Những người khác trong nhà ăn đều bị dọa sợ, đám Nhóc mập sửng sốt mấy giây, cuống quýt đỡ Lý Phá Tinh dậy.
Lý Phá Tinh giận gần chết, vừa tan học đã bảo đám Nhóc mập tới phòng Tế Tu đem đồ đạc về, còn hắn thì tay bế Điêu Điêu, tay chống nạng, nhảy từ tầng một đến tầng sáu ký túc xá của mình.
***
Ngày đầu tiên.
“Tế Tu mẹ nó biến thái, ông đây mắt mù mới cứu cậu ta, người như thế mẹ nó lúc đấy để tự sinh tự diệt cho rồi.”
Ngày thứ hai.
“Tức chết ông, cậu ta còn dám ra tay với ông nữa chứ!”
Ngày thứ ba.
“Đệt, thằng nhỏ xấu xa này mấy ngày nay còn dám không đi học tiết của lão Mã.”
Ngày thứ tư.
“Điêu Điêu, anh Tế Tu của em lúc đó còn mắng anh là kẻ tàn tật, đúng không? Đúng… Anh mắng cậu ấy là biến thái hình như cũng không quá đáng lắm đúng không?”
Ngày thứ năm.
“Điêu Điêu, anh đấm quả đấy có phải hơi mạnh quá không? Anh Tế Tu của em da mỏng thịt mềm, có khi nào còn chưa khỏe lại không?”
Hơn nửa tháng trôi qua.
Thạch cao trên chân Lý Phá Tinh đều sắp được gỡ bỏ.
Điêu Điêu đã lớn thêm một vòng, nhiều lần suýt nữa bị quản ngủ phát hiện.
Tế Tu không tới học một buổi nào.
Dù làm bộ chưa từng quen Tế Tu, song có lần trong cơn mộng mị ngủ mơ, Lý Phá Tinh đã vô thức gọi: “Tế Tu, anh khát quá, rót cho anh cốc nước với.”
Không ai để ý.
Lý Phá Tinh mở mắt, bị ánh mặt trời tầng sáu chiếu hoa cả mắt. Hắn vươn tay che mắt, mất một lúc mới phản ứng được mình đang ở đâu.
Hắn liếc ký túc xá của mình.
Nam sinh mười tám mười chín tuổi là lôi thôi nhất, cả phòng chỉ có giường của Trần Lâm An là miễn cưỡng xem được. Lý Phá Tinh bỗng nghĩ, nếu Tế Tu nhìn thấy căn phòng bừa bộn như vậy, có lẽ ngay cả cửa cũng không muốn bước vào.
Điêu Điêu hừ hừ.
Lúc ở ký túc xá của Tế Tu nó có một ổ chó rất to, giờ ở phòng này chỉ có thể ngủ trong hộp giấy nát bét. Ký túc xá có bốn nam sinh, cộng lại còn không bằng Tế Tu, tên nào cũng vô tâm, Điêu Điêu không chịu đói thì cũng bị no vỡ bụng. Đã vậy, nó còn không dám sủa, vì sủa sẽ bị quản ngủ phát hiện.
Lý Phá Tinh bế Điêu Điêu lên giường, như có như không chải lông cho nó. Hắn nghiêng người, mắt nhìn tường, tay vuốt ve Điêu Điêu, không biết đang suy nghĩ gì.
Cửa phòng ngủ mở ra, Nhóc mập và Đá tảng hôm nay ra ngoài chơi bóng chuyền, có lẽ quên mang đồ gì, quay về phòng lấy.
Đá tảng không cẩn thận đá phải ghế. Nhóc mập liếc bóng lưng Lý Phá Tinh, nhỏ giọng nói: “Anh Tinh còn đang ngủ, mày khẽ khàng chút.”
Lý Phá Tinh cũng lười mở miệng.
Một lát sau, Nhóc mập thì thầm với Đá tảng: “Mày thấy anh tụi mình làm vậy với Tế Tu… Có phải hơi quá đáng không?”
Đá tảng: “Lúc đó Tế Tu nói khó nghe thế, anh Tinh cũng chỉ đấm cậu ta một quả, còn không đấm mạnh gì.”
“Nhưng tao nghe người ta nói, Tống Tịnh Nhiễm làm hỏng thuốc thử khiến công sức một tháng của Tế Tu đổ xuống sông xuống biển hết. Tế Tu, Tế Tu không giống chúng ta, người ta là con cưng của trời, có lẽ từ khi sinh ra tới giờ chưa bị đánh mấy lần.”
Nhóc mập và Đá tảng đi rồi, Lý Phá Tinh càng phiền muộn muốn nổ tung.
Lý Phá Tinh bế Điêu Điêu ra ngoài, hắn định thả Điêu Điêu tới rừng cây nhỏ sau trường, sau đó vào tiệm net chơi game.
Điêu Điêu hiếu động, ký túc xá lại quá nhỏ, không đủ không gian cho nó chạy nhảy. Khu rừng nhỏ này không thiếu chó mèo, bình thường chúng cũng hay dạo chơi trong trường. Lý Phá Tinh quen để Điêu Điêu ở đây chơi, nó chơi mệt sẽ thông minh đứng dưới một tán cây lớn chờ hắn đón về.
Lý Phá Tinh trùm áo khoác lên người Điêu Điêu, khi đi ngang qua tòa dạy học, Điêu Điêu bỗng ló đầu khỏi áo khoác, hướng về phía trước sủa mấy tiếng. Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn theo hướng nó sủa, ngây ngẩn cả người.
Tế Tu mặc áo khoác thí nghiệm, phía sau là một đám người mặc áo giống y. Có một giáo sư mắt xanh đi sóng vai với Tế Tu, vừa đi vừa trò chuyện gì đó với y, có vẻ ông là người từ nơi khác tới, nói tiếng Nga.
Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng nay Lý Phá Tinh nhìn thấy Tế Tu.
Tóc Tế Tu cắt ngắn hơn một chút, nom lại càng bắt mắt dễ nhìn. Y cúi đầu xem văn kiện trong tay, khuôn mặt từ đầu tới cuối không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, thậm chí còn hơi cau mày, thoạt trông đầy lãnh đạm.
Y cách Lý Phá Tinh ngày càng gần.
“Gâu!” Điêu Điêu hưng phấn sủa thêm một tiếng.
Ánh mắt Tế Tu cuối cùng cũng rời khỏi văn kiện, rõ ràng y đã nhìn thấy Điêu Điêu, cùng với Lý Phá Tinh đang ôm Điêu Điêu đứng nguyên tại chỗ.
Y chỉ liếc bọn họ trong nháy mắt.
Thực sự là chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn chưa tới một giây.
Không đủ để coi là nhìn, chỉ là một cái lướt qua nhàn nhạt, sau đó, y lại tiếp tục xem văn kiện của mình.
Ba giây sau.
Bọn họ lướt qua nhau.
Tựa như hai người xa lạ lướt qua nhau trên lối đi bộ, chưa từng liên quan tới nhau, cũng sẽ mãi mãi không liên quan tới nhau.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Khi Lý Phá Tinh ra khỏi tiệm net, trời đã trở tối, hắn gọi Cá đón Điêu Điêu, nhưng Cá không nghe máy.
Lý Phá Tinh định gọi cho Đá tảng, kết quả Nhóc mập đã gọi cho hắn trước: “Anh Tinh mau tới đi! Điêu Điêu, Điêu Điêu gặp chuyện rồi!”
Lý Phá Tinh cuống quýt gọi xe về trường. Tới lúc hắn chạy về rừng nhỏ, nơi đó đã có một đám người vây quanh, giơ đèn pin sáng trưng.
Lý Phá Tinh chen vào giữa, chỉ thấy dưới ánh đèn pin trắng toát là mấy thi thể chó mèo bị mổ phanh bụng, nội tạng bị lôi ra, xếp chỉnh tề bên cạnh, óc chảy đầy đất, máu đỏ rực thấm ướt lá khô, vừa máu me vừa kinh khủng.
Lý Phá Tinh bỗng thấy buồn nôn, hắn gắng gượng đè cảm giác khó chịu này xuống, gào to: “Điêu Điêu đâu?!”
Cá chen tới: “Ở đây anh, Điêu Điêu vẫn ổn, Điêu Điêu không chết!”
Điêu Điêu không chết, thế nhưng cũng bị thương không nhẹ. Trên lưng nó có một vết thương rất dài, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông của nó. Điêu Điêu đã thoi thóp, hơi thở yếu ớt.
Lý Phá Tinh nhìn Điêu Điêu, tim co rút đau đớn. Hắn vươn tay mà lại không dám chạm vào Điêu Điêu, luống cuống nói: “Điêu Điêu… Mau, mau, mau tới viện thú cưng!”
Nhóc mập ở bên cạnh, tay nắm chặt đầu cuối, giọng như sắp khóc tới nơi: “Anh, em gọi mười mấy nơi rồi, toàn bộ viện thú cưng đều đã nghỉ làm.”
Lý Phá Tinh hoảng hốt, chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Đi tìm Tế Tu, ký túc xá của Tế Tu có thuốc khẩn cấp, cậu ấy cũng biết băng bó đơn giản!”
Cá không nhúc nhích.
Lý Phá Tinh quát: “Mẹ nó sao chú không đi mau đi, ngơ ngác cái gì?!”
Cá: “Anh, bọn họ nói chuyện này là do Tế Tu làm.”
Lý Phá Tinh sửng sốt: “Là sao?”
Cá: “Anh có thấy video đang lan truyền trên diễn đàn trường không?”
Lý Phá Tinh: “Video gì! Anh không muốn xem video gì cả, giờ là lúc xem thứ đó hả? Phải cứu Điêu Điêu trước!”
Đúng lúc này, Tống Tịnh Nhiễm dẫn một nam sinh tới.
Lý Phá Tinh biết người này, đây là bạn trai cũ của Tống Tịnh Nhiễm, cũng thuộc phòng thí nghiệm giống Tế Tu, tên là Hàn Dương Ba.
Hàn Dương Ba xách hộp cứu thương, nói: “Để tôi thử xem sao.”
Tống Tịnh Nhiễm: “Hàn Dương Ba cũng thuộc phòng thí nghiệm, anh ấy có thể thực hiện băng bó khẩn cấp.”
Cá cẩn thận đặt Điêu Điêu xuống đất, mọi người chiếu đèn cho Hàn Dương Ba, động tác của hắn có vẻ khá chuyên nghiệp, Lý Phá Tinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cá đưa đầu cuối lên: “Anh Tinh, em cảm thấy anh nên xem video này.”
Video rất ngắn, chỉ có ba phút.
Trong video, Tế Tu đeo găng tay, cầm hai con dao giải phẫu, trước mặt là một con mèo trắng.
Mặc mèo trắng bất an giãy dụa, Tế Tu dùng băng dính dán tứ chi nó lên bàn mổ. Con dao trong tay Tế Tu khá tinh xảo, lưỡi dao lóe ánh sáng sắc lạnh, xoẹt qua trán mèo. Con mèo hoảng sợ nức nở, mở to đôi mắt xanh lam xinh đẹp, hàng mi sợ hãi khẽ run.
Tế Tu cầm dao vạch lên bụng mèo, thong thả mổ xẻ. Con mèo kêu thê lương thảm thiết, máu nhiễm đỏ bộ lông trắng muốt. Tiếng kêu rên thống khổ của con mèo vang lên từng tiếng từng tiếng, Tế Tu lại như không nghe thấy, cắt ruột của nó thành từng khúc bằng nhau, đặt gọn gàng qua một bên.
Ngũ tạng của mèo lần lượt bị moi ra. Cuối cùng, con mèo trên bàn mổ không còn hô hấp.
Tế Tu ưu nhã gỡ bao tay. Y ngẩng đầu, dường như đang nở nụ cười khẽ.
Lý Phá Tinh thoáng nhìn xuống đất, nội tạng của số chó mèo bị giết hại này cũng được xếp gọn gàng giống trong video, cảm giác buồn nôn kinh tởm lại trào lên, hắn không nhịn nổi nữa.
Lý Phá Tinh vội vàng chạy sang một góc, ôm thùng rác nôn không biết trời đất gì. Hắn súc miệng bằng chai nước Nhóc mập đưa, đầu vẫn mơ màng không tỉnh táo. Nhóc mập đỡ hắn về trước mặt Điêu Điêu.
Cá ngơ ngác: “Anh, may mà anh chuyển ra khỏi ký túc xá của Tế Tu…”
Lý Phá Tinh hé miệng, không nói được gì. Hắn vừa nôn, bị vị chua tổn thương cổ họng.
Một lát sau, Lý Phá Tinh nhắm mắt, nghe thấy vô số cái miệng nhắc đến tên Tế Tu, đặt mấy từ “Tế Tu”, “Biến thái”, “Hành hạ đến chết”, “Đáng sợ” vào chung một chỗ.
Hắn mở mắt, nói: “Đây chỉ là một video, không thể chứng minh Tế Tu hành hạ đến chết những động vật này. Ở đây có camera không?”
Nhóc mập: “Không, camera ở đây đã hỏng từ lâu, mười năm rồi chưa sửa.”
Lý Phá Tinh: “Vậy thì không thể chứng minh là ai hành hạ chúng.”
Tống Tịnh Nhiễm bỗng lên
tiếng: “Nếu mình nói mình nhìn thấy thì sao?”
Bốn phía lặng ngắt. Tất cả đều nhìn Tống Tịnh Nhiễm.
Tống Tịnh Nhiễm cúi đầu nhìn số chó mèo này, hơi quay mặt đi như thể không đành lòng, nước mắt chảy xuống. Cô ta lau nước mắt, nói: “Mình đã tận mắt thấy. Sáng sớm nay mình có qua rừng cây này, tới tối thì không thấy móc chìa khóa đâu, nên mình quay lại đây tìm. Mình đã tận mắt nhìn thấy Tế Tu cầm dao hành hạ chúng tới chết, thậm chí còn thấy hai tay Tế Tu dính đầy máu tươi, mình sợ quá đã vội vàng chạy đi.”
Tống Tịnh Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước, nhỏ giọng hô: “Lý Phá Tinh, cậu có tin mình không?”
Lý Phá Tinh trầm mặc.
Dường như tất cả chứng cứ đều chĩa thẳng về Tế Tu.
Lý Phá Tinh cúi đầu nhìn một con mèo bị giết, có một móng vuốt nhỏ của nó còn dính băng dính, là loại giống hệt loại trong video.
Tống Tịnh Nhiễm: “Lúc trước, lúc trước Tế Tu đổ máu động vật lên người mình, mình hẳn nên đoán được, tâm lý của cậu ấy có vấn đề…”
Đám người náo động.
“Tại sao Tế Tu lại làm thế! Cậu ta còn đối xử với một nữ Omega như vậy.”
“Cậu ta đúng là biến thái, đế quốc phải sai người bắt cậu ta lại rồi bắn bỏ!”
“Tôi cũng nghe mọi người nói, việc cậu ta thích làm nhất trong phòng thí nghiệm là giải phẫu động vật.”
“Trời ơi, mình muốn chuyển trường, đáng sợ quá, phải học chung trường với một tên biến thái!”
“Cậu xem video kia chưa? Mình xem mà chảy mồ hôi lạnh.”
Tống Tịnh Nhiễm cúi đầu, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại. Kỳ thực, cô ta tin chắc Lý Phá Tinh sẽ tin mình. Cô ta hiểu Lý Phá Tinh, từ trước tới giờ hắn đều là kẻ đầu óc ngu si, không nghĩ được chuyện quá phức tạp. Hơn nữa, giữa nữ thần hắn từng truy đuổi và “Người bạn” từng có xích mích, Tống Tịnh Nhiễm không tin Lý Phá Tinh sẽ chọn tin tưởng người thứ hai.
“Tịnh Nhiễm.” Lý Phá Tinh chợt gọi Tống Tịnh Nhiễm, hắn nhìn cô ta, bình tĩnh hỏi: “Không phải cậu thấy máu sẽ không kìm được bật khóc, sợ nhũn cả người sao?”
Tống Tịnh Nhiễm tái mặt.
Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, nói tiếp: “Mình nhớ lần trước đi xem phim, nhân vật chính chỉ chảy máu chân cậu đã sợ suýt ngất, cảnh tượng lúc này, hẳn là khủng khiếp hơn vết thương đó trăm lần. Tại sao, bây giờ cậu không sợ nữa?”
“Không thể nào?” Một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Tuần trước mình và chị Tịnh Nhiễm còn cùng đi xem phim kinh dị mà, chị ấy —“
Có người lặng lẽ đụng nữ sinh kia một cái, cô nữ sinh bỗng ý thức được điều gì, không nói nữa.
Tống Tịnh Nhiễm bối rối, ấp úng trả lời: “Mình, mình, đúng là mình hơi phóng đại chuyện lần trước, nhưng mà, nhưng mà… Chuyện hành hạ động vật tới chết này, đúng là do Tế Tu làm.”
Lý Phá Tinh đi về phía trước một bước, gỡ băng dính trên móng vuốt mèo.
“Theo mình biết, Tế Tu hơi khiết phích, trong video cậu ấy cũng làm rất sạch sẽ, không thể nào làm xong chuyện còn để sót băng dính trên vật thí nghiệm được. Băng dính này trông càng giống bị cố tình để lại, tạo chứng cứ trùng hợp với video.”
Lý Phá Tinh nhìn Tống Tịnh Nhiễm, giọng đều đều: “Tịnh Nhiễm, cậu thực sự tận mắt thấy Tế Tu hành hạ động vật sao?”
Đến lúc này, Tống Tịnh Nhiễm mới biết mí mắt Lý Phá Tinh có một vết sẹo nhàn nhạt. Bình thường hắn luôn cười, nên người ta không để ý đến vết sẹo ấy, mà giờ khuôn mặt Lý Phá Tinh không cảm xúc, đôi mắt đen như vực thẳm, vết sẹo bỗng hóa lưỡi dao sắc bén, khiến lòng người sợ hãi. Tống Tịnh Nhiễm cảm giác mình không hiểu Lý Phá Tinh, vô thức rụt về sau. Cô ta ngập ngừng: “Mình, mình thực sự tận mắt thấy.”
Lý Phá Tinh tiếp tục hỏi: “Tịnh Nhiễm, chùm chìa khóa cậu đánh rơi có mấy cái?”
“Hai…hai cái.”
Lý Phá Tinh: “Tịnh Nhiễm, cậu vừa nói mình đánh rơi móc chìa khóa, sao giờ lại thành mất hai chiếc chìa khóa rồi?”
Mặt Tống Tịnh Nhiễm tái mét: “Mình, mình nhớ lầm. Đúng, đúng là mình đánh rơi… Móc chìa khóa —“
Lý Phá Tinh cắt lời: “Hiện tại mình không thể tin lời của cậu nữa.”
Hắn cầm đầu cuối, nói: “Nếu không có camera theo dõi, vậy chỉ còn cách tiến hành giám định chuyên nghiệp, mình biết cảnh sát đế quốc sẽ không để ý chuyện này, nhưng Tế Tu rất giàu, có thể mời đội trinh sát.”
Tống Tịnh Nhiễm hoảng loạn: “Lý Phá Tinh, vậy cậu giải thích video kia thế nào?! Rõ ràng trong video, Tế Tu đã hành hạ con mèo kia tới chết!”
“Tịnh Nhiễm, con gái các cậu có lẽ không biết.” Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, nở nụ cười: “Trên thế giới này có một thứ gọi là game giả lập.”
Thực ra, Lý Phá Tinh không nắm chắc đoạn video kia là thế nào. Hắn chỉ nhớ, đợt trước hắn chơi buồng game giả lập của Tế Tu có nghe Tế Tu nói, y dùng buồng này để thực hiện thí nghiệm giải phẫu. Tuy Lý Phá Tinh không biết tại sao Tế Tu lại thực hiện thí nghiệm tàn nhẫn như vậy, nhưng hắn sẽ đích thân hỏi Tế Tu, chứ không phải chỉ vì một video mà để cả trường lên án, công kích y là kẻ cuồng sát.
Tống Tịnh Nhiễm run rẩy: “Có thể là do mình nhớ lộn. Mình, mình quá hoảng loạn…”
Lý Phá Tinh cau mày: “Kể cả cậu hoảng loạn, cũng không thể nhìn nhầm thành Tế Tu được.”
Tống Tịnh Nhiễm lảo đảo như sắp ngã, được nữ sinh bên cạnh đỡ. Cô ta liếc Hàn Dương Ba, cắn môi, như thể hạ quyết tâm, hai mắt rưng rưng nhìn Lý Phá Tinh: “Là Hàn Dương Ba… Là Hàn Dương Ba làm, mình bị anh ta uy hiếp.”
Hàn Dương Ba khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Tống Tịnh Nhiễm.
Hai mắt Tống Tịnh Nhiễm sưng đỏ, bước lên một bước, suýt nữa thì ngã, khó khăn nắm cánh tay nữ sinh bên cạnh, nom chừng đang rất sợ hãi.
“Hàn Dương Ba… Lúc trước anh ta thuộc phòng thí nghiệm, nhưng bị Tế Tu đuổi đi. Anh ta ghi hận Tế Tu, lan truyền video, sát hại động vật, bị mình nhìn thấy, ai ngờ anh ta uy hiếp mình, ép mình phải nói xấu Tế Tu. Xin lỗi, Lý Phá Tinh. Mình không cố ý nói dối, chỉ là do mình quá sợ hãi…”
Tất cả mọi người ở đây đều bị sốc, bọn họ nhìn Hàn Dương Ba, không tin nổi đó là sự thật.
Trước kia Hàn Dương Ba thuộc lớp thí nghiệm, còn giờ thì học lớp trọng điểm. Hắn có thành tích học tập cực kỳ tốt, hầu như lần nào kiểm tra cũng đứng top ba lớp, nghe nói trong nhà cũng có của ăn của để, ngày thường luôn trưng vẻ kiêu ngạo tự mãn, tuy đối xử với mọi người xem như nhã nhặn hòa thuận, nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc. Không ai ngờ Hàn Dương Ba bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm, càng không ngờ hắn lại biến thái như thế.
Hàn Dương Ba kích động đứng bật dậy, đỏ mắt nói: “Tống Tịnh Nhiễm, cô —“
Tống Tịnh Nhiễm sợ rụt người lại.
Hàn Dương Ba bước tới chỗ Tống Tịnh Nhiễm, bị Lý Phá Tinh đạp xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị Đá tảng và Cá đè xuống. Lý Phá Tinh đi đến trước mặt hắn, ánh mắt ngoan lệ.
Hàn Dương Ba nhìn thấy Lý Phá Tinh vẻ mặt hung ác, xung quanh là một đám nam sinh, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi: “Xin lỗi, tôi chỉ —”
“Bộp!” Không chờ hắn nói xong, Lý Phá Tinh đã đạp vào mặt hắn.
“Ô—” Hàn Dương Ba rên rỉ, khuôn mặt sưng lên, miệng cũng vặn vẹo, có vẻ đã lệch hàm.
Xung quanh có nữ sinh kêu lên, nhao nhao lùi về sau.
Lý Phá Tinh lại đạp mạnh lên đùi Hàn Dương Ba: “Điêu Điêu là thứ mày có thể đánh sao!”
Hàn Dương Ba chưa kịp che chân, bụng đã bị đạp mạnh, bay cả người về sau nửa mét. Hắn cảm giác ruột mình sắp bị đạp đứt, trơ mắt nhìn Lý Phá Tinh đi từng bước một đến trước mặt mình.
Một chiếc giày hung hăng giẫm lên mặt hắn. Lý Phá Tinh từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo tột cùng: “Tế Tu là người mày có thể bêu xấu sao!”