Edit: OnlyU
Tử khí trong đại sảnh như gió lốc tràn vào người Giang Thiếu Bạch.
Hắn giơ tay ngưng kết ra mấy pháp ấn, sau đó đánh một chưởng lên tường, vách tường bỗng xuất hiện một thủ ấn.
Một luồng sóng nguyên khí chấn động ra, một thông đạo xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Đình Vân chứng kiến một màn này mà giật cả mình: “Một con đường mở ra, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Giang Thiếu Bạch thu hồi linh hồn lực và nguyên lực, nét mặt không tốt lắm: “Chúng ta phải đi nhanh lên, không chỉ con đường ở đây được mở ra mà cửa đá ở những nơi khác cũng được mở. Những người bị kẹt trong đại điện đã có thể ra ngoài rồi.”
Trong nháy mắt khi thông đạo được mở ra, thần thức của Giang Thiếu Bạch và tòa cung điện kết nối với nhau, hắn trông thấy các phiến cửa đá đóng kín đều được mở ra cùng một lúc.
Diệp Đình Vân biến sắc, những người bị kẹt trong đại điện chắc hẳn đã biết hai người bọn họ lấy được Chân Linh Chi Thủy, nếu gặp bọn họ thì e là phải đánh một trận.
Chân Linh Chi Thủy quá quý giá, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, tin tức truyền ra, hai người sẽ trở thành bia ngắm.
Xét tình hình trước mắt, không nên đụng độ bọn họ thì tốt hơn.
“Đi nhanh lên.” Diệp Đình Vân nói.
Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi di tích lập tức cảm nhận được khí tức lôi kiếp kéo đến, nếu không phải cung điện dưới lòng đất có môi trường đặc biệt ngăn cách lôi kiếp thì hắn đã tiến giai từ lâu rồi. Nguyên khí cả người hắn bành trướng, bình cảnh Tiên Tôn vỡ nát không còn.
Diệp Đình Vân nhìn lên trời, sau đó nhìn qua Giang Thiếu Bạch. Nguyên khí cả người hắn sôi trào, cậu đứng bên cạnh hắn nên cảm nhận được rõ ràng nguyên lực trong người hắn dâng lên.
“Xem ra không thể ngăn cản lôi kiếp, e là không kịp rời khỏi Hắc Thạch Vực.”
“Nếu đã không tránh được thì tìm một chỗ tiến giai vậy.” Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói.
“Đành vậy.” Cậu bất đắc dĩ thở dài.
***
Tường Nguyệt đi ra khỏi di tích, y thở phào một hơi.
“Cuối cùng thoát ra được rồi.”
Như Lan Tiên Vương vỗ vỗ ngực nói: “Lần này thật sự gặp may.”
Trước đó trong điện xảy ra hỗn chiến, không ít tu sĩ bỏ mạng, Như Lan vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng. Nhớ lại tình cảnh đó, cô vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Cửa đá trong điện luôn đóng chặt, sao đột nhiên lại mở ra nhỉ?” Lúc đầu cô tưởng rằng sẽ bị kẹt trong điện đến chết, may mắn… Nếu bị nhốt ở một nơi không thấy mặt trời, cứ vậy bỏ mạng thì thật quá thảm.
Tường Nguyệt Tiên Tôn cười cười: “Còn phải nói sao, chắc chắn có liên quan đến Giang Thiếu Bạch.”
Ngoại trừ cách giải thích này thì y không tìm thấy nguyên nhân nào khác, chắc chắc đầu bên kia vùng lốc xoáy hắc ám đã xảy ra biến cố gì đó nên cửa đá mới mở ra, Giang Thiếu Bạch có khả năng cũng đã đi ra.
“Có lẽ Chân Linh Chi Thủy đã nằm trong tay Giang Thiếu Bạch, chỉ cần tìm được hắn…”
Trước đó có vùng lốc xoáy hắc ám ngăn cách, các Tiên Tôn không cách nào ra tay, hiện tại không còn lốc xoáy bảo vệ…
“Không biết Giang Thiếu Bạch sẽ chạy đi đâu, Hắc Thạch Vực rộng lớn như vậy, vẫn còn nhiều nơi chưa được khám phá. Nếu hắn tùy tiện tìm một nơi ẩn nấp thì rất khó tìm được hắn.” Đương nhiên cũng có khả năng là hắn đã rời đi.
Như Lan cảm thán nói: “Giang Thiếu Bạch phát tài rồi, sở hữu cả hồ Chân Linh Chi Thủy. Đại nhân không động lòng sao?”
Tường Nguyệt Tiên Tôn lắc đầu nói: “Giang Thiếu Bạch rất khó đối phó.”
Mấy năm trước, Giang Thiếu Bạch có tu vi hậu kỳ Tiên Vương mà đấu ngang tài ngang sức với hai Tiên Tôn phe Nam Cương Tứ Hùng, hiện tại hắn lấy được Chân Linh Chi Thủy, qua thời gian dài như vậy, chắc hẳn tu vi của hắn đã vọt lên đến đỉnh Tiên Vương. Cùng là Tiên Tôn, đụng vào hắn chưa chắc thu được thứ gì tốt.
“Tiên Tôn đại nhân, thời tiết thay đổi!” Như Lan Tiên Vương chợt hô lên.
Tường Nguyệt nhìn lên bầu trời, khá bất ngờ: “Đây là lôi vân?”
Cô mở to mắt: “Lôi vân? Có người sắp tiến giai sao?”
Y khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Mây ùn ùn kéo đến đầy trời, vô số lôi vân tập trung lại chồng chất lên nhau. Hắc Thạch Vực quanh năm âm u không thấy ánh mắt trời, hiện tại lôi vân tầng tầng lớp lớp, nhanh chóng thu hút sự chú ý.
Như Lan Tiên Vương hiếu kỳ nói: “Cảnh tượng hoành tráng quá. Tiên Tôn đại nhân, lúc ngài tiến giai cũng như vậy sao?”
Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn lôi vân trên trời, thầm nghĩ lúc y tiến giai không như vậy. Hiện tại lôi vân quá dày, có thể đoán được lôi kiếp sẽ đáng sợ đến cỡ nào.
Thời điểm này ai lại đi tiến giai, chẳng lẽ là… Giang Thiếu Bạch! Lúc này hắn nên tìm một nơi kín đáo lánh mặt mới hợp lý, thế mà hắn lại tiến giai, quá vênh váo rồi. Hoặc là tu vi của hắn đã tới bình cảnh, không thể áp chế nổi nữa?
Như Lan nhìn về phía lôi vân tập trung, mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Tiên Tôn đại nhân, có rất nhiều người đang chạy đến đó.”
“Ừ.” Y khẽ gật đầu, đúng là rất đông người đang đến đó, trong số đó không thiếu tu sĩ Tiên Tôn.
Như Lan lắc lắc đầu: “Trọng lực tại Hắc Thạch Vực cực lớn, không phải nơi thích hợp để tiến giai.”
Tường Nguyệt cười cười: “Người độ kiếp phải có lòng tin.”
Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn có tỷ lệ thất bại rất cao, nhiều người chuẩn bị rất cẩn thận, địa điểm tiến giai phải cân nhắc nhiều lần. Năm xưa khi y tiến giai cũng khảo sát rất nhiều địa điểm thích hợp, chuẩn bị mấy chục năm trời mới quyết định một địa điểm.
***
Diệp Đình Vân đứng bên cạnh, cau chặt lông mày nhìn Giang Thiếu Bạch.
Lôi kiếp kéo đến quá sớm, hai người căn bản không kịp chuẩn bị gì cả, ngay cả trận phòng hộ cũng không kịp bố trí.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, cười khổ một cái, hai người luôn mong ngóng tiến cấp, nhưng mà… Hiện tại thì quá nhanh. Cậu nhìn lên bầu trời, nhắm hai mắt lại, trong lòng bất đắc dĩ, với thanh thế này, sợ là sẽ thu hút nhiều người kéo tới.
Lúc này cậu cảm nhận được khí tức của tu sĩ Tiên Tôn, trong lòng càng cảm thấy bất đắc dĩ.
Yêu Yêu quơ quơ dây leo, cọ cọ Diệp Đình Vân trấn an.
Cậu hít sâu một hơi, có chút căng thẳng.
Lúc ở trong đại điện, vì có người muốn ra tay với cậu mới khiến Giang Thiếu Bạch vội vàng mang theo cậu nhảy xuống vùng xoáy hắc ám, cậu ở đây không giúp được gì mà còn gây cản trở. Chẳng qua những lúc thế này, cậu không cách nào bỏ đi được.
Đa Đa nhảy ra nói: “Sét đánh, sét sắp đánh xuống rồi! Diệp lão đại, chúng ta có nên tìm nơi nào đó tránh đi không?”
Diệp Đình Vân nhìn chuột ngố nói: “Ngươi đi trước đi.”
Đa Đa khó xử nói: “Diệp lão đại không tránh đi sao?”
Cậu lắc đầu: “Không kịp nữa rồi.”
Xung quanh xuất hiện mấy luồng khí tức Tiên Tôn, chắc chắn bọn họ đã bị phát hiện từ lâu, lúc này trốn đi cũng không ích lợi gì.
“Ngươi nhanh độn địa đi, trốn sâu một chút, đừng ở đây vướng bận.”
Đa Đa buồn phiền thở dài, sau đó chui xuống đất.
“Bắt đầu rồi!” Yêu Yêu quơ dây leo.
Sấm sét cuồn cuộn như cuồng phong mưa rào giáng xuống, cảnh tượng trước mắt Diệp Đình Vân trở nên mơ hồ, cậu chỉ còn nhìn thấy tia chớp đầy trời.
Giang Thiếu Bạch ung dung nghênh đón lôi kiếp cuồn cuộn giáng xuống, lôi kiếp có uy lực hủy thiên diệt địa. Dưới tác động của sấm sét, trọng lực thạch xung quanh hắn hóa thành bột phấn.
Nếu là tu sĩ Tiên Vương khác thì e là đã bị sét đánh chết rồi, nhưng Hoang Cổ Thánh Thể của hắn thì khác, cứng rắn chống đỡ lôi kiếp. Hắn đứng sừng sững trong lôi kiếp, bình tĩnh đối mặt với sấm sét đầy trời.
Lôi
kiếp thực tế quá khủng bố, nhưng Diệp Đình Vân không quá lo lắng, bản thân Giang Thiếu Bạch có lôi võ hồn, năng lực chống đỡ lôi kiếp mạnh hơn người bình thường. Mà trước đó hắn còn dùng rất nhiều Đoàn Thể Đan, sau đó lại hấp thu Mặc Huyết thảo và tinh thạch màu đen. Có thể nói thể chất của hắn không kém gì tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn.
Giang Thiếu Bạch đứng trong lôi kiếp, toàn lực vận chuyển lôi võ hồn, hấp thu lực sấm sét.
Vô số sấm sét đánh xuống người hắn, thế mà hắn lại có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Mấy năm nay hắn chú trọng tu luyện thôn phệ võ hồn, đối với lôi võ hồn lại hơi lười biếng.
Lôi võ hồn nhanh chóng vận chuyển lực sấm sét trong lôi kiếp chuyển vào cơ thể, nguyên khí trong người hắn tăng vọt. Cơ thể Giang Thiếu Bạch như cái động không đáy, dù sấm sét giáng xuống ào ào nhưng vẫn không đủ hấp thu. Dưới lôi kiếp, thể chất của hắn cải biến kinh người, kinh mạch nhanh chóng mở rộng, nguyên khí bị đè ép, có cảm giác trống rỗng.
Giang Thiếu Bạch phất tay, vô số nguyên thạch được mang ra. Hắn vốn không có nhiều nguyên thạch như vậy, nhưng trong nhẫn không gian thu được trong thông đạo tử khí lại chứa rất nhiều nguyên thạch, trong đó không thiếu nguyên thạch thượng phẩm.
Quả thật hắn đã phát tài, cho dù tiến giai Tiên Tôn, trong vòng mấy chục năm tới hắn không cần lo lắng thiếu tài nguyên tu luyện.
Nguyên lực bên trong nguyên thạch tràn vào người Giang Thiếu Bạch, nguyên khí trong người hắn liên tục tăng lên.
***
“Tiên Tôn đại nhân, đúng là Giang Thiếu Bạch!” Như Lan Tiên Vương nhìn về phía lôi kiếp ở đằng xa.
Lôi kiếp hoàn toàn bao phủ Giang Thiếu Bạch, Như Lan Tiên Vương thừa dịp khoảng không lôi kiếp hiếm hoi mới xác nhận được ai đang độ kiếp.
Tường Nguyệt Tiên Tôn gật đầu: “Lôi kiếp này quá khủng bố.”
Như Lan kỳ quái nói: “Lôi kiếp tiến giai Tiên Tôn đều là như vậy sao? Đây cũng quá đáng sợ!”
“Không phải tất cả lôi kiếp Tiên Tôn đều như vậy.” Nếu ai cũng gặp lôi kiếp đáng sợ như thế này thì còn tu sĩ nào dám tiến giai Tiên Tôn nữa. Với tu vi hiện tại của y cũng chưa chắc vượt qua được lôi kiếp này. Tường Nguyệt thầm nghĩ lôi kiếp Tiên Tôn tiến giai Tiên Hoàng cũng tương tự thế này thôi. Nhìn sấm sét giáng xuống như trút nước, Tường Nguyệt thầm lâu mồ hôi thay cho Giang Thiếu Bạch.
Như Lan chớp mắt nói: “Giang Thiếu Bạch có bị lôi kiếp đánh chết không nhỉ?”
Y lắc đầu nói: “Hẳn là không.”
Nếu Giang Thiếu Bạch bị đánh chết thì lôi kiếp sẽ lập tức kết thúc, vậy mà lôi vân trên trời càng lúc càng nhiều, chắc chắn còn mấy đợt khủng bố hơn.
“Không biết Giang Thiếu Bạch đã tạo nghiệt gì mà dẫn đến lôi kiếp thế này.”
Tường Nguyệt Tiên Tôn hít sâu một hơi, y cho rằng dù Giang Thiếu Bạch có thể thành công vượt qua lôi kiếp thì cũng bị thương nặng. Hiện tại có vài Tiên Tôn đang đến, nếu hắn bị thương nặng, các Tiên Tôn sẽ hợp lực tấn công hắn, đến lúc đó…
Sấm sét quá dày đặc, y không nhìn rõ người đứng giữa lôi kiếp, nhưng có vẻ như Giang Thiếu Bạch không thả Tinh Không Diễm ra. Dị hỏa có tác dụng rất lớn trong việc chống đỡ lôi kiếp, thế mà Giang Thiếu Bạch không thả dị hỏa ra, không biết do hắn bị sét đánh đến ngốc rồi, hay là hắn cho rằng không cần thiết?
Giang Thiếu Bạch đã hấp thu hết đống nguyên thạch, hắn đành phải lấy thêm một đống nữa.
Tường Nguyệt nhìn Giang Thiếu Bạch lấy nguyên thạch ra mà trong lòng chua lè: “Tên Giang Thiếu Bạch này thâm tàng bất lộ, không ngờ hắn giàu như vậy.”
Y thầm nghĩ dù Chân Linh Chi Thủy rất đáng tiền, nhưng Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi di tích, chưa kịp bán mới đúng.
Như Lan ngờ vực hỏi: “Đại nhân, tiến giai Tiên Tôn cần nhiều nguyên thạch như vậy sao?”
Tường Nguyệt nhớ lại, lúc tiến giai Tiên Tôn, vì bảo đảm cung cấp đầy đủ nguyên khí, tốt nhất phải tìm một nơi phong thuỷ bảo địa sung túc nguyên khí, nguyên khí trời đất không đủ thì phải chuẩn bị thêm nguyên thạch mang theo. Năm xưa khi y tiến giai cũng chuẩn bị không ít nguyên thạch. Giang Thiếu Bạch mới tiến hành độ kiếp một nửa, thế mà đã dùng nguyên thạch gấp mấy lần y.
“Tiên Vương bình thường tiến giai không cần nhiều nguyên thạch như vậy.” Không hổ là tu sĩ có thể đi qua vùng lốc xoáy hắc ám, nhìn thế nào cũng thấy hắn khác thường.
“Tiên Tôn đại nhân, có người tấn công!” Như Lan sốt ruột nói.
Tường Nguyệt Tiên Tôn cau mày: “Là Hùng Phong!” Y híp mắt nói tiếp: “Quả nhiên vẫn ra tay.”
Tường Nguyệt lắc lắc đầu, trước đó trong đại điện đã xảy ra một trận đại chiến, bốn Tiên Tôn tử vong, gồm cả Hùng Vũ. Nam Cương Tứ Hùng chỉ còn lại hai người, Hùng Hỏa bị thương nặng, không thể dùng võ trong thời gian ngắn, nếu chờ Giang Thiếu Bạch tiến giai thành công mới ra tay thì Hùng Phong chưa chắc là đối thủ của Giang Thiếu Bạch.
Tường Nguyệt Tiên Tôn hít sâu một hơi, thời điểm đối mặt với lôi kiếp kỵ nhất là bị phân tâm, Diệp Đình Vân bị tập kích, Giang Thiếu Bạch sẽ không yên tâm độ kiếp.
Y bỗng thấy Diệp Đình Vân và Hùng Phong giao chiến, kiếm ảnh màu xanh bay khắp trời, đòn tấn công lốc xoáy của Hùng Phong bị cậu cản lại. Động tác của Diệp Đình Vân như nước chảy mây trôi mà không thiếu mỹ cảm, nhìn xem ngược lại có mấy phần cảnh đẹp ý vui.
Như Lan hơi kinh ngạc nói: “Diệp Đình Vân có thể giao chiến!”
“Ừ.”
Lần trước trong đại điện chỉ có một mình Giang Thiếu Bạch giao chiến, khiến y xem nhẹ Diệp Đình Vân, hiện tại xem ra, không hổ là đạo lữ của Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân thật không đơn giản.
Hết chương 427