Edit: OnlyU
Ngao Dạ nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch dò xét một hồi, y chợt trợn to hai mắt nói: “Thực lực của ngươi… Ngươi lên đến đỉnh Tiên Tôn rồi?”
Hắn đắc ý nói: “Không sai.” Ngao Dạ khá chậm chạp, đến bây giờ mới phát hiện.
Diệp Đình Vân cong khóe miệng cười nhẹ, lúc Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi vương thành, nguyên khí trong người hắn rất hỗn loạn, sau mấy ngày hôn mê, nguyên khí mới từ từ ổn định.
Mấy ngày nay, nguyên khí trong người hắn hẳn đã bị thôn phệ võ hồn hấp thu.
Ngủ một giấc tự động lên cấp, nếu cách thức tiến giai này mà lan truyền, e là sẽ khiến các tu sĩ Tiên Tôn ghen tỵ đỏ mắt.
Ngao Dạ ước ao nói: “Dễ dàng tiến giai như vậy sao? Ngươi làm cách nào vậy, nằm mơ sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tuy trong mơ hắn tiếp thu kha khá tâm đắc tu luyện của các tu sĩ Tiên Hoàng, đã giác ngộ không ít, nhưng hắn lên đỉnh Tiên Tôn không hoàn toàn dựa vào nằm mơ.
Nhìn nét mặt ước ao của Ngao Dạ, hắn quyết định không tiếp tục giấu giếm nữa: “Ta và tộc Bất tử có nguồn gốc sâu xa, thể chất của ta có khả năng tương tự tộc Bất tử. Sương mù đen trong vương thành rất có lợi cho việc tu luyện của ta.”
“Ồ.” Ngao Dạ khẽ gật đầu.
Giang Thiếu Bạch nhìn y, khá bất ngờ khi đối phương không kinh ngạc bèn hỏi: “Ngươi không bất ngờ sao?”
“Chẳng có gì bất ngờ. Ngươi vốn rất kỳ quái, lúc còn ở Tu Chân giới, nguyền rủa của Vu tộc không có bất kỳ ảnh hưởng gì với ngươi.”
Năm xưa Ngao Dạ bị trúng nguyền rủa, được chính Giang Thiếu Bạch rút nguyền rủa ra khỏi người, y đã hoài nghi hắn có huyết mạch đặc biệt từ lâu. Lạc Kỳ nhờ y điều tra bí mật thượng cổ, mặc dù anh không nói rõ nhưng sâu trong đáy lòng y đã phỏng đoán được mấy phòng, chẳng qua y không nói ra miệng mà thôi.
“Theo ta được biết, nguyền rủa chẳng những vô hại với ngươi, mà ngươi còn có thể biến hoá nguyền rủa để bản thân sử dụng.” Ngao Dạ nói tiếp.
Diệp Đình Vân nghe vậy nhìn y, thầm nghĩ vị cửu hoàng tử Long tộc này là người bên ngoài hời hợt nhưng bên trong lại tinh tế, xem ra bọn họ đã xem thường trí thông minh của y rồi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, nguyền rủa rất có ích với ta.”
“Sương mù đen kia tựa hồ được ngưng kết từ tàn hồn của tu sĩ tộc Bất tử, không ngờ lại có ích cho việc tu luyện của ngươi, thể chất của ngươi đúng là quỷ dị.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Rất có thể ta là người tộc Bất tử.”
Ngao Dạ gật đầu: “Câu này ngươi đừng nói lung tung với người khác.”
Tuy tộc Bất tử đã diệt vong rất nhiều năm, nhưng nhiều đại thế lực có ghi chép liên quan về chủng tộc này, đương nhiên ấn tượng của họ về tộc Bất tử chẳng tốt đẹp gì.
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Ta biết, nếu nói ra, không chừng sẽ bị các tộc truy sát.”
Ngao Dạ lắc đầu nói: “Không khoa trương như vậy đâu, chuyện về tộc Bất tử đã qua rất lâu rồi, từng huy hoàng cỡ nào cũng đã trở thành lịch sử, dù bây giờ có xuất hiện một hai người tộc Bất tử thì các tộc khác cũng không quá để ý. Có điều nếu ngươi sở hữu nhiều thứ tốt, một khi thân phận tộc Bất tử bị bại lộ sẽ trở thành cái cớ để các tộc khác ra tay với ngươi.”
Hắn gật gù: “Nói đúng lắm.”
Y tò mò hỏi tiếp: “Ngươi là người ủa tộc Bất tử, vậy ngươi có phát hiện bảo vật gì trong vương thành không?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Đúng là vương thành có lưu lại vài thứ, nhưng chỉ một mình ta có thể sử dụng mà thôi.” Đối với hắn mà nói, tử khí đậm đặc trong vương thành là bảo vật vô giá, trừ hắn ra thì không ai có thể dùng được.
Ngao Dạ nghe thế, hơi tức giận nói: “Quả nhiên đúng như lời đồn, tộc Bất tử là một chủng tộc cực kỳ gian trá!”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Ngươi tiến giai đỉnh Tiên Tôn trong thời gian ngắn, bây giờ mà vào vương thành thêm một thời gian, có khi nào lên Tiên Hoàng luôn không?”
“Có khả năng này.”
Hắn ở lại vương thành khá lâu, hấp thu được rất nhiều tử khí, nhưng so với số lượng tử khí tập trung trong vương thành thì chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi. Phải biết năm đó tu sĩ Tiên Hoàng chết trong vương thành có đến mấy chục người, trong đó còn có một người đỉnh Tiên Hoàng sắp lên Tiên Đế.
Khi đó đại chiến ác liệt, người chết không chỉ có tu sĩ tộc Bất tử mà còn có cả tu sĩ cấp cao của các chủng tộc khác, đa số bỏ mạng tại vương thành.
Tộc Bất tử nội loạn chính vì tranh đoạt tử khí, về sau tử khí càng lúc càng nhiều, nhưng người có thể hấp thu tử khí đã chết sạch. Câu “tạo hóa trêu ngươi” chính là thế này đây.
Có điều chuyện này cũng tốt, vừa khéo hắn được lợi.
Ngao Dạ vô cùng hâm mộ nói: “Ở lại vương thành một thời gian ngắn là có thể tiến giai Tiên Hoàng? Xem ra trước khi chết, tiền bối tộc Bất tử đã chuẩn bị không ít thứ tốt cho hậu bối.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, không biết có phải ai đó cố tình lưu lại tử khí trong vương thành hay không? Tử khí chỉ tập trung trong vương thành, lại trùng hợp bị trận pháp phong ấn, tựa như cố ý bảo lưu lại.
Tiên giới không thiếu tu sĩ có thể tính toán tương lai, có ai đó trong tộc Bất tử đã đoán được tương lai cũng không chừng. Nếu thật sự đúng là do người có tâm lưu lại tử khí thì hắn phải chân thành cám ơn người kia mới được.
Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ nói: “Ta thành công tiến giai Tiên Hoàng rồi sẽ chiếu cố ngươi.”
Y trừng mắt, tức giận nói: “Cút đi, ai cần ngươi chiếu cố? Ngươi đã có lợi thế này thì nhanh nghĩ cách tiến giai Tiên Hoàng đi, người tấn cấp thành công sớm chừng nào thì chúng ta rời đi sớm chừng đó.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Được rồi.”
“Trông ngươi rất có lòng tin, đừng có như lão tiền bối tộc Bất tử, bị lôi kiếp đánh chết đó nha.”
Hắn cười cười: “Sao có thể chứ?”
Năm xưa tiền bối tộc Bất tử muốn tiến giai Tiên Đế, còn hắn chỉ muốn lên Tiên Hoàng mà thôi, chênh lệch một cấp bậc cực lớn đó. Tấn cấp Tiên Đế sẽ bị Thiên Đạo cản trở, còn Tiên Hoàng thì không đến mức.
Diệp Đình Vân bất an nói: “Chuyện tiến giai Tiên Hoàng từ từ tính, đừng quá nóng vội.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Ngươi biết chừng mực là được.”
Giang Thiếu Bạch ở lại động phủ điều tức một thời gian, mấy ngày sau, hắn củng cố vững chắc tu vi đỉnh Tiên Tôn. Sau đó hắn đi vào vương thành một lần nữa.
Giang Thiếu Bạch đã hấp thu không ít tử khí, thành công từ hậu kỳ lên đỉnh Tiên Tôn, vậy mà tử khí trong vương thành không giảm bớt nhiều. Xét tử khí còn lại trong vương thành, có thể đoán được năm xưa đại chiến kịch liệt đến cỡ nào.
Giang Thiếu Bạch không lãng phí thời gian nữa, hắn mang số lượng lớn nguyên thạch ra, chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng. Từng đống nguyên thạch thượng phẩm như bao vây hắn lại.
Hắn vận chuyển thôn phệ võ hồn, bắt đầu điên cuồng hấp thu tử khí trong vương thành và nguyên lực trong nguyên thạch. Hai thứ tràn vào người Giang Thiếu Bạch, hắn liên tục vận chuyển thôn phệ võ hồn để hấp thu. Kế đó hắn vận dụng công pháp Teddy truyền cho hắn, dưới sự bồi bổ của tử khí, kinh mạch toàn thân nhanh chóng mở rộng.
Giang Thiếu Bạch thầm cản thán, thỉnh thoảng Teddy vẫn khá đáng tin, ít nhất bộ công pháp này không tồi. Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí tăng lên, bình cảnh Tiên Tôn vỡ vụn từng mảnh, ẩn ẩn có cảm giác tiến cảnh Tiên
Hoàng.
Giây phút khi bình cảnh vỡ nát, trong khoảnh khắc đó, một cảnh tượng thoáng hiện lên trước mặt Giang Thiếu Bạch.
Hắn giật mình nhìn kỹ, nhìn thấy “bữa tiệc điên cuồng” của tộc Bất tử năm xưa.
Chưởng giáo tông môn đồ sát đệ tử trong môn, trưởng lão gia tộc huyết tế thân quyến trong tộc, tu sĩ cấp thấp biến thành tài nguyên tu luyện, người tỉnh táo dần dần bị ép điên…
Hắn đã thấy cảnh tượng này trong giấc mộng trước đó rồi, nhưng hiện tại cảm giác như lạc vào thời đó khiến hắn như thành người trong cuộc.
Giang Thiếu Bạch hiểu rõ, hắn có cảm giác này là do tâm ma.
Ngay thời khắc sống còn, các đại nhân vật tộc Bất tử tỉnh táo lại, nhận ra chuyện này có thể là một âm mưu, nhưng ván đã đóng thuyền, không còn kịp nữa rồi, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng. Giang Thiếu Bạch giật mình, cảm nhận được sự bất lực của bọn họ.
Trong lúc hốt hoảng, hắn như thấy được tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng năm xưa. Dung mạo đối phương không hề dữ dằn như trong tưởng tượng của hắn mà ngược lại có phần siêu trần thoát tục, thái độ bễ nghễ thiên hạ. Dù bị lôi kiếp xé rách cơ thể, người kia vẫn đứng sừng sững giữa trời đất, cả người lộ vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm.
Vị tiền bối kia là nhân vật tài ba xuất chúng, đáng tiếc sinh không gặp thời, cuối cùng tử vong ở đây. Từ khi vị tu sĩ Tiên Hoàng qua đời, tộc Bất tử binh bại như núi đổ.
Giang Thiếu Bạch chứng kiến vị tiền bối Tiên Hoàng tử vong dưới lôi kiếp, bỗng nhiên có cảm giác muốn bước theo gót đối phương. Hắn vội lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
***
Ngao Dạ đang bay lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía vương thành tộc Bất tử xa xa.
“Sương mù đen ở vương thành đã tan đi rất nhiều.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, hình như vậy.”
Ngao Dạ cau mày nói tiếp: “Hình như sương đen có độc. Chẳng lẽ tất cả đều bị Giang Thiếu Bạch hấp thu?”
“Đại khái là vậy.” Cậu đáp.
“Xem ra hắn thật sự là người tộc Bất tử.”
Nghe nói tộc Bất tử thích hấp thu mấy thứ kỳ quái, tu sĩ tộc Bất tử có đẳng cấp càng cao thì thủ đoạn càng tà dị. Bọn họ từng đồ sát cả một thành trì, sau đó có người đến xem, phát hiện toàn bộ cư dân thành trì đều biến thành thây khô, tinh khí trong người như bị rút đi.
Y cau mày: “Không ngờ lại là thật.”
Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ cửu hoàng tử cho rằng Thiếu Bạch lừa ngươi sao?”
Ngao Dạ lắc đầu nói: “Không phải, chẳng qua ta hoài nghi hắn nhầm, tộc Bất tử đã diệt vong rất lâu rồi, hắn lại từ hạ giới lên, chẳng hiểu sao lại có huyết mạch tộc Bất tử.”
Y nhìn thoáng qua Lạc Kỳ, Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ là anh em ruột thịt, nếu hắn là người tộc Bất tử, vậy Lạc Kỳ có khả năng cũng vậy. Thực tế Ngao Dạ không thấy Lạc Kỳ giống tộc Bất tử điên điên khùng khùng chút nào.
Y chợt nói: “Long tộc chúng ta có một vị tiền bối mắc chứng hoang tưởng, luôn nghĩ ông là gia gia, còn chúng ta là cháu trai của ông.”
Diệp Đình Vân: “…” Vị tiền bối mắc chứng hoang tưởng thật không vậy, hay đơn giản chỉ muốn chiếm lợi từ người khác?
“Tu sĩ tộc Bất tử chỉ biết đến bản thân mà lại chuẩn bị nhiều đồ tốt cho hậu bối như vậy sao? Khiến ta cũng muốn trở thành người tộc Bất tử.” Y không vui nói.
Diệp Đình Vân: “…” Long tộc là chủng tộc có huyết mạch cao quý nhất Tiên giới, Ngao Dạ thân mang huyết mạch Tổ long, đẳng cấp cao nhất Long tộc, thế mà lại muốn làm người tộc Bất tử. Nếu để trưởng lão Long tộc nghe được, chắc chắn sẽ đánh Ngao Dạ một trận.
Cậu an ủi nói: “Cửu hoàng tử có thiên phú hơn người, có lẽ không lâu nữa sẽ trở thành Tiên Hoàng.”
Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Nói không sai.”
Diệp Đình Vân trông thấy tử khí bay bên ngoài vương thành đều bị hút vào trong, cậu phỏng đoán là do Giang Thiếu Bạch chuẩn bị tiến giai nên đã hút đi.
Ngao Dạ lắc lắc đầu, không ngờ Giang Thiếu Bạch thật sự tiến giai, lúc trước y còn nghĩ đối phương mơ mộng hão huyền. Tuy y được các trưởng lão Long tộc xem trọng, nhưng họ không bắt ép y phải lên Tiên Hoàng.
Ngao Dạ thoáng nhìn lên bầu trời: “Xem ra lôi kiếp sắp tới rồi.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”
Y nói tiếp: “Ở đây có trận pháp phong ấn không gian, không chừn sẽ có tác dụng ngăn cản lôi kiếp ở mức độ nào đó.”
Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Trận pháp phong ấn không gian sẽ làm cường độ lôi kiếp yếu hơn sao?”
“Có khả năng này.”
Diệp Đình Vân mím môi nhìn lên bầu trời. Lôi kiếp Tiên Hoàng đáng sợ không thể coi thường, nếu trận pháp phong ấn không gian có thể khiến lôi kiếp yếu đi là một chuyện rất tốt.
Sấm sét cuồn cuộn giáng xuống, toàn bộ vương thành bị ánh chớp bao phủ.
Ngao Dạ hít sâu một hơi: “Trận pháp phong ấn bị tác động.”
Trận pháp phong ấn trên vương thành đã bị xé rách toàn bộ.
“Lôi kiếp này quá mạnh, trận pháp hoàn toàn bị phá hỏng, e là sẽ khiến người bày trận chú ý.” Y nói tiếp.
“Không biết có khiến người bày trận năm xưa đến đây không?”
“Rất có khả năng.”
Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, năm đó những người bố trí trận pháp đều là tu sĩ Tiên Hoàng, nếu họ đến đây thì không xong.
Ngao Dạ thấy cậu lo lắng như vậy, y cười nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, đã mấy chục vạn năm trôi qua, có lẽ người bày trận đã qua đời rồi.”
Mặc dù tu sĩ Tiên Hoàng rất lợi hại, nhưng ở Tiên giới này, Tiên Hoàng và Tiên Hoàng tranh giành tài nguyên rất kịch liệt, tử thương cũng có, tộc Bất tử là một ví dụ.
Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, thầm nghĩ thời gian qua lâu, dù tu sĩ Tiên Hoàng có phát hiện tình hình không thích hợp, muốn chạy đến đây cũng cần nhiều thời gian. Chỉ cần Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, dù tu sĩ Tiên Hoàng có chạy đến cũng không thành vấn đề.
Hết chương 455