Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được truyền tống vào trong bí cảnh.
Cậu không hiểu nổi hỏi hắn: “Sao ngươi vào được đây?”
“Ta cũng không biết.”
Lúc nãy khi cánh cửa lớn vừa xuất hiện, tinh huyết trong người hắn bỗng sôi sục lên, dường như có cộng minh ở mức độ nào đó với cánh cửa, hắn chưa kịp phản ứng đã bị truyền tống vào đây.
Diệp Đình Vân ngờ vực: “Chẳng lẽ ngươi cũng có huyết mạch Mộc tộc?”
“Không chừng là vậy, trong truyền thừa tộc Thiên Cơ có nói huyết mạch các tộc cao cấp nhất tương tự nhau, trong cơ thể ta lại dung hợp huyết mạch các tộc, có lẽ tương tự huyết mạch tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.”
Diệp Đình Vân hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ tộc Thiên Cơ nghiên cứu đúng rồi?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết được.”
Trước khi kế hoạch tạo thần bị bại lộ, các chủng tộc đều công nhận tộc Thiên Cơ là chủng tộc thông minh nhất, có lẽ nghiên cứu của bọn họ khá đáng tin.
Hắn nói tiếp: “Cũng có thể do ta đã hấp thu quá nhiều máu của ngươi.”
“Thôi, không bàn chuyện này nữa, tìm xem ở đây có bảo vật gì không.” Giang Thiếu Bạch có thể đi vào, thú thật trong lòng cậu rất vui.
Giang Thiếu Bạch nheo mắt nhìn ra xa: “Ta cảm thấy ở đây có thứ gì đó tương tự Lôi Nguyên Thạch.”
“Ý ngươi là Mộc Nguyên Thạch?”
“Có lẽ vậy.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ bụng căn nguyên thạch là thứ tốt, đến giờ chỉ còn lại lác đác vài khối, mỗi khối đều khiến các tu sĩ Tiên Hoàng tranh giành kịch liệt. Lúc trước hắn có thể lấy được Lôi Nguyên Thạch là vì khối đá đó có vấn đề. Nếu như Mộc tộc thật sự lưu lại căn nguyên thạch thuộc tính mộc cho con cháu đời sau thì khối đá đó chắc chắn có đẳng cấp rất cao.
Diệp Đình Vân chỉ về hướng tây: “Ngươi nói ở đó phải không?”
“Ngươi cũng cảm nhận được sao?”
“Ừ, có thứ gì đó đang hấp dẫn ta, nhưng ta không rõ đó là gì.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Chúng ta nhanh đến đó đi, thăm dò bí cảnh xong sớm chừng nào ra ngoài sớm chừng đó. Lão Mộc tộc không vào được, đang ở bên ngoài cùng Ngao Dạ, lỡ mà hai người đánh nhau chắc chắn ông sẽ bị con rồng đó đánh đến gãy xương.”
Diệp Đình Vân: “…” Có đại ca ở ngoài, chắc là không đến mức đó đâu. Có điều lão Mộc tộc và Ngao Dạ đều không phải người biết kiềm chế cảm xúc, Thiếu Bạch nói cũng có lý.
Hắn nói tiếp: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi đến mục tiêu, trông thấy một sát trận cực lớn, giữa trung tâm sát trận phong ấn một khối mộc căn nguyên thạch.
“Quả nhiên mà mộc căn nguyên thạch.”
Giang Thiếu Bạch cảm nhận được khí tức thảo mộc đậm đặc, đắm chìm trong khí tức này khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Diệp Đình Vân cau chặt lông mày nhìn sát trận.
Hắn khó khăn nói: “Có một sát trận phong ấn.”
Cậu cười khổ: “Xem ra không dễ lấy được bảo vật Mộc tộc lưu lại, nếu muốn lấy được mộc căn nguyên thạch phải xông qua sát trận.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay, khó hiểu nói: “Mộc tộc nghĩ gì thế nhỉ? Đồ để lại cho hậu bối còn bố trí chướng ngại vật.”
Diệp Đình Vân bình tĩnh nói: “Muốn thu hoạch thứ tốt luôn phải đánh đổi.” Xem ra sát trận này chính là tiền bối Mộc tộc muốn khảo nghiệm con cháu đời sau.
Cậu nói xong định đi về phía sát trận, Giang Thiếu Bạch vội giữ chặt cậu lại: “Nguy hiểm lắm, ngươi không chịu nổi uy lực sát trận này đâu.”
Giang Thiếu Bạch chỉ đứng bên ngoài quan sát đã có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý từ sát trận truyền tới.
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Đã đến đây rồi, nên thử một lần xem sao.”
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ bụng cậu nói đúng, mộc căn nguyên thạch gần ngay trước mắt, cứ bỏ qua như vậy rất đáng tiếc.
“Buông tay ra đi, dù sao đây là khảo nghiệm của tiền bối Mộc tộc, không đến mức lấy mạng người đâu.”
Hắn thở dài, cuối cùng buông tay ra.
Thời kỳ Mộc tộc hùng mạnh, bọn họ có không ít tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng, sát trận này được bố trí dựa theo tiêu chuẩn năm xưa, e là uy lực rất cao.
***
Ngao Dạ chán muốn chết chờ trong rừng: “Chúng ta phải đợi ở đây bao lâu nữa vậy?”
Lạc Kỳ liếc mắt nhìn y: “Muốn tầm bảo đương nhiên phải kỹ càng cẩn thận, không được bỏ sót. Kiên nhẫn chút đi.”
“Đành vậy, này lão Mộc tộc, trong bí cảnh có gì nguy hiểm không?”
Mộc Nghiệp cau mày: “Không biết.”
Ngao Dạ thắc mắc: “Không biết, sao ông lại không biết?”
Mộc Nghiệp nhíu mày, bọn họ chỉ là bộ tộc phụ thuộc tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, mà bí cảnh này do dòng chính Sinh Mệnh Cổ Thụ thí luyện, ông không biết được bên trong có những gì.
“Rốt cuộc bí cảnh này là gì?” Ngao Dạ hỏi.
“Là khu vực Mộc tộc thí luyện, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
“Ra là vậy. Giang Thiếu Bạch cũng bị hút vào, phải chăng đây là dấu hiệu hắn cũng là thành viên Mộc tộc, chỉ cần thông qua khảo nghiệm sẽ lấy được di sản Mộc tộc lưu lại?” Ngao Dạ thuận miệng nói.
“Không có khả năng.” Lão thụ yêu kích động hét to.
Ngao Dạ bị phản ứng đột ngột của ông làm giật nảy mình: “Lão nhân gia, đừng kích động như vậy, ta chỉ suy đoán thôi mà.”
Mộc Nghiệp khẽ hừ một tiếng: “Đây là của Mộc tộc, tất cả đồ vật bên trong đều là tiều bối Mộc tộc lưu lại cho con cháu.”
“Vậy à.” Ngao Dạ dừng một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thật nếu đồ vật rơi vào tay Giang Thiếu Bạch cũng không sao, hai người họ là đạo lữ, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, Giang Thiếu Bạch lấy được thì coi như phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
Mộc Nghiệp tức giận trừng Ngao Dạ: “Căn bản không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào, Mộc lão, do ông không có đạo lữ mới không nhìn ra, chi bằng ông cũng tìm đạo lữ đi.”
Ông nghe mà muốn nổi điên luôn: “Hoang đường!”
Ngao Dạ nghiêng đầu, nghĩ bụng tìm đạo lữ sao lại là hoang đường? Y nghĩ kỹ lại thấy Mộc Nghiệp đã độc thân mấy chục vạn năm, giờ muốn tìm đạo lữ coi bộ khó, xem ra y làm khó ông rồi.
Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ, bất đắc dĩ nói: “A Dạ, ngươi bớt nói vài câu đi.” Mấy câu này của Ngao Dạ rõ ràng là kích thích người ta.
“Chẳng phải tại ta chán muốn chết nên mới nói chuyện phiếm sao?” Y vô tội chớp mắt nhìn Lạc Kỳ.
Anh nghĩ bụng nói chuyện phiếm không có vấn đề gì, nhưng không nên chọn chủ đề kích thích người ta.
***
Trong bí cảnh.
Giang Thiếu Bạch nói với Diệp Đình Vân: “Ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, đừng quá gắng gượng.”
Cậu ngồi xuống điều tức: “Được rồi.”
Sát trận bao trùm mộc căn nguyên thạch có uy lực rất mạnh, Diệp Đình Vân vừa vào không lâu đã bị truyền tống ra. Tuy uy lực sát trận rất lớn nhưng có chừa đường thoát thân, người xông vào sát trận muốn tiếp cận khu vực trung tâm không dễ, nhưng muốn rút lui thì có thể dễ dàng ra ngoài.
Cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Sát trận này tựa hồ khảo nghiệm thể chất tu sĩ.”
Trong số các Tiên Hoàng, thể chất của Diệp Đình Vân coi như không tồi nhưng cũng không quá xuất sắc. Sát trận có tất cả bảy tầng, mỗi lần tiến lên một tầng, uy lực của nó lại tăng thêm đến mấy lần, với năng lực hiện tại của cậu thì lên đến tầng thứ năm đã là cực hạn.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Để ta xông vào sát trận.”
Diệp Đình Vân khó khăn nói: “Ngươi không phải người Mộc tộc, sợ là…”
Hắn không để ý nói: “Không phải ta cũng bị kéo vào bí cảnh sao, có lẽ bí cảnh công nhận ta là “công dân” Mộc tộc.”
“Ngươi nói đùa cái gì vậy?”
Hắn cười nói: “Không làm thử sao biết được?”
Diệp Đình Vân: “Ngươi muốn thì cứ thử, nếu chịu không nổi nhớ nhanh chóng rút lui.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Yên tâm đi, dù sao ta cũng là tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng.”
Diệp Đình Vân cười khẽ, tuy hai người cùng là Tiên Hoàng nhưng thực lực Giang Thiếu Bạch lại mạnh hơn cậu rất nhiều.
Hắn bắt đầu đi vào sát trận, cậu ở ngoài quan sát, thấy uy lực sát trận không chênh lệch nhiều so với khi cậu đi vào mới yên tâm một chút. Từng đòn tấn công đánh xuống người hắn, Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên
lực ứng phó sát trận công kích.
Hắn nhận ra sát trận vẫn còn khá nhân đạo, đòn tấn công không phải dồn dập không dứt mà là từng đợt, sẽ có một thời gian dừng lại, so với lôi kiếp thì dễ thở hơn nhiều. Vả lại sát trận còn có công hiệu luyện thể, chỉ cần chịu đựng qua một đợt công kích, thể chất sẽ được cải thiện rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch rèn luyện thể chất trong sát trận suốt mấy tháng, thể chất tăng lên không ít.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Ngao Dạ vẫn phải chờ bên ngoài bí cảnh, y lười biếng ngáp dài một tiếng.
“Không biết xảy ra chuyện gì, không phải bọn họ vào bí cảnh lấy bảo vật sao? Có vậy thôi mà kéo dài lâu như vậy.”
Lạc Kỳ chống cằm nói: “Là bảo vật mà, đương nhiên không dễ lấy rồi, có lẽ phải gian nan trắc trở một phen.”
Ngao Dạ: “Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Anh lắc đầu đáp: “Không đâu.” Anh đang giữ bùa bảo mệnh của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lá bùa vẫn hoàn hảo, chứng tỏ cả hai vô cùng an toàn.
“Cứ chờ như vậy chán quá, hay là chúng ta thử xem có mở được thông đạo không gian vào trong không?” Ngao Dạ than thở.
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Không chừng hai người sắp ra rồi, kiên nhẫn một chút đi.”
Ngao Dạ nằm nhoài dưới đất, đột nhiên cảm nhận được không gian dao động, y lập tức kích động: “Sắp ra rồi!”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần lượt ra khỏi bí cảnh.
Ngao Dạ vừa nhìn thấy cậu em vợ, lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt: “Thiếu Bạch, thực lực của ngươi lại tăng vọt hả?”
Hắn xấu hổ nói: “Ừm, có một chút.”
Ngao Dạ trợn mắt, thầm nghĩ một chút gì chứ, Giang Thiếu Bạch chỉ nói khiêm tốn thôi.
“Ngươi đã ăn cái gì vậy? Nguyên lực trên người dao động loạn xạ.”
Mộc Nghiệp không thể tin nổi, kích động giơ ngón tay chỉ vào hắn, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi… Ngươi… Ngươi dung hợp mộc căn nguyên thạch!”
Giang Thiếu Bạch thở dài: “Không sai, ta dung hợp mộc căn nguyên thạch.”
Mộc Nghiệp tức đến phát run, nói không nên lời: “Ngươi… Ngươi…”
Ngao Dạ kinh ngạc nhìn cậu em vợ, nghĩ bụng Giang Thiếu Bạch thật chẳng ra gì, cướp đoạt đồ của người khác thì thôi đi, ngay cả đồ của Diệp Đình Vân cũng cướp. Mộc căn nguyên thạch phù hợp với Diệp Đình Vân hơn hắn.
Giang Thiếu Bạch thấy ánh mắt lên án của Ngao Dạ càng bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn đoạt đồ của Đình Vân, hắn muốn xông vào sát trận lấy mộc căn nguyên thạch ra đưa cho cậu, ai ngờ sau khi hắn vượt qua sát trận, mộc căn nguyên thạch lại tự động giải phong ấn rồi dung nhập vào người hắn.
Mộc căn nguyên thạch dung nhập vào người rồi, hắn không thể nào tách ra.
Ngao Dạ ngờ vực hỏi: “Ngươi không có mộc võ hồn mà, có thể dung hợp được mộc căn nguyên thạch?”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ta không rõ, nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh không sao cả.” Hắn có thôn phệ võ hồn, dường như cái gì cũng hấp thu được.
“Thiếu chủ?” Mộc Nghiệp ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Đình Vân.
Cậu áy náy nói: “Mộc căn nguyên thạch bị phong ấn trong sát trận, ta không thể xông vào, Giang Thiếu Bạch lại xông vào được.”
Lần trước Ngao Dạ thuận miệng nói bậy lại trở thành sự thật, y đắc ý truyền âm qua Lạc Kỳ: “Ta đoán trúng rồi đó.”
Lạc Kỳ thở dài trong lòng, Mộc Nghiệp tức đến không nói nổi mà Ngao Dạ còn vui sướng như vậy.
Lão thụ yêu âm u nhìn Giang Thiếu Bạch, bộ dạng như sắp suy sụp, hắn xấu hổ xoa xoa mũi, trời đất chứng giám, hắn thật sự không ngờ lại thành thế này, có điều nói ra lão thụ yêu chắc chắn không tin.
Ngao Dạ nhìn thấy Mộc Nghiệp như sống không bằng chết bèn an ủi: “Ông đừng quá bận tâm, bọn họ là đạo lữ mà, Thiếu Bạch tăng thực lực thì khi song tu Đình Vân cũng được lợi mà.”
Nghe Ngao Dạ an ủi như vậy, nét mặt Mộc Nghiệp càng kém hơn.
Lạc Kỳ kéo y lại, nghiêm mặt nói: “Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa.”
Y vô tội nói: “Ta thấy mặt mày ổng tệ quá nên mới an ủi thôi.”
Lạc Kỳ trợn mắt, Ngao Dạ có giống đang an ủi người ta không, rõ ràng là đổ dầu vào lửa.
Y quay qua cậu em vợ, thở dài nói: “Ngươi thế này lại cách đỉnh Tiên Hoàng gần thêm một bước.”
Ngao Dạ thầm lắc đầu, tu sĩ Tiên Hoàng tu vi càng cao càng không dễ tăng thực lực, y vốn cho rằng sau khi Giang Thiếu Bạch lên hậu kỳ Tiên Hoàng rồi thì tu vi sẽ tăng chậm thôi, không ngờ hắn lại đoạt cơ duyên của Diệp Đình Vân. Trước đó hắn đã hấp thu Lôi Nguyên Thạch, nay lại thêm mộc căn nguyên thạch, đúng là cơ duyên nghịch thiên.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Đúng là ta tăng tu vi hơi nhanh, cứ tiếp tục như vậy sẽ phải cân nhắc lên Tiên Đế.”
Trước kia hắn cho rằng cảnh giới Tiên Đế quá xa xôi nên không nghĩ nhiều, không ngờ tốc độ tu luyện quá nhanh, thật sự có khả năng đặt chân đến cảnh giới Tiên Đế, trong lòng hắn hơi lo lắng.
Ngao Dạ: “…” Hiếm khi thấy Giang Thiếu Bạch không khiêm tốn.
Lạc Kỳ lo lắng nhìn em trai.
Ngao Dạ quay qua Mộc Nghiệp, hào hứng nói: “Mộc lão, ông biết Mộc tộc còn bảo tàng nào khác không? Chúng ta tiếp tục tìm.”
Lạc Kỳ nghĩ bụng tên ngốc Ngao Dạ lại ăn nói lỗ mãng, ông lão vừa bị đả kích mạnh, phải cho đối phương thời gian giảm xóc chứ.
Diệp Đình Vân nói: “Chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ ngơi đi, tinh vực Viêm Hoàng có không ít tài nguyên tu luyện quý hiếm, chúng ta có thể tổ chức đấu giá đan dược đổi lấy tài nguyên.”
Lạc Kỳ lập tức phụ họa: “Ý kiến này không tồi.”
“Mộc lão thấy sao?” Cậu hỏi ý lão thụ yêu.
Mộc Nghiệp khó khăn cong khóe miệng: “Vâng được, thiếu chủ.”
Diệp Đình Vân lo lắng nhìn dáng vẻ dáng vẻ thất hồn lạc phách của Mộc Nghiệp, xem ra ông bị đả kích rất lớn.
Hết chương 493