Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Nhà giàu mới nổi mua tranh


trước sau

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch ôm bức tranh mà tim đau như bị dao cắt, bỗng có một người vỗ lên vai làm hắn giật mình quay đầu lại, vừa trông thấy người tới là Lạc Kỳ, Giang Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Là Lạc tổng à? Anh là tôi giật mình, anh cũng đến đây chơi sao?”

Lạc Kỳ gật đầu nói: “Bạn tôi mời nên tôi đến xem một chút.”

Hắn nghe mà cảm khái không thôi, người nghèo thì nghĩ mọi cách tiết kiệm tiền bạc còn người giàu thì nghĩ cách tiêu tiền. Muốn tiêu tiền thì đến triển lãm đồ cổ, đúng là một nơi không tồi.

“Lạc tổng có nhìn trúng món gì không?”

Lạc Kỳ cười cười: “Tôi vừa đến thôi, còn chưa kịp xem kỹ xung quanh.”

Anh nhìn bức tranh trong tay Giang Thiếu Bạch, tò mò hỏi: “Cậu nhìn trúng bức tranh này à?”

Hắn gật đầu, buồn rầu đáp: “Bốn mươi triệu đấy.”

Vừa rồi Lạc Kỳ nghe nói có một nhà giàu mới nổi mua một bức tranh không có ký tên, nhất định là tin lời đồn vớ vẩn rằng trong tranh có bản đồ kho báu, có lẽ muốn gặp may đến phát điên rồi, xem ra người đó chính là Giang Thiếu Bạch.

“*Thiên kim nan mãi tâm đầu hảo, không ngờ Giang thiếu là người phong nhã như thế.”

*千金难买心头好: Tiền tài khó mua được hạnh phúc, vui vẻ.

Giang Thiếu Bạch mím môi, gương mặt lộ vài phần uất ức.

Căn bản không phải như vậy, có hiểu không ha? Hắn chỉ nghĩ có lẽ bức tranh này có ẩn tình gì đó, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc. Rõ ràng gần đây hắn kiếm được càng nhiều tiền hơn, nhưng sao càng kiếm nhiều tiền thì càng nợ nần chồng chất vậy? Sau khi thiên địa dị biến, muốn tu luyện phải đốt tiền rất nhiều, 40 triệu chỉ mua được một khả năng mơ hồ mà thôi.

Giang Thiếu Bạch miễn cưỡng đáp: “Làm gì có.”

“Có thể cho tôi thưởng thức bức tranh một chút không?” Lạc Kỳ hỏi.

“Đương nhiên là được rồi.”

Hắn mở bức tranh ra cho Lạc Kỳ xem. Anh nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra có gì đặc biệt: “Ánh mắt của cậu thật đặc biệt.”

“Tàm tạm thôi mà.”

Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch, do dự một chút rồi nói: “Nếu Giang thiếu có gì khó giải quyết thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.”

Không biết Lạc Kỳ nói câu này có ý gì? Nhìn ra hắn đang thiếu tiền nên sợ hắn chết đói sao? Đùa à, hắn là người kiếm cả triệu bạc một phút đó.

Có điều 40 triệu thì phải vẽ bao nhiêu lá bùa mới lấp được chỗ trống này đây? Bách Quang Vũ nói thứ nào càng hiếm thì càng đắt, bùa chú được coi trọng vì tính thần bí, không thể vẽ quá nhiều sẽ khiến nó xuất hiện đầy đường, không tốt chút nào.

“Lạc tổng cũng ở đây à?” Diệp Đình Vân đi đến chào hỏi Lạc Kỳ.

Anh gật đầu đáp: “Ừm, thật trùng hợp, không ngờ gặp Diệp nhị thiếu ở đây.”

“Đúng là rất trùng hợp.”

Giang Thiếu Bạch ôm bức tranh nói: “Tôi muốn về trước.” Hắn mua bức tranh xong, bây giờ không còn xu dính túi nên không muốn ở lại chỗ này nữa.

Cậu gật đầu đáp: “Tôi đưa cậu về.”

“Đi nhanh như vậy sao?” Lạc Kỳ nhịn không được hỏi.

Hắn lúng túng cười nói: “Hết tiền rồi.”

Lạc Kỳ: “…”

Diệp Đình Vân gật đầu chào Lạc Kỳ: “Lạc tổng, chúng tôi đi trước đây.”

“Tạm biết.” Anh lên tiếng đáp.

Khóe mắt Diệp Đình Vân thoáng liếc nhìn Lạc Kỳ, anh nghe thấy Giang Thiếu Bạch phải đi thì vẻ mặt hơi thất vọng.

Lần trước Giang Thiếu Bạch vì gặp Lạc Kỳ mà cố tình tham gia bữa tiệc sinh nhật kia, lần này thì có vẻ ngược lại. Diệp Đình Vân mơ hồ hoài nghi Lạc Kỳ vì biết Giang Thiếu Bạch đến đây nên mới cố tình đến theo.

Vài người trong phòng triển lãm thấy Giang Thiếu Bạch nói chuyện với Lạc Kỳ mà ngạc nhiên không thôi. Họ vốn tưởng hắn chỉ là một người bạn bình thường đi theo cùng Diệp Đình Vân, không ngờ hắn cũng có quen biết với Lạc Kỳ, họ không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Có mấy người muốn đi qua thử bắt chuyện với Giang Thiếu Bạch, nhưng hắn đang đắm chìm trong nỗi đau “phá sản”, không để ý thấy ánh mắt những người xung quanh đã thay đổi.



Lúc mua bức tranh thì rất vui sướng, nhưng khi nhìn lại tài khoản trống không, Giang Thiếu Bạch đau lòng đến hai ngày không ngủ yên. Mà bức tranh quý như vậy nên hắn không yên tâm để ở nhà, luôn mang theo bên người.

Đến ngày thứ hai, Giang Thiếu Bạch mang bức tranh đi học.

“Lão tứ, mấy hôm trước cậu đi tham dự triển lãm đồ cổ Xuân Giang Hoa Nguyệt à?” Bách Quang Vũ hỏi.

“Ừ.”

“Nghe nói trong buổi triển lãm có một người bỏ ra đến 40 triệu mua một bức tranh không có ký tên. Chắc chắn là một gã nhà giàu mới nổi rồi. Mấy tên nhà giàu mới nổi thường vội vã gia nhập xã hội thượng lưu, sẽ vung tiền như rác, mua đồ cổ để thể hiện thưởng thức. Nhưng vì ánh mắt tệ hại mà toàn mua phải hàng giả, làm trò cười cho người trong nghề.”

“Có vài người đánh vào tâm lý những người này mà chuyên môn làm hàng giả, lừa họ một phen, lần nào cũng thành công.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Lão đại nói mấy câu này là có ý gì? Nhà giàu mới nổi thì làm sao? Ăn hết gạo nhà hắn à?

“Lão tứ, hôm qua cậu có gặp tên nhà giàu mới nổi kia không?”

Giang Thiếu Bạch hung dữ nói: “Thấy rồi, hắn rất đẹp trai.”

Bách Quang Vũ kinh ngạc nói: “Hắn còn đẹp trai?” Cậu bạn nhìn kỹ nét mặt của Giang Thiếu Bạch, cảm thấy hình như bạn hắn tức giận rồi.

“Nhà giàu mới nổi thì làm sao, không được đẹp trai hả?”

Bách Quang Vũ: “…” Quả nhiên đã tức giận rồi.

“À mà cậu cầm gì trong tay vậy?” Quách Phạn lên tiếng hỏi.

“Tranh cổ.”

Bách Quang Vũ nghe thế nhìn xuống, suýt nữa ngã sấp mặt. Tranh cổ? Tranh cổ gì, là cái mà hắn đang nghĩ đó hả?

“Chẳng lẽ là bức tranh 40 triệu kia?” Quách Phạn hỏi tiếp.

“Đúng vậy.”

Quách Phạn đồng tình nhìn qua Bách Quang Vũ, thầm nghĩ lão đại ngốc nghếch lại đi tin lời đồn bậy bạ rồi nói lung tung.

Bách Quang Vũ: ” …” Chết tiệt! Tên ngu nói tin tức cho hắn biết cũng không nói rõ ràng, cái gì mà nhà giàu mới nổi? Hiện giờ biết người mua chính là lão tứ, hại chết hắn rồi!

Cậu bạn cười gượng nói: “Lão tứ, tôi nói bậy ấy mà, cậu đừng để ý, nếu là tranh cậu nhìn trúng thì chắc chắn có điều kỳ diệu gì đó ẩn chứa bên trong. 40 triệu nhất định là mua thấp bán cao, tranh này hẳn có giá 4 triệu mới đúng.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Bốn triệu, khoa trương quá rồi.

Nếu có thể tìm được con cá trong tranh thì không tính là lỗ vốn. Giá trị của linh vật không thể tính toán bằng tiền tài, nhưng nếu không tìm được thì lỗ nặng.

Bách Quang Vũ hiếu kỳ hỏi: “Lão tứ, ở đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?”

“Hai ngày trước kiếm được 30 triệu, còn thiếu một chút thì mượn Diệp Đình Vân.”

Cậu bạn chớp mắt: “Lại vay tiền Diệp Đình Vân à?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Không đủ tiền thì phải vay thôi, nếu không thì
biết làm sao?

Lúc này di động của hắn bỗng vang lên, là Doãn Hạ Võ gửi tin nhắn. Sau khi hắn giết lão đại của tổ chức Huyết Sát, thành viên đội Phi Long tìm thấy vài thứ trong di động của lão kia, mấy ngày nay đã tìm được hang ổ của chúng, tịch thu tất cả tài sản tìm được sung công. Mà Giang Thiếu Bạch là công thần trong chuyện này nên được 3 triệu tiền thưởng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ cấp trên rất hố người, nhất định mấy người kia được chia không ít, kết quả đến lượt hắn chỉ có 3 triệu. Có điều 3 triệu cũng tàm tạm, có thể giảm chút áp lực nợ nần của hắn lúc này.

Hắn nghĩ có lẽ bản thân không có số phát tài, mỗi lần kiếm được càng nhiều tiền thì nguy cơ phá sản càng cao.

“Lão tứ, tui có thể xem bức tranh này không?” Quách Phạn bỗng hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được chứ!”

Quách Phạn nhìn chằm chằm bức tranh một lúc lâu rồi nói: “Bức tranh này mà có giá đến 40 triệu. Lão tứ, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”

Bách Quang Vũ xoa cằm nói: “Bức tranh này không đẹp lắm. Lão tứ, có phải cậu tin rằng trong tranh có bản đồ kho báu không?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Mấy thằng bạn thật không có đẳng cấp, không nhìn ra tinh túy của bức tranh. Hắn bỗng nhớ đến Diệp Tinh, đã một thời gian không gặp cậu bé rồi. Nếu là Diệp Tinh thì không chừng có thể nhìn ra tinh túy của bức tranh. Mấy thằng bạn còn không bằng một đứa bé.

Giang Thiếu Bạch quyết định xế chiều sẽ đến thăm Diệp Tinh, gần đây cậu bé đã nhập học, không biết cuộc đời học sinh trôi qua thế nào.

Sau khi tan học buổi chiều, Giang Thiếu Bạch mang bức tranh đi. Mấy cậu bạn cùng phòng thì về phòng ký túc xá chơi game.

“Gần đây lão tứ bận rộn quá nhỉ, không có thời gian chơi game luôn.”

“Cậu ta là người làm đại sự, phải kiếm nhiều tiền mới được.”

Bách Quang Vũ xoa cằm, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch tiến bộ không ít, lúc vừa nhập học thì hình tượng nhà quê một cục, nhưng bây giờ khác rồi, còn dám mua bức tranh với giá đến 40 triệu. Nếu hắn vay tiền mua bức tranh xấu òm như vậy thì chắc chắn sẽ bị cha đánh gãy chân. Bất tri bất giác, ngay cả tiêu tiền mà lão tứ cũng đã vượt mặt hắn khiến hắn không khỏi ỉu xìu.



Diệp Tinh về đến nhà thì nghe nói có Giang Thiếu Bạch đến thăm, cậu bé lập tức phấn khởi không thôi.

“Thầy, sao thầy lại tới đây?” Diệp Tinh thân thiết chạy đến trước mặt hắn.

“Đến thăm em một chút.”

“Em nghe nói thầy mua một bức tranh rất đẹp, phải trả rất nhiều tiền.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, rất đắt tiền đó. Để thầy lấy cho em xem nhé.”

Diệp Tinh vui vẻ không thôi: “Dạ.”

Trịnh Ly nghe hai người nói chuyện mà trong lòng cũng ngạc nhiên, cô cũng đã nghe nói chuyện Giang Thiếu Bạch vung tiền như rác, bỏ 40 triệu mua một bức tranh. Cô thầm nghĩ quả nhiên nay đã khác xưa, lúc vừa khai giảng, Giang Thiếu Bạch còn dạy kèm cho con trai cô, một ngày kiếm mấy trăm tệ đã rất vui rồi, hiện giờ thì cô mời không nổi người này đâu.

Giang Thiếu Bạch trải bức tranh ra bàn, Diệp Tinh hơi kích động nói: “Con cá to quá!”

Hắn gật đầu đáp: “Thầy cũng thấy vậy.”

“Thầy, con cá này đã ăn cái gì sao, kết quả biến dị gen sao?”

“Có khả năng là vậy…”

“Cái đầu của nó thật lớn, đỉnh đầu còn màu vàng. Hình như Viện sinh vật biển rất thích thu thập các loại cá lạ! Nếu bắt được con cá này bán cho viện sinh vật sẽ được rất nhiều tiền đó.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thầm nghĩ đây là linh vật, nếu bắt được phải nấu canh bồi bổ cơ thể, bán đi rất đáng tiếc!

Trịnh Ly ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nhịn không được cau mày. Cá ở đâu ra? Hai người này đang nói cái gì vậy?

“Thầy, bên này còn có mấy con cá nhỏ màu đỏ.”

Hắn gật gù: “Ừ.”

Mấy con cá nhỏ này hẳn là Hỏa Dương Ngư, nếu tìm được thì nên nấu canh, tình trạng cơ thể của ông anh Lạc Kỳ của hắn sẽ được cải thiện. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy cá trong tranh, còn bản đồ gì đó thì không thấy.

Diệp Tinh hi hi ha ha nói: “Thầy ơi, mắt con cá này to quá!”

Đôi mắt này rất sống động, trong mắt giống như… có gì đó. Hắn bỗng nhớ ra, *vẽ rồng điểm mắt, ánh mắt là quan trọng nhất.

*Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật nét chính (ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ)

Giang Thiếu Bạch cẩn thận nhìn kỹ mắt con cá, càng nhìn càng thấy nó không tầm thường, chẳng lẽ cái gọi là bản đồ kho báu có liên quan đến ánh mắt con cá này?

Trịnh Ly nghe Diệp Tinh và Giang Thiếu Bạch nói chuyện, không biết hai người đang nói cái gì, đang kể chuyện “Chiếc áo mới của hoàng đế” à? Hai người thấy được thứ gì đó trong tranh mà cô không thấy, chẳng lẽ bản đồ kho báu chính là con cá trong tranh mà người thường không nhìn thấy được? Nghe thật huyền huyễn!

Hết chương 91

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện