Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Liễu Sùng thấy Trình Ương rốt cuộc cũng tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trình Ương, hơi ấm ở đầu ngón tay lưu lại bên tai, dịu dàng nói "Đói bụng không, nấu chút mì cho em ăn nha?"
Trình Ương không trả lời, cậu yên lặng chăm chú nhìn Liễu Sùng, trong mắt đối phương đầy sự kiên định, dịu dàng và ẩn ẩn đau lòng.
Dù cho mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy nhưng từ đầu tới cuối đối phương cũng không hề có ý trách cứ, Trình Ương càng áy náy nhưng cũng càng thích Liễu Sùng hơn.
Cậu hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, trên mặt đầy vẻ ỷ lại cọ cọ vào tay Liễu Sùng, nhỏ giọng đáp lời.
Liễu Sùng luôn lo lắng cậu sẽ vì chuyện này mà tự trách bản thân, cự tuyệt mọi lòng tốt để trừng phạt chính mình, may mà Trình Ương không có.
Anh nở một nụ cười, tiến lên cúi đầu xuống chạm vào môi cậu, nụ hôn này mang theo vô vàn sủng nịch nuông chiều.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, hâm nóng cơm nguội đã vón thành cục rồi đổ vào bát cho mình ăn, rửa nồi sạch sẽ để nấu mì.
Trong phòng cho thuê không có tủ lạnh, thức ăn đều là mua về ăn liền.
Trình Ương nằm cả ngày, Liễu Sùng cũng không có tâm tư mà đi mua đồ ăn, bây giờ muốn nấu mì mới giật mình phát hiện một cây hành lá hẹ cũng không có để nêm đồ ăn.
Anh chỉ đành đập cho cậu hai quả trứng gà, mỡ heo* với tỏi gừng vào nước mì cho cậu ăn.
Mỡ heo, còn được gọi là "dầu" hoặc "dầu lợn" ở Trung Quốc.
Nó được chiết xuất từ thịt lợn, trạng thái ban đầu là dầu ăn lỏng hơi vàng, ở nhiệt độ phòng là chất rắn màu trắng hoặc vàng nhạt.
Trình Ương đã xuống giường, giờ đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách ngẩn người.
Liễu Sùng bưng mì từ nhà bếp ra thấy dáng vẻ này của cậu liền biết cậu nhất thời sẽ khó mà quên được, nhưng anh cũng không tính mở miệng trấn an cậu.
Anh yên lặng đặt mì xuống trước mặt Trình Ương, cũng không quấy rầy cậu, cẩn thận trộn thật đều rồi sau đó mới nhét đũa vào trong tay cậu, nói "Ăn đi."
Trình Ương hoàn hồn, ngoan ngoãn nhu thuận gật đầu, cầm đũa chậm rãi đảo vài lần, nhấc đũa lên chuẩn bị ăn thì cảm giác buồn nôn ập tới, nôn khan một tiếng sau đó vội vã đặt đũa xuống chật vật chạy vào nhà vệ sinh.
Liễu Sùng nhíu mày, đứng dậy đi theo vào nhà vệ sinh vỗ lưng cho cậu.
Cả ngày Trình Ương không có gì trong bụng dĩ nhiên là không ói ra được cái gì, nhưng trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn.
Cậu ngồi xổm bên bồn cầu nôn oẹ hồi lâu, nôn đến mệt rã rời nhưng chỉ nôn ra được một ít nước chua.
Mặt Liễu Sùng căng thẳng đứng ở bên cạnh chăm sóc, lông mày nhíu lại vì lo lắng.
Thấy Trình Ương nôn tới mức mặt mày đầy nước mắt thì trong lòng đau xót vô cùng.
Vội vã đưa khăn tới cho Trình Ương lau mặt, lại đi rót nước chờ cậu súc miệng xong rồi đỡ cậu về sofa nghỉ ngơi.
Trình Ương có vẻ như rất mệt mỏi, vừa tới nơi cậu mềm nhũn ngã xuống ghế sofa, nhắm mắt thở dốc.
Liễu Sùng ngưng trọng nhìn Trình Ương vài giây rồi sau đó khuỵu gối ngồi xổm trước mặt cậu, duỗi tay vuốt ve cái trán đầy mồ hôi của cậu, hốc mắt có chút đỏ lên nói "Chỗ nào không thoải mái thì phải nói anh.
Tiền không có vẫn có thể kiếm lại được, em đừng tự dày vò bản thân như vậy."
Trình Ương uể oải khẽ lắc đầu, đưa tay nắm lấy quần áo của Liễu Sùng, tiến lên phía trước rồi tựa đầu vào lồng ngực của đối phương, ngửi hơi thở độc nhất vô nhị trên người anh.
Trình Ương biết Liễu Sùng lo lắng cho mình, làm sao có thể tạo thêm phiền phức cho anh, nói chi là cố ý làm khổ bản thân khiến đối phương lo lắng.
Nhưng cơ thể cậu đột nhiên khó chịu không thể nào giải thích được, nôn xong thì cảm người mềm nhũn chỉ muốn ngủ.
Liễu Sùng thuận thế ôm lấy Trình Ương, sờ lên mái tóc đen mềm mại của cậu, nhỏ giọng hỏi "Em còn muốn ăn mì không? Không ăn thì chúng ta đi nghỉ ngơi, ngày mai đi bệnh viện khám xem."
Trình Ương lại lắc đầu, Liễu Sùng chỉ đành phải dọn dẹp chén đũa rồi đưa Trình Ương về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Sùng đưa Trình Ương tinh thần mệt mỏi đi bệnh viện khám bệnh.
Bất đắc dĩ trong túi không có tiền không thể nào làm các xét nghiệm khác chỉ có thể đi khoa ngoại khám bình thường.
Bác sĩ sau khi nghe nguyên nhân bệnh rồi suy đoán có thể liên quan đến cảm xúc bất ổn, ông dặn dò Trình Ương cố gắng giữ tâm trạng thoải mái, kê cho vài liều thuốc đuổi hai người đi.
Liễu Sùng để Trình Ương ngồi xuống băng ghế "Em ngồi đây chờ anh một chút, anh đi đóng tiền lấy thuốc."
Trình Ương yếu ớt cau mày, trong thoáng chốc trong lòng không giải thích được kháng cự chuyện uống thuốc, cậu nắm thật chặt cổ tay Liễu Sùng, nhỏ giọng nói "Em không muốn uống thuốc."
Liễu Sùng lần đầu tiên nhìn thấy tính nóng nảy và trẻ con của đối phương, vô cùng kiên nhẫn nhỏ giọng dỗ dành " Em đang bị bệnh, không uống thuốc thì làm sao mà khoẻ được? Chút thuốc này không tốn bao nhiêu tiền cả, đừng lo, anh vẫn còn tiền mà."
Chân mày Trình Ương càng nhíu chặt, không nói gì nhưng tay lại siết chặt cổ tay Liễu Sùng, thái độ vô cùng rõ ràng.
Hai người giằng co hồi lâu, sau một lúc Liễu Sùng nhận thua trước, anh thầm thở dài, trở tay cầm tay đối phương, nói "Không muốn uống thuốc thì không uống, đi thôi, anh dẫn em đi ăn sáng."
Trình Ương gật đầu, đi theo Liễu Sùng ra khỏi bệnh viện.
Phố ăn vặt rất náo nhiệt, Liễu Sùng che chở Trình Ương tránh cho người khác chen lấn "Muốn ăn chút gì không?"
Trình Ương vừa đi vừa nhìn, luôn cảm thấy những thức này không phải quá đầy mỡ thì chính là quá ngấy, cho nên không có cảm giác muốn ăn tí nào.
Ngay cả món bình thường thích ăn nhất vừa nghe Liễu Sùng nhắc tới cũng cảm giác nhợn nhợn muốn ói.
Đi hết hẻm nhỏ cũng không tìm thấy món muốn ăn, ngược lại khiến trong lòng có chút chán ghét.
Liễu Sùng cũng không nóng nảy, kiên nhẫn cùng Trình Ương quay người trở về.
Đi ra không được bao xa thì đột nhiên Trình Ương dừng lại trước của hàng trái cây, có chút mong đợi nhìn Trình Ương "Em muốn ăn mận."
"Muốn ăn thì mua." Liễu Sùng cười một tiếng, để Trình Ương đứng