Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Bí cảnh tộc Thiên Cơ


trước sau

Edit: OnlyU

Bốn người đi theo con rối thỏ đến bên cạnh một trận truyền tống bí ẩn.

Ngao Dạ nhìn trận truyền tống nói: “Tộc Thiên Cơ các ngươi bố trí thật nhiều trận truyền tống, cái này thông đến bảo tàng hả?”

Con thỏ khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch nhìn quanh rồi nói: “Đây là trại chăn nuôi dị thú tộc Thiên Cơ đúng không?”

“Không sai.” Con thỏ xác nhận.

Hắn lắc lắc đầu, nơi này hơi thối, xem ra trước kia đây là nơi xử lý chất thải dị thú. Đa số tu sĩ tộc Thiên Cơ thích cuộc sống tinh tế tiện nghi, bố trí trận truyền tống ở nơi thế này đúng là khiến người ta không tưởng tượng được. Xem ra vì các thí nghiệm, tộc Thiên Cơ đã tốn không ít tâm sức.

Ngao Dạ che mũi nói: “Qua nhiều năm rồi mà sao vẫn còn thối thế. Chúng ta đi nhanh lên.”

Bọn họ lần lượt đi vào trong trận truyền tống, một tia sáng lóe lên, tất cả được truyền tống đến một cánh đồng hoang vu.

Ngao Dạ bước ra khỏi trận truyền tống, nghi ngờ nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Đây là nơi nào?”

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra xung quanh thăm dò, nhận ra bọn họ đang đứng giữa một cánh đồng hoang. Cánh đồng chiếm diện tích cực lớn, không hề có khí tức con người. Hắn thầm đoán đây từng là nơi nghiên cứu loại thí nghiệm nào đó, ít người lui tới rất dễ tiến hành thí nghiệm.

Lạc Kỳ lướt mắt nhìn quanh bốn phía, như có điều suy nghĩ.

Mặc dù không biết đây là nơi nào nhưng nguyên khí quả thật quá đậm đặc, một nơi như vậy mà lại không có người, có lẽ đây chính là bí cảnh, vị trí lối vào không bị ai phát hiện.

Ngao Dạ nhìn con rối thỏ, có chút hấp tấp nói: “Này, mau nói nguyên thạch ở đâu?”

“Nguyên thạch được giấu ở một nơi khá xa, thả ta ra đi, ta dẫn các ngươi đi tìm.”

Y liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn vẫn không nhúc nhích.

Con thỏ ngẩng đầu lên, ra sức thuyết phục: “Các ngươi có đến mấy Tiên Hoàng mà còn sợ ta chạy sao?”

“Nói cũng đúng.” Giang Thiếu Bạch phất tay, cởi trói cho con rối thỏ.

“Có thể đi được chưa?” Ngao Dạ hỏi.

“Được rồi.” Con thỏ nhảy lên trước dẫn đường, bốn người đi theo sau.

“Con thỏ còn biết nhảy kìa.” Ngao Dạ không nhịn được nói.

Con thỏ nhảy lên phía trước, sức bật của nó mạnh kinh người, nhảy một phát đi đến mấy ngàn mét. Nó dẫn mọi người đến một sơn cốc, đột nhiên nó tăng tốc, vọt đến phía trước.

Cánh đồng trống trơn vốn không có thứ gì bỗng nhiên đầy ắp con rối yêu thú phá đất trồi lên. Nhóm Giang Thiếu Bạch bị đám con rối bao vây, Ngao Dạ lướt mắt nhìn một lượt, không kiềm được nhíu mày, đám con rối xung quanh đông lúc nhúc khiến người ta nhìn mà ám ảnh.

Giang Thiếu Bạch nhìn đủ loại con rối xung quanh, có ảo giác như lạc vào vườn bách thú.

“Thật xấu xí!” Ngao Dạ nhíu mày nói.

Không phải tất cả con rối đều giữ được vẻ ngoài hoàn chỉnh sau nhiều năm gió sương, đa số con rối trong núi này đã bị ăn mòn, biến dạng hoàn toàn. Nhiều con thiếu tay thiếu chân, Giang Thiếu Bạch nhìn đám con rối tàn tật, bỗng có cảm giác như đang đối mặt với người già yếu bệnh tật.

Con rối thỏ đứng trên người một con rối hình dạng con cua to lớn, từ trên cao nhìn xuống bốn người.

Ngao Dạ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch: “Không phải nó cố ý dẫn chúng ta đến đây đó chứ?”

Giang Thiếu Bạch cảm thấy khả năng này rất cao.

Con thỏ giơ móng vuốt, ra lệnh đám con rối tấn công bốn người.

“Đừng để chúng đến gần!” Lạc Kỳ lạnh lùng nói.

Các con rối nhào tới đồng loạt tự phát nổ, liên tục không ngừng, lực sát thương không thể coi thường.

Năm xưa Thiên Cơ Thành sở hữu rất nhiều con rối, khi tòa thành bị tấn công, các khôi lỗi sư lập tức chỉ huy con rối tự phát nổ, gây ra thương vong rất lớn.

Con thỏ nhìn vào trung tâm vụ nổ, hả hê cười lớn.

Ngao Dạ đen mặt: “Con thỏ chết tiệt!”

Trong nháy mắt khi con rối yêu thú nhào tới, Ngao Dạ vận dụng pháp tắc thời gian ngưng đọng thời gian, kế tiếp là pháp tắc không gian, đưa bốn người ra khỏi vòng vây. Con thỏ thấy bọn họ thoát khỏi cạm bẫy, lại chỉ huy con cua phát động tấn công.

Con cua vung cái càng lớn, một tia sáng năm màu mang theo lực hủy diệt cực đại từ cái càng khổng lồ phóng ra.

Giang Thiếu Bạch rút trường đao ngăn cản đòn tấn công của con cua.

“Con rối cấp tám!” Ngao Dạ cau chặt lông mày nói.

Đòn tấn công của con cua có thể so với tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng, phải biết Tiên giới không có nhiều tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng.

Con thỏ thấy tấn công không hiệu quả bèn muốn chạy thoát thân. Giang Thiếu Bạch đột ngột xuất hiện sau lưng nó, lần nữa tóm lấy con rối thỏ. Nó giãy giụa như điên trong tay hắn, còn chỉ huy con cua tấn công thêm lần nữa, có điều việc này tiêu hao năng lượng không nhỏ, trong thời gian ngắn, con cua không cách nào phát động tấn công lần thứ hai.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Nhìn nhầm rồi.” Linh hồn lực có thể lập tức triệu hồi được nhiều con rối như vậy hẳn không phải là hồn thể Tiên Tôn tầm thường, cộng thêm việc điều khiển con rối cấp tám càng không giống việc mà hồn thể Tiên Tôn có thể làm được.

“Thả ta ra!” Con thỏ hét to lên.

Ngao Dạ trừng mắt nhìn nó: “Thiếu Bạch, con nhãi này không thành thật, vẫn nên ăn nó đi.”

“Cũng tốt.” Hắn ngẫm nghĩ rồi nói.

Từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, hắn đã ăn rất nhiều hồn thể rồi, hắn vốn có hứng thú chơi đùa một trận với hồn thể này, nhưng vừa rồi đám con rối tự phát nổ khiến hắn mất hết kiên nhẫn. Dù sao đây là địa bàn tộc Thiên Cơ, lại không biết rốt cuộc con thỏ này là thứ gì, hắn không muốn giữ lại một nhân tố không rõ như nó.

Con thỏ nhìn Giang Thiếu Bạch, hoảng sợ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn không trả lời, linh hồn lực trong người lập tức ào ra, tràn vào thức hải con thỏ, một hồn thể trong con rối bị cuốn ra ngoài.

“Ám hồn thể!” Vừa nhìn thấy linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch, con rối thỏ hét lên một tiếng, trong giọng nói ngoại trừ sợ hãi còn có kích động và điên cuồng.

“Đợi một chút! Chúng ta có thể nói chuyện!”

Giang Thiếu Bạch không thèm để ý, thôn phệ hoàn toàn hồn thể đối phương. Trong chớp mắt, vô số ký ức tiến vào thức hải hắn.

Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, hấp thu ký ức con rối thỏ. Khi còn sống, hồn thể trong con rối là một khôi lỗi sư tên là Liên Nguyệt, cô ta có tham gia vào kế hoạch tạo thần, phụ trách nghiên cứu hồn thể, còn là một trong những nhân vật cao cấp của kế hoạch. Sau nhiều lần nghiên cứu, Liên Nguyệt phát hiện rất khó dung hợp các hồn thể khác nhau, một khi cưỡng ép dung hợp nhiều hồn thể tạo ra một hồn thể mới, nhưng nó lại suy nghĩ rối loạn, hoàn toàn không có lý trí.

Trong khi đó, võ hồn của tu sĩ tộc Bất tử lại có khả năng tương thích cao, nếu lấy hồn thể tộc Bất tử làm chủ đạo thì có thể dung hợp nhiều hồn thể. Người tộc Bất tử có huyết mạch càng tinh khiết thì khả năng tương thích hồn thể càng mạnh, cấp bậc võ hồn sẽ càng cao. Tộc Thiên Cơ gọi là ám võ hồn.

Tộc Thiên Cơ muốn nghiên cứu võ hồn tộc Bất tử, nhưng chuyện này không hề thuận lợi, vì khi kế hoạch tạo thần bắt đầu thì tộc Bất tử đã xảy ra đại biến, các nhân vật cấp cao tộc Bất tử đã tử thương hầu như không còn ai, những người sống sót thì tản mát tứ phương, mai danh ẩn tích, muốn có được thần hồn tu thổ tộc Bất tử không dễ.

Năm đó các linh thuật sư tộc Thiên Cơ đã dốc toàn
lực truy tìm ám hồn thể. Vài thuật sư cho rằng đây chính là hồn thể hoàn mỹ nhất.

Năm xưa Liên Nguyệt rất chấp nhất với ám hồn thể, vậy nên khi thấy võ hồn của Giang Thiếu Bạch, cô ta mới phản ứng mạnh như vậy.

Ngao Dạ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Đã hiểu rõ được gì chưa?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Con thỏ này tên là Liên Nguyệt, một khôi lỗi sư thiên tài, luôn chế tạo con rối cho bộ tộc, hiểu biết sâu sắc về linh hồn lực. Cô ta vốn có tu vi đỉnh Tiên Tôn, tố chất cơ thể không cao, nếu muốn tiến giai Tiên Hoàng thì chín phần mười sẽ chết dưới lôi kiếp, thế nên cô ta không có ý định lên Tiên Hoàng theo cách thông thường. Liên Nguyệt cải tạo linh hồn của mình, sau đó đoạt xá một tu sĩ Tiên Hoàng, không ngờ thành công chiếm được cơ thể một Tiên Hoàng bị thương, thế là cô ta trở thành Tiên Hoàng.”

Hắn thầm cảm thán thủ đoạn của tộc Thiên Cơ thật quỷ dị, đã rất lâu rồi Tiên giới chỉ xuất hiện vài Tiên Hoàng, Liên Nguyệt là Tiên Tôn lại thành công đoạt xá Tiên Hoàng, nếu cách làm này trở nên phổ biến, e là sẽ khiến Tiên giới đại loạn.

Đương nhiên mánh khóe đi tắt này thường để lại mối họa ngầm.

Liên Nguyệt chỉ có tu vi đỉnh Tiên Tôn, linh hồn lực và cơ thể chiếm được không tương thích, thời gian lâu dài, cơ thể Tiên Hoàng bài xích linh hồn cô ta. Khi tộc Thiên Cơ gặp nguy, Liên Nguyệt bị vật thí nghiệm của thuộc hạ ám hại. Vào lúc đó linh hồn cô ta rời khỏi thể xác, sau đó hồn thể trốn vào cơ thể con rối thỏ.

Con rối thỏ thoạt nhìn chỉ là con rối thú cưng thông thường, kỳ thật lại được làm bằng vật liệu cực kỳ hiếm có, nó chính là sản phẩm đắc ý nhất của Liên Nguyệt.

Tộc Thiên Cơ đại loạn, Liên Nguyệt chỉ là con rối thỏ, không gây chú ý nên thoát được một kiếp.

Giang Thiếu Bạch kể lại đại khái chuyện của Liên Nguyệt, Ngao Dạ trợn mắt nói: “Tộc Thiên Cơ quá khùng điên, bắt tộc khác làm thí nghiệm thì thôi đi, còn biến bản thân thành vật thí nghiệm luôn.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, tu sĩ tộc Thiên Cơ giống mấy người cuồng nghiên cứu, trong mắt người khác thì hành động này chẳng khác gì tiêu diệt nhân loại, tộc Thiên Cơ lại coi đó là nghiên cứu học thuật bình thường.

“Liên Nguyệt làm cách nào tự cải tạo linh hồn cô ta?” Ngao Dạ hỏi.

Giang Thiếu Bạch cau mày đáp: “Linh hồn cô ta vốn mạnh hơn người thường. Dung hợp nhiều linh hồn lực thường bị xung đột, vẫn có cách giảm bớt xung đột, chỉ cần dùng công pháp đặc thù và linh dược phụ trợ, lại hấp thu thêm linh hồn tương tự bản thân. Nói cách khác, đối với tu sĩ tộc Thiên Cơ thì linh hồn lực tu sĩ bản tộc là tốt nhất.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cách thức tăng cường thực lực của tộc Thiên Cơ và tộc Bất tử tương tự nhau, rốt cuộc đều lấy đồng tộc làm tế.

Ngao Dạ nghe Giang Thiếu Bạch giới thiệu đơn giản cách thức tăng linh hồn lực, y tê cả da đầu: “Một đám điên! Không nói con thỏ kia nữa, ở đây có nguyên thạch cực phẩm thật không vậy?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Chắc là có.”

Năm đó rất nhiều tu sĩ tham gia kế hoạch tạo thần, mà muốn triển khai một kế hoạch khổng lồ, đương nhiên cần đến nguyên thạch.

Ngao Dạ kích động nói: “Có là tốt rồi, không đi một chuyến uổng công.”

Lần theo ký ức vừa hấp thu, Giang Thiếu Bạch tìm được một sơn cốc, trong này có một mỏ nguyên thạch. Khi bọn họ đến nơi còn thấy con rối đào mỏ quặng. Vì thời gian quá lâu, các con rối cạn năng lượng đã không còn hoạt động, thế nhưng vẫn còn vài con rối đang cần cù đào mỏ.

Ngao Dạ trợn tròn mắt: “Không thể không công nhận tộc Thiên Cơ có trình độ cao, đã nhiều năm rồi mà con rối đào mỏ vẫn tiếp tục làm việc, chất lượng không tồi.”

Năm xưa con rối đào mỏ quặng của tộc Thiên Cơ cũng rất nổi tiếng. Bọn họ tài hoa như vậy, làm chính sự không tốt sao? Cứ đâm đầu vào những chuyện không thể nào hiểu nổi.

Trong sơn động, nguyên thạch chồng chất tứ tung, chắc hẳn quá khứ có người chuyên môn định kỳ chuyên chở nguyên thạch đi, sau đó người này gặp chuyện không hay, thế là nguyên thạch cứ chồng chất ở đây.

Ngao Dạ hào hứng thu hết toàn bộ nguyên thạch: “Tộc Thiên Cơ phát hiện được mỏ quặng này, xem ra khá giỏi đó.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Đúng vậy.”

Từ trong trí nhớ của Liên Nguyệt, hắn biết được nơi này là một bí cảnh, sau khi tộc Thiên Cơ phát hiện được nơi này đã giết sạch cư dân bản địa ở đây, chiếm lấy bí cảnh rồi tiến hành khai quật. Vì nơi này khá bí ẩn nên trở thành địa điểm tiến hành thí nghiệm và vẫn còn tồn tại rất nhiều con rối. Con rối có sức chiến đấu rất cao, mấy con rối Liên Nguyệt chỉ huy vừa nãy chỉ là một phần trong số đó mà thôi.

Trong tiểu bí cảnh có vài mỏ quặng, bốn người càn quét tất cả, mấy tháng sau bọn họ đã thu được hơn một trăm vạn nguyên thạch cực phẩm, nguyên thạch thượng phẩm thì nhiều vô số kể.

Thu hoạch số lượng lớn nguyên thạch, tâm trạng Ngao Dạ rất tốt.

***

Buổi tối, Ngao Dạ lăn qua lộn lại trên đống nguyên thạch, còn rủ Lạc Kỳ lăn cùng, anh uyển chuyển từ chối. Y lăn vài vòng rồi mới thỏa mãn cất nguyên thạch vào.

“Hình như đệ đệ ngươi có gì đó khác thường.” Ngao Dạ lên tiếng.

“Ừm.” Lạc Kỳ nhận ra Giang Thiếu Bạch có tâm sự, anh hoài nghi có liên quan đến truyền thừa tộc Thiên Cơ.

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Chúng ta có nên sớm rời khỏi địa bàn tộc Thiên Cơ không?”

“Tại sao?”

“Vì ngươi từng nói hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, ở lâu tại nơi từng có nhiều kẻ điên rất dễ bị ảnh hưởng.”

Lạc Kỳ hỏi y: “Chẳng phải ngươi không bị ảnh hưởng sao?”

“Vì tâm tính ta kiên định, đương nhiên không bị ảnh hưởng rồi.”

Lạc Kỳ: “…”

Hết chương 483

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện