Edit: OnlyU
Trên đảo hoang.
Diệp Đình Vân ngồi trên bờ biển, nhìn sóng biển chập trùng lên xuống, trong lòng cậu đang có ngàn vạn suy nghĩ.
“Lung Dạ Tiên Vương đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Giang Thiếu Bạch uể oải nằm trên bãi cỏ, lộn một vòng rồi nói: “Ừ, cuộc sống trên đảo không tồi nhưng quá an nhàn, thời gian lâu sẽ khiến người ta lười nhác.”
Diệp Đình Vân nhìn dáng vẻ lười biếng của hắn, cảm thấy hắn có nét giống một con mèo to ngạo kiều. Cậu giơ tay vuốt tóc hắn, Giang Thiếu Bạch vui vẻ hừ hừ.
Diệp Đình Vân ngập ngừng, không xác định nói: “Ngươi nghĩ có phải con trai chưởng giáo Bích Đan Môn bị chúng ta giết không?”
Mấy ngày Âu Dương Tuyết ở trên đảo, ngoại trừ trò chuyện về đan thuật với bọn họ, thỉnh thoảng nàng sẽ kể vài tin đồn thú vị ở tinh vực cấp bảy. Ngày đó nàng tình cờ nhắc đến việc con trai Độc Cô Dương bị giết.
Âu Dương Tuyết biểu hiện căm thù Độc Cô Tề đến tận xương tủy, lúc nhắc đến việc gã bị giết, nàng vô cùng khoái chí. Lúc đó Diệp Đình Vân không để ý lắm, bây giờ ngẫm lại, Độc Cô Tề có thể đã bị cậu và Giang Thiếu Bạch giết chết.
Cậu luôn cảm thấy khó hiểu về nguồn gốc chiếc nhẫn không gian kia, nếu chiếc nhẫn đó thuộc về con trai chưởng giáo Bích Đan Môn thì dễ hiểu rồi. Một tu sĩ Tiên Vương bình thường sẽ không có nhẫn không gian cao cấp như vậy.
“Không đúng. Trên người Độc Cô Tề chắc chắn phải có thứ gì đó như dấu ấn tinh thần, nhưng trên người ta lại không có.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Lúc đó ngươi dùng chiêu tấn công tinh thần khiến bọn chúng tự đánh giết nhau, Độc Cô Tề có thể là bị thuộc hạ giết chết.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vậy càng tốt, không phải chúng ta giết.”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Độc Cô Tề là con trai môn chủ Bích Đan Môn, nếu nguyên nhân thật sự là do chúng ta, Bích Đan Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
“Không đâu, đã hơn một tháng trôi qua rồi mà.” Muốn tìm bọn họ kiếm chuyện thì đã tìm đến từ lâu rồi.
“Không thể không đề phòng.” Bích Đan Môn chưa hành động, có thể do bận tiếp quản địa bàn của Thảo Đan Môn nên không rảnh, đợi đến khi chúng xử lý xong chuyện Thảo Đan Môn, môn chủ sẽ rảnh rang điều tra cái chết con trai ông ta.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Một Tiên Tôn mà thôi, không có gì ghê gớm.” Thời gian này thực lực của hắn tăng nhanh, lòng tự tin đồng thời tăng theo.
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Dù sao vẫn là Tiên Tôn.” Độc Cô Dương có tu vi trung kỳ Tiên Tôn, hơn bọn họ một cấp bậc lớn, nếu đụng độ thì bọn họ không phải là đối thủ của ông ta.
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Cho dù Độc Cô Dương biết được thì sao chứ, tinh vực cấp bảy rộng lớn như vậy.”
Tinh vực cấp bảy bao la rộng lớn, Tiên Tôn cường giả không ít, Độc Cô Dương có thế lực nhưng còn lâu mới có thể một tay che trời. Nếu thật sự gặp khó khăn thì bọn họ có thể tìm một nơi nào đó lánh mặt, chờ đến khi thực lực tiến thêm một bước mới đi ra.
“Đình Vân, ngươi có nơi nào muốn đến không?”
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta không biết, hay là chúng ta đến Hắc Thạch Vực đi.”
“Sao lại muốn đến đó?”
Cậu cười đáp: “Ta từng nghe Lung Dạ tiền bối nhắc đến, nơi đó khá thú vị.”
“Được thôi!”
Hắc Thạch Vực sản xuất rất nhiều trọng lực thạch, là một nơi mà trọng lực mạnh gấp mấy trăm lần những nơi khác. Trọng lực ở Tiên giới vốn đã mạnh, mà ở Hắc Thạch Vực càng mạnh hơn. Người có tu vi thấp đến đó sẽ bị trọng lực cực mạnh xoắn thành một đống thịt nát.
Tu luyện ở Hắc Thạch Vực lâu năm, nguyên khí sẽ trở nên ngưng thực hơn những nơi khác mấy phần. Hắc Thạch Vực có cư dân bản địa, vì chịu trọng lực mạnh mà đa số bọn họ có dáng người thấp bé.
Nếu tu sĩ đang trong giai đoạn trưởng thành đến Hắc Thạch Vực sẽ bị lùn đi, có điều ngoại hình hắn đã định hình, không cần lo lắng vấn đề bị thấp đi.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Ngươi đang lo lắng tu vi tiến bộ quá nhanh sẽ lưu lại tai họa ngầm sao?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, có hơi lo.”
“Ngươi lo lắng như vậy cũng đúng.”
Cậu nói tiếp: “Hắc Thạch Vực có không ít thứ tốt, nhưng nơi đó bị đạo phỉ hoành hành, tử thương rất nhiều.”
“Vừa nghe là biết đó là nơi lý tưởng.” Giang Thiếu Bạch đáp lời.
“Có lẽ vậy.”
Vì Hắc Thạch Vực có hoàn cảnh đặc biệt nên thực lực của tu sĩ cấp cao sẽ bị suy yếu khi ở đó, ngược lại ưu thế ở địa phương này rất rõ ràng, sâu trong núi có một loại thú gọi là Mặc Huyết thú, đây là yêu thú sinh trưởng ở Hắc Thạch Vực. Máu của chúng vô cùng quý giá, có hiệu quả rèn luyện thể chất.
Một con Mặc Huyết thú có thể bán được đến mấy trăm nguyên thạch trung phẩm, rất có giá trị. Chẳng qua yêu thú này rất tinh, trốn sâu trong núi, bình thường rất khó gặp.
Ở Hắc Thạch Vực có thợ săn chuyên đi săn yêu thú này.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Hay là chúng ta đi liền đi.”
Cậu gật đầu: “Được thôi.”
Đa Đa đang gặm hải sản, nó thoáng nhìn qua hai người hỏi: “Phải đi rồi sao?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
Đa Đa lăn qua lăn lại trên bãi cỏ: “Tại sao phải đi, ở đây không tốt sao? Mỗi ngày ăn ăn uống uống và hóng gió biển, sao phải đến Hắc Thạch Vực chịu tra tấn? Làm người phải học cách hưởng thụ cuộc sống, nhân sinh đắc ý tu tẫn, ý nghĩa là sống phải hưởng lạc.”
Đa Đa sống trên đảo ung dung thoải mái, cả người rất có tinh thần.
Giang Thiếu Bạch tức giận nhìn chuột ngố: “Hưởng lạc một chút là được, xong rồi nên đi.”
Đa Đa xòe móng vuốt, cắt ngang lời hai người: “Không thể đi.”
“Tại sao?” Hắn không hiểu hỏi lại.
Chuột ngố chà móng vuốt nói: “Chuyện này hả, ta cho rằng không nên nóng nảy, cứ từ từ đi.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Lười nhác sẽ thành thói quen, ngươi nhìn bụng của ngươi đi.”
Đa Đa gãi gãi đầu: “Ta tính toán thấy hòn đảo này rất vượng người. Người ở lại đảo thêm một thời gian ngắn sẽ có ích trong việc tu luyện.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Chắc chắn là ngươi tính sai rồi.”
Ánh mắt đầy chân thành của Đa Đa chợt lóe lên: “Thật mà.”
Yêu Yêu lắc lư dây leo, mấy dây leo quấn lấy chân Diệp Đình Vân.
“Yêu Yêu, ngươi cũng không muốn đi sao?” Cậu lên tiếng hỏi Ma Huyết Đằng, nó ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa, lại nhìn sang Yêu Yêu, trong lòng cảm thấy khác thường.
“Hai đứa… Có phải các ngươi giấu giếm chuyện gì không?”
Hắn chợt nhớ ra mấy ngày gần đây không thấy Đa Đa và Yêu Yêu đâu, hắn không quản hai đứa này quá nghiêm, chỉ cho rằng cả hai bị ngột ngạt lâu này nên giờ muốn chạy chơi bên ngoài. Bây giờ ngẫm lại, thời gian hai đứa này chơi bên ngoài khá lâu.
Đa Đa và Yêu Yêu liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Giang Thiếu Bạch với ánh mắt thuần khiết.
Diệp Đình Vân nhìn Ma Huyết Đằng hỏi: “Yêu Yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Yêu Yêu bày dáng vẻ vô tội rũ dây leo.
Dưới sự truy hỏi của Giang Thiếu Bạch, cuối cùng Đa Đa khai ra.
Thì ra chuột ngố luôn chạy chơi khắp nơi trên đảo nhỏ, tình cờ phát hiện một mỏ nguyên thạch cỡ nhỏ chưa được khai phá. Một mình chuột ngố rất khó khai thác mỏ nguyên thạch, thế là nó tìm Yêu Yêu, hai con yêu thương lượng với nhau, quyết định lén khai thác mỏ quặng rồi chia đôi.
Giang Thiếu Bạch đen mặt, nhìn Đa Đa nói: “Tại sao không nói ngươi phát hiện mỏ nguyên thạch?” Chuột ngố nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bày tỏ tuy nó là chuột nhưng cũng có “chuột quyền”, phải có chút tiền riêng.
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch đi theo Đa Đa đến mỏ quyên thạch, vị trí nơi này khá bí ẩn mà còn ẩn sâu trong lòng đất. Năm xưa có lẽ Thảo Đan Môn đã sơ ý, không phát hiện mỏ nguyên thạch này.
Giang Thiếu Bạch vốn
định rời khỏi đảo hoang, nhưng vì mỏ nguyên thạch mà hai người ở lại đảo nhỏ thêm hai tháng, khai thác hết tất cả nguyên thạch trong mỏ rồi mới rời đi.
Vì mỏ quặng do Đa Đa phát hiện, vả lại Giang Thiếu Bạch không thiếu nguyên thạch, thế nên hắn không lấy nguyên thạch vừa khai thác, Đa Đa và Yêu Yêu cứ chia đôi theo thỏa thuận ban đầu.
“Lão đại, thì ra ngươi cũng có lúc hào phóng.” Chuột ngố cất kỹ nhẫn không gian, thỏa mãn nói.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn nó: “Chỉ là chút nguyên thạch, còn che che giấu giấu.”
Hắn thầm nghĩ trữ lượng nguyên thạch trong mỏ không ít, nếu không phải trước đó hắn vừa kiếm được kha khá khi Thảo Đan Môn bị diệt thì có lẽ hắn đã chia chén canh rồi.
Đa Đa trừng mắt nói: “Không có ít đâu.”
“Ngươi muốn chia cho ta một ít?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Chuột ngố không hề suy nghĩ, ôm lấy cái túi đựng nhẫn không gian: “Không muốn.”
Hắn nhìn dáng vẻ sợ hãi của chuột ngốc mà bật cười: “Được rồi, không lấy của ngươi. Vậy giờ đi được chưa?”
Đa Đa gật đầu: “Được rồi.”
Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn ra bên ngoài, gần đây trên đảo xuất hiện một vài người lạ, có vẻ chúng đến điều tra Lung Dạ Tiên Vương.
Sự tình xảy ra đã lâu, rốt cuộc Bích Đan Môn đã chú ý tới hòn đảo này, thực tế thì chúng hành động có phần chậm chạp.
Chuột ngố nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Bên ngoài có vài vị khách không mời mà tới, có muốn xử lý bọn chúng không?”
“Không cần, chỉ là đám lâu la, xử lý chúng chẳng được lợi lộc gì.”
Đa Đa gật đầu: “Đúng vậy, đám này có tu vi rất yếu, còn nghèo mạt.”
Chuột ngố vừa phát tài, sự tự tin cũng dâng cao.
***
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi hòn đảo nhỏ, vừa đi vừa nghỉ ngơi, mất ba tháng mới đến Hắc Thạch Vực.
Bên ngoài Hắc Thạch Vực có rất nhiều quầy hàng, vài thương hội phái tu sĩ đóng quân ở đây để thu mua linh thảo và nguyên liệu từ yêu thú.
Hắc Thạch Vực có môi trường đặc biệt, linh thảo và linh tài ở đây có tác dụng đặc thù. Khu phố mua bán vô cùng náo nhiệt, nhiều tu sĩ tiến hành giao dịch ngay tại đây.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dạo một vòng khu phố buôn bán. Hàng hóa đa số là đặc sản ở Hắc Thạch Vực, khác biệt rất nhiều so với nơi khác.
Diệp Đình Vân đi dạo một vòng, không có món nào cậu thích. Diệp Đình Vân thu hoạch được kha khá linh thảo khi Thảo Đan Môn bị diệt, thế nên dù Hắc Thạch Vực có nhiều linh thảo không tồi, nhưng vẫn còn kém một chút để cậu bỏ tiền mua.
Từ khi trở thành tiên đan sư cấp năm, tầm mắt Diệp Đình Vân đã thay đổi, không còn để ý đến linh thảo bình thường.
Ngược lại Đa Đa mua một ít quả nó thích, khai thác một mỏ nguyên thạch giúp Đa Đa trở thành một con chuột giàu có.
“Đằng trước có chuyện gì kìa.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Hình như ai đó có thứ gì tốt.”
Cậu hào hứng nói: “Chúng ta đến đó xem.”
Hai người đến nơi, thấy một số tu sĩ đang bị đám đông vây quanh.
Có lẽ mấy tu sĩ này là một đội ngũ đánh thuê, trong tay người đứng đầu là một cái lồng, bên trong có một con yêu thú đang thoi thóp.
Mọi người xung quanh nhìn yêu thú trong lồng, ánh mắt nóng rực.”
“Mặc Huyết vương thú.” Diệp Đình Vân nhìn thấy yêu thú bị nhốt trong lồng, có phần thích thú.
Mặc Huyết thú bình thường có màu đen, nhưng vài con bị biến dị có màu đỏ sậm. Máu của Mặc Huyết vương thú có chất lượng tốt hơn yêu thú bình thường rất nhiều.
“Các vị huynh đệ, bán cho ta yêu thú này đi, ta trả 600 nguyên thạch trung phẩm.”
“Các vị đừng nghe hắn, ta trả 700.”
“Ta trả 800, con yêu thú nhỏ này sợ là không cầm cự được lâu, nếu nó chết sẽ bị rớt giá rất nhiều đó.”
Nhóm tu sĩ cau mày, nét mặt hiện vẻ khó xử.
Tu sĩ dẫn đầu mặt chữ điền, nét mặt y rất xấu. Theo lý thì Mặc Huyết vương thú phải có giá hơn 2000 nguyên thạch trung phẩm, nhưng con yêu thú của họ bị thương khá nặng, máu cứ chảy không ngừng, kéo dài càng lâu càng không đáng tiền, chỉ là mấy người này báo giá quá thấp.
“Yêu thú không đổi nguyên thạch, ưu tiên đổi đan dược.” Tu sĩ mặt chữ điền nói.
Y vừa nói xong, nét mặt mọi người xung quanh không được tốt lắm. Trái lại Diệp Đình Vân nghe thế càng thêm hứng thú.
“Ngươi muốn đan dược gì?”
“Đạo hữu có đan dược gì?”
Diệp Đình Vân phất tay, lấy ra mười lọ đan dược, mỗi lọ đựng đan dược khác nhau, có loại chữa thương, có loại tinh tiến tu vi.
Tu sĩ mặt chữ điền dùng linh hồn lực quét sơ qua mấy lọ đan dược, trong lòng lập tức mừng rỡ: “Đổi hết sao?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu đã là luyện đan sư cấp năm, muốn đan dược gì có thể luyện chế loại đó. Vả lại gần đây đan thuật của cậu tiến bộ cực nhanh, thế nên cậu không quá để tâm chút đan dược này, Mặc Huyết vương thú lại rất có ích, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Diệp Đình Vân nhớ mang máng trong ngọc giản đan thuật của Bích Đan Môn có ghi chép về yêu thú này, Mặc Huyết thú có thể dùng để luyện chế Đoàn Thể Đan, còn Mặc Huyết vương thú thì luyện chế Đoàn Thể Đan chất lượng cao hơn.
Đoàn Thể Đan được luyện chế từ Mặc Huyết vương thú có thể tăng cường thể chất của tu sĩ, đồng thời tăng khả năng thích ứng với môi trường ở Hắc Thạch Vực.
“Thành giao.” Dường như sợ Diệp Đình Vân đổi ý, tu sĩ mặt chữ điền rất dứt khoát đưa yêu thú đến tay Diệp Đình Vân.
Các tu sĩ xung quanh đang nhìn chằm chằm Mặc Huyết vương thú, thấy Diệp Đình Vân cắt ngang, nét mặt bọn họ không tốt lắm.
Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được một luồng uy áp bao phủ tới, mang theo ý cảnh cáo, hắn cười lạnh, phóng uy áp đáp trả. Trong đám đông, một tu sĩ hậu kỳ Tiên Vương biến sắc, vội vã bỏ đi.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng lưng người kia, cười lạnh một tiếng, hậu kỳ Tiên Vương mà muốn dựa vào khí thế nghiền áp, không khỏi nghĩ quá nhiều.
Diệp Đình Vân nhận Mặc Huyết vương thú, nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Hết chương 408