Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau khi lên xe đi thành phố C, Liễu Sùng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh và Trình Ương ngồi ở hàng ghế sau cùng dựa sát vào nhau, hai tay nắm chặt lấy nhau, cuối cùng cũng đến được thành phố C sau hành trình dài mười một tiếng đồng hồ.
Liễu Sùng tìm thấy một khách sạn nhỏ không cần dùng căn cước để thuê.
Anh dự định ở lại thành phố này hai ngày để xem các địa điểm tham quan, di tích lịch sử của địa phương và nếm thử một số món ăn vặt địa phương trước khi rời đi.
Trình Ương dựa lưng vào cửa, ánh mắt hơi mờ mịt quan sát căn phòng đơn chật chội này, nhất thời có chút hoảng hốt.
Cứ như vậy rời đi thành phố đã sinh sống hơn mười năm...!
Liều Sùng cất hành lý xong thấy Trình Ương lộ vẻ mê mang dựa vào cửa, lúc này mới nhận ra dù đối phương biểu hiện trấn định bình tĩnh như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là thiếu niên mới mười chín tuổi mà thôi.
Anh không khỏi có chút đau lòng, tiến lên cầm lấy tay Trình Ương, chậm rãi ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói "Xin lỗi em, ép buộc làm rối loạn cuộc sống của em.
Chờ khi chúng ta ổn định ở thành phố D, em cứ tiếp tục đi học nhé, được không?"
Cái ôm này khiến Trình Ương vốn đang khẩn trương cảnh giác cao độ thả lỏng ra, mệt mỏi dựa vào trong vòng tay Liễu Sùng, một tay lặng lẽ nắm lấy góc áo của Liễu Sùng, thấp giọng nói: "Không học nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng đi làm kiếm tiền."
Liễu Sùng không muốn cậu uất ức, chỉ muốn đối xử tốt với cậu vô tận vô cùng.
Anh cúi đầu hôn lên tóc của Trình Ương "Có tiền có thể lo cho em đi học, chờ sau này em lên đại học chương trình học không nhiều rồi hãy nói đến chuyện đi làm.
Nếu không phải vì lời của anh, em vẫn đang yên ổn đi học, bây giờ lại đi ra ngoài cùng anh chịu khổ, anh không chịu được.
Đừng cãi anh về vấn đề này, nghe anh."
Trình Ương hơi cau mày, trong lòng mặc dù rất say mê sự quan tâm đến cố chấp của anh nhưng cậu cũng không muốn bị Liễu Sùng che chở quá mức.
Thứ nhất hai bọn họ bằng tuổi cũng không cần ai đặc biệt chiếu cố ai; thứ hai đều là đàn ông con trai, nên cậu cũng có thể gánh vác.
Có lẽ lúc ấy đồng ý cùng nhau rời đi với Liễu Sùng là nhất thời máu dồn lên não, về sau mặc dù có tâm lý bất an, do dự không muốn từ bỏ việc học, nhưng cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm cùng đối phương, tự nguyện rời đi cùng Liễu Sùng, làm sao có thể để người kia chịu áp lực một mình chứ.
Vì vậy cậu kiên định nói "Vậy tại sao không phải em tạo điều kiện cho anh đi học hoặc là chúng ta vừa học vừa đi làm? Muốn học thì cùng nhau học, không học thì cùng nhau đi làm, đi học cũng không phải là con đường duy nhất đâu, sống vui vẻ là được."
Liễu Sùng nghẹn lời một lúc không trả lời được, thấy thái độ của cậu cứng rắn như vậy nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa.
Nhưng tâm tư muốn cho đối phương tiếp tục đi học cũng không phải nói một câu liền bỏ được, anh đành chủ động bỏ qua chủ đề này, chờ sau này ổn định lại nói tiếp.
Ngồi xe cả một ngày hai người cũng rất mệt mỏi, vì vậy lần lượt đi tắm, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai lại tìm chỗ chơi.
Gian phòng này thiết kế rất không đứng đắn, kính xung quanh nhà vệ sinh không phải là mờ đục mà là hơi mờ, nếu không có nước nóng bay hơi nước lên thì nhìn một cái có thể nhìn đại khái tình hình bên trong.
Nhưng mà trong suốt quá trình Trình Ương tắm, Liễu Sùng cực kỳ thân sĩ đưa lưng về phía nhà vệ sinh một mực nhìn điện thoại di động, tra các danh lam thắng cảnh với các loại đồ ăn hương vị khác nhau.
Đối với anh mà nói, yêu là mang đến cho đối phương sự an toàn và tôn trọng hết mức.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, Trình Ương tắm xong mặc một chiếc áo phông rộng rãi hơi cũ, quần đùi rộng rãi xoa tóc ra ngoài đổi cho Liễu Sùng tắm rửa.
Cậu đi một vòng kiếm không phát hiện máy sấy tóc, chỉ đành ngồi trên giường dùng khăn lông lau.
Mười phút sau Liễu Sùng lau đầu ra ngoài nhìn chung quanh một vòng cũng không tìm thấy máy sấy nên dứt khoát không thèm tìm nữa.
Anh vốn là định lau đại một chút, nhưng mà khi nhìn tóc Trình Ương vẫn còn ướt mà mệt mỏi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cảm thấy phải tìm được máy sấy tóc bằng mọi giá.
Anh tiện tay cuốn khăn lên trên đầu, bắt đầu đi khắp phòng lục lòi tìm máy sấy.
Khách sạn này nằm ở một góc khuất, điều kiện không tốt nhưng cũng không tệ, những thứ nên có ở cả phòng cũng không có, những thứ không nên có thì chuẩn bị cũng vô cùng có tâm.
—— Chẳng hạn như bao cao su.
Liễu Sùng có chút chán ghét vân vê lớp vỏ ngoài, sau đó nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Trình Ương, tiện tay ném đồ vào ngăn kéo phía dưới, mặc quần áo vào xuống quầy lễ tân hỏi máy sấy tóc.
An ổn ngủ một đêm, ngày hôm sau hai người thu dọn những đồ vật có giá trị, sau đó trả phòng rồi rời đi.
Thành phố C thắng cảnh nổi tiếng không ít, kiến trúc đẹp, hàng ăn cũng ngon.
Tuy nhiên, nhịp sống của cả thành phố đều rất nhanh, dù là đám đông nhộn nhịp hay là dòng xe cộ qua lại không dứt đều khiến người ta cảm thấy nôn nóng khó hiểu.
Chơi được một ngày thì mệt lả người, không khỏi muốn yên ổn lại, vậy nên hai người quyết định sáng sớm mai rời thành phố C.
Hai người nằm tựa đầu trên chiếc giường đơn trong khách sạn, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người.
Nhưng mà không yên tĩnh được bao lâu, phòng bên cạnh truyền tới âm thanh không chút kìm chế, khoa trương ha ha ưm a a các kiểu.
Liễu Sùng: "..."
Trình Ương: "..."
Không khí trong nháy mắt cứng lại, hai người ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Liễu Sùng hắng giọng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Trình Ương, nói nhỏ "Hôm nay là thứ bảy, ngày mai chú thím không thấy em nhất định sẽ đi tìm, không bằng bây giờ gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng, tránh cho bọn họ thấy em không về nhà đi báo công an."
Trình Ương chỉ ừ, sau đó ngồi dậy, lục mấy cái điện thoại đã tắt nguồn từ lâu ra, đưa một cái trong số đó cho Liễu Sùng, động tác hai người đồng loạt mở máy.
Trình Ương đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Liễu Sùng, rất sợ điện thoại đột nhiên nhảy ra một đống tin nhắn hoặc một đống thông báo cuộc gọi.
Liễu Sùng nhận ra đối phương lo lắng liền qua ngồi với cậu, nắm tay cậu không tiếng động khích lệ.
Nhưng mà sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều, sau khi mở máy điện thoại vẫn yên lặng, một cái tin nhắn cũng không có.
Trình Ương trong nháy mắt có chút mất mác, cậu thản nhiên bấm máy gọi điện, giả bộ ung dung cười cười với Liễu Sùng "Xem ra không có người phát hiện em rời đi."
Liễu Sùng nhìn mấy thông báo gọi nhỡ của chú Tường trong lòng mới vừa dâng lên một chút ấm áp, lại nghe được lời Trình Ương nói trong nháy mắt lòng nguội lạnh.
Anh nắm thật chặt tay Trình Ương, khoé môi không tiếng động nhếch lên giễu cợt, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười khi nói chú thím Trình Ương không thấy em ấy sẽ đi tìm.
Trình Ương là học sinh nội trú, chỉ cuối tuần mới về nhà, thường thì không có việc gì chú thím cũng không bao giờ gọi điện.
Gọi về thường bị nói là một học sinh không biết xấu hổ xin tiền, hoặc yêu cầu Trình Ương mua gì đó cho con trai mình.
Kiểu chú thím như vậy luôn nghĩ rằng Trình Ương sống ở nhà mình ăn uống miễn phí không phải làm gì, làm sao họ có thể vì đối phương cuối tuần đột nhiên bất thường không về nhà mà lo lắng được, sợ là họ ăn mừng còn không kịp.
Trình Ương đợi cuộc gọi