Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ưu điểm lớn nhất của phòng khám tư nhân là môi trường sạch sẽ, yên tĩnh, đèn điện tử chân không chói mắt, chiếu rọi từng ngóc ngách.
Hành lang trên tầng cao nhất của phòng khám không có ai, yên tĩnh đến nỗi mỗi một âm thanh đều được khuếch đại lên vài lần, thậm chí cả tiếng tim đập cũng hết sức rõ ràng, bình bịch như tiếng trống, thể hiện sự lo lắng, băn khoăn của chủ nhân nó.
Cả người Liễu Sùng căng thẳng, ôm áo khoác Trình Ương cởi ra ngồi xổm trong góc.
Anh nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật đóng chặt phía đối diện, hai tay siết chặt, móng tay ghì vào da tới bật cả máu mà không hề hay biết.
Thời gian trôi rất chậm, mỗi phút mỗi giây qua đi đều như giày vò Liễu Sùng.
Đã hơn một tiếng kể từ khi Trình Ương được đẩy vào phòng mổ, hai nữ y tá vội vã vào theo viện trưởng đến giờ vẫn chưa hề bước ra.
Giờ phút này anh không còn quan tâm đến việc hai y tá kia có biết bí mật của Trình Ương hay không, anh chỉ hy vọng bọn họ giữ cho cậu được bình an vô sự.
Liễu Sùng không dám nghĩ tới tình huống hiện giờ của Trình Ương và đứa bé, chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu nguyện Trình Ương đừng xảy ra chuyện, nếu không anh sẽ áy náy cả đời mất.
Nhưng càng cố gắng không nghĩ tới nữa thì lại càng dễ suy nghĩ bậy bạ, anh không khống chế được bản thân, không ngừng đưa ra giả thiết rằng nếu lúc ấy mình dẫn Trình Ương đi đóng tiền với mình thì những chuyện này sẽ không thể xảy ra.
Thậm chí còn suy diễn nếu hôm nay an phận đi bán rau, hoặc ngày hôm qua không gặp hàng rong bán thuốc bắc, vậy thì anh sẽ không tìm đến nơi này, sẽ không gặp những chuyện kia...!
Đương lúc anh còn đang tự trách bản thân thì cửa phòng mổ đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Liễu Sùng lập tức giật mình vội vàng đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà hai chân đã mất đi cảm giác, bật dậy quá nhanh liền ngã xuống đất.
Anh bận bịu ôm chặt áo của Trình Ương trong lòng muốn đứng dậy, nhưng chân như không nghe theo sai bảo, ngược lại còn vì nôn nóng mà té thêm mấy lần.
Viện trưởng còn chưa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, chưa kịp kéo khẩu trang xuống liền sợ hết hồn, vội vã khom người đỡ anh đứng dậy.
Ông chưa kịp mở miệng nói gì đã bị Liễu Sùng nắm chặt lấy tay, khẩn trương hỏi "Thế nào rồi viện trưởng, cậu ấy có sao không?"
Viện trưởng bị bóp đau hít một hơi, nhưng không đẩy tay Liễu Sùng ra mà thân thiết vỗ lên tay anh, nói "Không sao không sao, cậu đừng gấp, để bọn họ đưa đứa bé vào lồng ấp trước." Vừa nói ông vừa kéo Liễu Sùng qua một bên, hai y tá đeo khẩu trang ở sau lưng lập tức mang theo một cái rương nhỏ ra khỏi phòng phẫu thuật rồi vội vã rời đi.
Liễu Sùng nghe tới hai chữ đứa bé trong lòng trừ cảm giác lạ lẫm trước đó thì không còn gì khác, anh cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng hỏi viện trưởng "Bây giờ con có thể vào xem cậu ấy không?"
Viện trường cười cười nói "Có thể, đi đi, nhưng mà tinh thần cậu ấy bây giờ không tốt, cậu cũng đừng nói nhiều với cậu ấy, tôi đi sắp xếp phòng bệnh cho cậu ấy trước."
Liễu Sùng ra đời gặp qua không ít người tốt nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người tỉ mỉ chu đáo lại không cần hồi đáp như viện trưởng.
Hốc mắt anh đỏ lên, môi run run muốn nói gì đó nhưng một câu cũng chẳng nói lên lời.
Một câu cảm ơn cũng không đủ truyền đạt được sự cảm kích trong lòng anh, vì thế Liễu Sùng lùi về sau hai bước, trịnh trọng cúi mình chào viện trưởng rồi lập tức chạy vào phòng phẫu thuật.
Viện trưởng bị mấy động tác lớn của anh dọa sợ hết hồn, lúc phản ứng lại muốn nói thì người đã biến mất.
Ông bất đắc dĩ cười một tiếng, tháo khẩu trang xuống rời khỏi phòng.
Trong phòng phẫu thuật sáng sủa tràn ngập mùi máu tanh, Liễu Sùng chạy tới trên bàn mổ mấy bước, vừa vặn đụng phải ánh mắt mệt mỏi của Trình Ương, chỉ thấy ánh mắt của cậu mềm nhũn, mím môi một cái, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhạt.
Tất cả lo lắng của Liễu Sùng trong nháy mắt hoá thành sự chua xót, sống mũi ê ẩm.
Anh thả áo khoác vẫn luôn ôm chặt trong lòng, dè dặt nắm lấy bàn tay không truyền dịch của Trình Ương, kéo kéo chăn cho cậu.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết lại trên trán thì kéo áo giữ ấm bên dưới lớp áo khoác trên người mình, dịu dàng lau mồ hôi cho Trình Ương "Có đau không em?"
Trình Ương gắng gượng lắc đầu một cái, nhưng chân mày lập tức nhíu lại, nói "Không đau."
Liễu Sùng đương nhiên nhìn ra được cậu đang an ủi mình, sinh mổ vừa nghe đã thấy đau, huống chi cậu còn bị tên buôn người kia đâm vào xương sườn, nào có thể không đau chứ.
Nghĩ đến đây hai mắt Liễu Sùng lập tức ướt đẫm, cũng không biết phải nói gì, chỉ đành mím chặt môi gật đầu, cúi người ôm lấy Trình Ương, môi dán lên trán cậu "Để em phải chịu khổ rồi."
Trình Ương có chút mệt mỏi cười cười, hơi nghiêng đầu cọ cọ má đối phương, sau đó dưới hơi thở quen thuộc của anh dần dần an tâm thiếp đi.
Sau khi Liễu Sùng phát hiện cậu ngủ thiếp đi liền một mực duy trì tư thế che chở cậu, để cậu yên tâm mà ngủ một chút.
Hơn mười phút sau, viện trưởng quay lại và nói rằng