi qua rất nhanh, thế mà hai người vẫn chưa tìm được cách sử dụng lệnh bài màu đỏ, nếu mấy ngày nữa bị truyền tống ra ngoài thì sẽ lãng phí lệnh bài, rất đáng tiếc.
Giang Thiếu Bạch chợt nhìn ra xa xa: “Hình như có hai Tiên Vương đang giao chiến.”
Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi có quen không?”
Hắn gật đầu: “Biết một người, người còn lại thì không biết là ai.”
“Vị Tiên Vương nào vậy?”
“Bằng Dực Tiên Vương.”
Diệp Đình Vân nghiêng đầu, ra là ông ta! Năm xưa sau khi Giang Thiếu Bạch cứu Mục Đông, chính Bằng Dực Tiên Vương là người đến tiếp ứng. Ông ta có địa vị cao, lúc trước không vừa mắt cậu và Thiếu Bạch.
Giang Thiếu Bạch nghe được Bằng Dực Tiên Vương thì thầm với Mục Đông vài lần, ông ta cho rằng tiểu trưởng lão lên phá vân thoa của hắn là hành động lỗ mãng. Từ trước đến giờ, Giang Thiếu Bạch không phải người thích mặt nóng dán mông lạnh, thấy đối phương không ưa hắn, hắn cũng không đến gần làm thân.
Năm đó tuy cùng lên một phi thuyền, cách rất gần vị Tiên Vương đại nhân này nhưng hai bên tiếp xúc không nhiều.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Chúng ta qua đó xem sao.”
Nếu Giang Thiếu Bạch vẫn còn là tu sĩ Hư Tiên thì cậu sẽ không đề nghị như vậy, nhưng giờ hắn đã tiến giai Tiên Vương, thực lực tăng lên rất nhiều, không sợ các Tiên Vương khác.
Hắn quay qua cậu hỏi: “Ngươi nghĩ ông ta biết rõ tác dụng của lệnh bài màu đỏ?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.” Bí cảnh đã mở một thời gian dài mà lệnh bài đỏ vẫn không có phản ứng, nếu tiếp tục như vậy sẽ uổng phí một cái lệnh bài.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Cũng được, chúng ta đi thôi.”
Hắn nắm tay cậu, thi triển thuật Tinh Thần Lưu Quang, chạy đến nơi đang xảy ra giao chiến.
“Thiên Ti Đằng!”
Diệp Đình Vân vừa nhìn thấy linh dược trong sơn cốc, lập tức hiểu ra lý do hai Tiên Vương đánh nhau.
Thiên Ti Đằng là linh dược có thể giúp tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn, giá trị không thể coi thường.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện, hai Tiên Vương thấy thế họ bèn dừng tay.
“Giang hiền chất.” Bằng Dực Tiên Vương vừa nhìn Giang Thiếu Bạch, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó ông nói tiếp: “Giang hiền chất có thiên phú xuất chúng, nhanh vậy đã tiến giai Tiên Vương.”
Hắn nhận ra thái độ đối phương có vẻ thân thiện hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với lúc trước. Trong lòng hắn hiểu rõ, Bằng Dực Tiên Vương muốn mượn hắn tăng thêm áp lực cho đối thủ. Tuy trong lòng hơi khinh thường cách làm của ông ta, nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn chừa mặt mũi cho đối phương.
Người vừa giao chiến với Bằng Dực Tiên Vương là Mộ Dạ Tiên Vương, hiện tại ông ta đen mặt, không cam lòng nhìn hai người.
“Bằng Dực Tiên Vương, ta phát hiện linh dược này trước, ngươi muốn ăn một mình, không khỏi quá khó coi, bụng dạ nham hiểm.”
“Mộ Dạ Tiên Vương nói câu này không đúng rồi, rõ ràng ta nhìn thấy linh dược trước, chẳng qua ta cách xa hơn nên chạy đến cùng lúc với ngươi, vậy mà ngươi còn có mặt mũi ác nhân
cáo trạng trước.”
Hai Tiên Vương tranh luận một lúc, cuối cùng quyết định Thiên Ti Đằng thuộc về Bằng Dực Tiên Vương, có điều ông ta phải bù cho đối phương một số nguyên thạch.
Bằng Dực Tiên Vương thu Thiên Ti Đằng, ánh mắt liếc nhìn Giang Thiếu Bạch.
“Không ngờ Giang đạo hữu tiến giai Tiên Vương nhanh đến vậy, thật đáng mừng!”
Diệp Đình Vân quan sát Bằng Dực Tiên Vương, nhận thấy dù nét mặt ông ta đầy ý cười nhưng tâm tình lại chẳng vui vẻ gì. Một người từng là tiểu bối mà ông ta coi thường nay trở thành Tiên Vương ngang hàng với ông ta, Bằng Dực Tiên Vương vui được mới là lạ.
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “May mắn mà thôi. Bằng Dực Tiên Vương từng thấy cái này chưa?” Hắn đưa lệnh bài màu đỏ ra hỏi.
Ông ta cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hãi: “Giang đạo hữu thật bất phàm, thế mà có được Vạn Phương Lệnh nội cốc.”
Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại: “Vạn Phương Lệnh nội cốc?”
Bằng Dực Tiên Vương gật đầu: “Không sai, sau thời hạn năm năm, các tu sĩ trong bí cảnh sẽ được truyền tống ra ngoài, nhưng người nắm giữ Vạn Phương Lệnh nội cốc sẽ được truyền tống vào sâu bên trong. Nội cốc mới thật sự là động thiên phúc địa, linh thảo trong đó quý hiếm hơn bên ngoài rất nhiều.”
“Thì ra là thế.”
Bằng Dực Tiên Vương nhìn Diệp Đình Vân nói: “Tu vi của Diệp sư điệt cũng tăng rất nhanh. Một Vạn Phương Lệnh nội cốc chỉ truyền tống một người vào trong, hai vị luôn như hình với bóng, e là phải tạm tách xa một thời gian.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Không biết có thể ở trong nội cốc trong thời gian bao lâu?”
“Cũng là năm năm, sau năm năm sẽ tự động được truyền tống ra ngoài.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ra là vậy.”
Hắn thầm thở phào một hơi, hắn từng nghĩ lệnh bài màu đỏ là chìa khóa mở ra vùng đất kỳ dị nào đó, còn sợ lãng phí năm năm, nay biết đây là lệnh bài vào nội cốc, hắn như trút được gánh nặng.
“Đa tạ Bằng Dực đạo hữu chỉ bảo, chúng ta đi trước đây.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Khoan đã.”
Hắn quay đầu nhìn ông ta: “Bằng Dực đạo hữu còn gì chỉ giáo?”
“Giang đạo hữu có muốn bán lệnh bài nội cốc này không?”
Hắn cười cười: “Đạo hữu nói đùa.” Nếu không biết tác dụng của lệnh bài thì thôi, chứ đã biết rồi thì sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Vạn Phương Cốc đã mọc đầy linh thảo như thế, vậy mà nội cốc còn nhiều hơn, có thể tưởng tượng cảnh tượng trong đó tuyệt diệu đến cỡ nào.
Bằng Dực Tiên Vương nhìn theo Giang Thiếu Bạch, tựa hồ hơi tiếc nuối.
“Tiên Vương đại nhân.” Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi, vài tu sĩ Hư Tiên chạy tới.
Bằng Dực Tiên Vương thở dài: “Đi thôi.”
Vừa nãy khi Giang Thiếu Bạch lấy lệnh bài ra, Bằng Dực Tiên Vương thật sự có hơi động lòng, nhưng cân nhắc trước sau, cuối cùng ông ta từ bỏ. Tuy Giang Thiếu Bạch chỉ vừa tiến giai Tiên Vương, nhưng khí tức trên người hắn rất khủng bố, nguyên lực dồi dào, trình độ không dưới trung kỳ Tiên Vương.
Mặc dù lệnh bài nội cốc rất hấp dẫn, nhưng vì một cái lệnh bài mà làm to chuyện thì không đáng.
Bằng Dực Tiên Vương thở dài, thầm nghĩ *ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Năm đó khi hai người cứu Mục Đông, ông ta thấy cả hai người có thực lực thấp nên không để tâm cho lắm, vậy mà mới mấy chục năm trôi qua, hiện giờ Giang Thiếu Bạch đã là Tiên Vương giống ông rồi.
*30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Câu này tương tự như câu “Sông có khúc, người có lúc”https://chandat.net/giai-tri/hai/uh-thi-anh-ngheo-dung-lan-tiep-theo-chung-ta-gap-nhau-ai-se-cuoi-ai/Bằng Dực Tiên Vương thầm tự giễu, bản thân đã sống nhiều năm như vậy mà mắt nhìn người còn không bằng Mục Đông.
Ông ta khó chịu trong lòng, lát sau lại thầm lắc đầu, cảm thấy tình cảm của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất tốt, Giang Thiếu Bạch sẽ nhường lệnh bài cho người khác, cùng tiến cùng lùi với Diệp Đình Vân mà không phải một mình đi vào nội cốc, để Diệp Đình Vân ở ngoài.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Giang Thiếu Bạch không chỉ có một lệnh bài màu đỏ.
***
Giang Thiếu Bạch dẫn Diệp Đình Vân đi thu thập vài linh dược, hai người vừa thu linh dược vừa chờ bí cảnh mở ra.
Sắp đến thời hạn năm năm, Giang Thiếu Bạch triệu hồi bầy ong hoàng kim về. Bầy ong vui chơi trong Vạn Phương Cốc năm năm, con nào cũng lớn thêm không ít, đồng thời đẳng cấp cũng tăng lên.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Sắp đến lúc rồi.”
Nếu như Bằng Dực Tiên Vương không nói dối thì đã đến lúc được truyền tống vào trong nội cốc.
Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch thu hoạch được rất nhiều linh thảo, nghĩ đến hoàn cảnh trong nội cốc còn vượt xa bên ngoài, hắn không khỏi chờ mong được nhìn thấy vùng đất trong truyền thuyết kia.
Đã đến giờ, những tu sĩ may mắn sống sót trong bí cảnh lần lượt bị truyền tống ra ngoài.
Lúc này lệnh bài màu đỏ phát ra tia sáng, truyền tống Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vào trong.
“Wow!” Vừa vào trong nội cốc, Giang Thiếu Bạch không kiềm được kinh hô một tiếng.
Diệp Đình Vân vừa vào lập tức cảm nhận được mộc nguyên khí tuôn ào ào vào cơ thể từng giây từng phút, cậu đồng thời cảm nhận được thực lực tăng vọt.
Giang Thiếu Bạch lướt mắt nhìn bốn phía: “Nguyên khí ở đây vô cùng đậm đặc.”
Địa phương có nguyên khí càng nồng đậm thì mới dễ sinh trưởng linh dược có chất lượng cao.
Hắn phóng linh hồn ra xung quanh, sau khi tiến giai Tiên Vương, linh hồn lực của hắn tăng mạnh, phạm vi thăm dò mở rộng ra rất nhiều. Rất nhanh có vài cọng linh dược đặc biệt xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của hắn.
“A!”
Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Ngươi phát hiện được gì hả?”
“Thiên Ti Đằng.”
Cậu sửng sốt không thôi: “Thật chứ?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, chắc chắn là nó.”
“Thật là khéo.”
Lúc trước còn chứng kiến hai Tiên Vương cường giả đánh nhau vì Thiên Ti Đằng, thế mà lại gặp được trong nội cốc. Đồ vật khiến hai Tiên Vương phải ra tay đánh nhau đương nhiên không tầm thường.
“Ở đâu? Chúng ta mau tới đó.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được rồi, ta đưa ngươi tới đó.”
Hắn nắm lấy tay cậu, bóng dáng hóa thành một tia sáng, nhanh chóng chạy đến chỗ có Thiên Ti Đằng.
Hết chương 387