Tới giờ Lý Phá Tinh mới cảm thấy trái tim mình bình phục.
Đệt! Hù chết hắn.
Tế Tu không thể nói bình thường được sao!
Nhóc mập ngơ ngác nhìn Lý Phá Tinh: “Anh biết sao?”
Lý Phá Tinh vừa điên cuồng nháy mắt với Tế Tu, vừa hô to: “Em, em kết hôn với ai, có nên nói cho người khác biết không đâu liên quan gì tới anh?!”
Tế Tu cúi đầu, thấp giọng cười: “Bỏ đi, người yêu em cũng không muốn công khai.”
…Người yêu.
Nghe được từ này, Lý Phá Tinh đỏ bừng, từ tai tới cổ.
Lý Phá Tinh và Tế Tu rời đi rồi, mọi người vẫn chưa tin nổi.
Nhóc mập: “Đệt, thật đáng sợ, Tế Tu ấy thế mà kết hôn rồi?!”
Hà Tiểu Hoa: “Sầu quá, em thất tình rồi.”
Đá tảng gãi đầu, chất phác nói: “Ban nãy Tế Tu gọi anh Tinh tao hú hồn luôn, tưởng anh ấy kết hôn với anh Tinh chứ.”
Hà Tiểu Hoa đang sầu đời, nghe Đá tảng nói suýt bật cười: “Đá tảng mẹ nó anh hút ke à, sao Tế Tu kết hôn với anh Tinh được?”
Nhóc mập: “Để tao tưởng tượng cảnh anh Tu với anh Tinh kết hôn nào… Mẹ nó không tưởng tượng nổi ha ha ha ha ha ha ha!”
Đá tảng ngây ngốc cười: “Lúc đấy đầu tao không kịp phản ứng.”
Hà Tiểu Hoa cười chảy nước mắt: “Ha ha ha ha ha đáng sợ vãi ha ha ha ha ha!”
Mấy hôm trước, Bạch tuộc còn hoài nghi Tế Tu và anh Tinh có quan hệ gì đó không ai nhận ra. Hôm nay biết Tế Tu đã kết hôn, hắn lập tức xóa bỏ suy nghĩ hoang đường đó đi.
Anh Tinh đâu giống người sẽ kết hôn sớm?
Đã vậy còn kết hôn với nam Alpha?
Ha ha ha ha ha.
Lý Phá Tinh đi một đoạn xa, bốn phía không một bóng người mới vỗ lưng Tế Tu một cái thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn làm gì? Mẹ nó suýt hù chết anh rồi!”
Tế Tu nắm cổ tay Lý Phá Tinh, hết sức tự nhiên nắm tay hắn. Trước kia, anh Tinh rất bài xích động tác này, vì nắm tay làm anh Tinh ngại ngùng mất tự nhiên, nhưng gần đây đã gần như bị y làm cho quen thuộc thuận theo.
Cả cơ thể anh Tinh đều ấm áp, ngón tay cũng vậy, khiến Tế Tu luôn có cảm giác như mình được xua tan toàn bộ hàn khí lạnh lẽo trên người.
Y nói: “Anh, chúng ta cũng không thể giấu cả đời được.”
Trong đầu Lý Phá Tinh, nếu công khai chuyện mình và Tế Tu kết hôn, nhất định đám Bạch tuộc sẽ hoài nghi nguyên nhân. Như vậy khác gì công khai chuyện hắn là Omega và đang mang thai.
Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Bạch tuộc, Đá tảng, Nhóc mập, Tiểu Hoa…
Bọn họ có thể sẽ xa cách hắn, hoặc thận trọng với hắn, bất kể bọn họ có thay đổi cách cư xử thế nào với Lý Phá Tinh Omega, thì đều sẽ không giống bây giờ.
Lý Phá Tinh rất thích cuộc sống hiện tại. Hắn không muốn cuộc đời mình xảy ra sự thay đổi long trời lở đất như vậy.
Lý Phá Tinh cũng biết, dù bụng hắn còn bằng phẳng, nhưng đến một ngày nào đó rồi nó cũng sẽ lớn dần.
Chỉ là hắn nghĩ rằng, nếu thay đổi bắt buộc phải đến, hắn hy vọng nó sẽ tới chậm một chút.
Lý Phá Tinh cúi đầu: “…Có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó.”
Tế Tu đang định đáp lại, chợt thấy Lý Phá Tinh nhìn mình, môi mấp máy, ánh mắt lóe lên:
“Tiểu Tu, anh hơi sợ.”
“Anh sợ bọn họ biết anh là Omega.”
Tế Tu sửng sốt, một người hiếu thắng như anh Tinh lại nói sợ với y.
Lý Phá Tinh nói xong bỗng thấy xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra yếu thế, là lần đầu tiên thừa nhận mình đang sợ, hơn nữa còn là với người nhỏ tuổi hơn mình. Hắn cảm thấy đột nhiên yếu đuối như vậy không phù hợp với thân phận đại ca lắm, tính nói gì đó cứu vớt hình tượng: “Ừm, anh không sợ mình là —“
Tế Tu thở dài, ôm Lý Phá Tinh vào lòng. Y nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Lý Phá Tinh, sợi tóc mềm mại cọ vào cổ hắn. Giọng nói y rất đỗi dịu dàng, như thể đang dỗ dành một đứa bé đang chìm dần vào giấc ngủ: “Anh Tinh, em hiểu rồi.”
Tế Tu siết chặt cánh tay, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta có thể công khai ngay tối nay.”
“Nhưng bất kể cuộc đời của anh có thay đổi thế nào, em sẽ luôn ở đây.”
***
Chuyện Tế Tu kết hôn lan truyền khắp trường nhanh như gió bão.
Buổi chiều Tế Tu đến phòng thí nghiệm, nghe thấy bên trong ầm ĩ ồn ào:
“Đệt! Tế Tu kết hôn rồi, mấy người biết không!”
“Mình cũng nghe rồi, còn tưởng tin đồn.”
“Đồn cũng không dám đồn kiểu thế đâu!”
“Đúng, ai mà nghĩ tới chuyện Tế Tu kết hôn, cả phòng thí nghiệm chúng ta ngoài cậu ấy ra thì toàn đám FA.”
“Tôi còn nghĩ phải noi gương cậu ta, tay nắm khoa học độc thân trọn đời chứ.”
“Tôi cũng thế.”
Tế Tu mở cửa, bước vào phòng.
Phòng thí nghiệm bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng loạt nhìn Tế Tu, không ai nói gì.
Bạch Trừng kịp phản ứng, cứng nhắc hỏi: “Tế Tu, cậu, cậu kết hôn rồi sao?”
“Ừ.”
Tế Tu bình thản treo áo khoác lên móc, thay áo choàng trắng.
Bạch Trừng: “Chúc, chúc mừng.”
Hứa Đình Tây: “Tân, tân hôn hạnh phúc!”
Mọi người cuối cùng cũng tỉnh giấc, rối rít chúc mừng.
“Cảm ơn.”
Tế Tu mỉm cười: “Trước khi gặp người ấy, tôi cũng nghĩ mình sẽ sống cùng khoa học trọn đời.”
Đám cẩu độc thân phòng thí nghiệm: Tế Tu đang khoe khoang sao?! Đúng vậy!
***
Trong giờ học, Lâm Phi đang làm bài tập thì nghe thấy các bạn líu ríu không ngừng, tay ngừng bút: “Mọi người nói gì?”
Cô bé mặt tròn ngồi bàn trên quay đầu nói: “Cậu không biết à, Tế Tu kết hôn rồi!”
Lâm Phi sửng sốt, lẽ nào Tế Tu và Lý Phá Tinh công khai?
Cậu cẩn thận hỏi: “Mọi người chắc chắn sao?”
“Đương nhiên! Chính Tế Tu tự nói!”
Lâm Phi: “Vậy, vậy cậu ấy kết hôn với ai?”
Cô bé mặt tròn thất vọng: “Cậu ấy không nói cái này, hình như muốn giữ bí mật.”
Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện cậu và Tiền Dịch Lai kết hôn chỉ có Lý Phá Tinh và Tế Tu biết. Tuy bọn họ không mấy quen thuộc, nhưng nếu đối phương giữ bí mật thì đôi bên xem như ngầm thỏa thuận không để lộ chuyện này. Còn nếu bên Lý Phá Tinh công khai, Lâm Phi sợ bọn họ có thể tiết lộ chuyện cậu kết hôn bất cứ lúc nào.
Thực ra, cậu thấy công khai cũng chẳng sao, nhưng nhất định Tiền Dịch Lai sẽ không thích. Có lẽ, Tiền Dịch Lai sợ chuyện gã đã kết hôn sẽ ảnh hưởng gã hẹn hò với người khác.
Lâm Phi cười tự giễu.
Rốt cuộc cậu còn chờ mong điều gì?
Tiền Dịch Lai chẳng qua chỉ là… Một gã tồi.
Đầu cuối Lâm Phi bỗng truyền đến tiếng báo tin nhắn, cậu mở tin nhắn, môi mấp máy.
Gã tồi nhắn tin bảo cậu về “Nhà”.
Trong vòng hai mươi phút.
Mẹ Tiền Dịch Lai muốn Lâm Phi nghỉ học để một lòng dưỡng thai sinh con, nhưng Lâm Phi muốn học nốt vài tháng nữa, vì vậy mẹ gã đã mua một căn nhà nhỏ gần trường.
Lâm Phi thu dọn sách vở, không cẩn thận đánh rơi một quyển sách,
một quyển sổ đỏ kẹp trong quyển sách liền rơi ra ngoài.
Lâm Phi hoảng hốt ngồi xổm xuống nhặt sổ, bỏ vào balo, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh. Có vẻ như không ai để ý đến cậu, nữ sinh mặt tròn vừa nói chuyện với cậu cũng đang cúi đầu làm bài tập. Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi phòng học.
Nữ sinh mặt tròn cảm giác Lâm Phi đã đi rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn chỗ Lâm Phi vừa làm rơi quyển sách. Nếu cô không nhìn lầm, thứ Lâm Phi vừa đánh rơi.
…Là giấy đăng ký kết hôn.
***
Kể từ khi “Thất tình”, Hà Tiểu Hoa liên tục nhắn tin khao khát quấy nhiễu Lý Phá Tinh.
“Anh, em muốn yêu.”
“Các bạn em ai cũng có bạn trai rồi, mỗi em không có!”
“Anh bảo giới thiệu bạn trai cho em mà!”
“Em muốn anh nào đẹp trai, học giỏi, dù kém Tế Tu cũng không được kém nhiều quá.”
“Em còn muốn nam Alpha nữa cơ.”
“Bạn trai không cần giàu lắm đâu, đủ tiền nộp tiền phạt hai Alpha kết hôn là được rồi.”
Lý Phá Tinh muốn nát lòng vì cô em ngốc này của mình, đáng tiếc, em gái ngốc ra điều kiện chẳng ít ỏi gì.
Lý Phá Tinh thở dài, nhìn quanh lớp, đủ điều kiện chỉ có mỗi…
— Trần Lâm An.
Vừa khéo hết tiết học, Lý Phá Tinh thấy bàn trước Trần Lâm An đang trống bèn ngồi xuống, xoay người nhìn hắn.
Trước mặt Trần Lâm An bày một đống sách, gọn gàng ngăn nắp, có điều ảnh hưởng tầm nhìn, Lý Phá Tinh đã xoay người nhìn thẳng vào hắn rồi, hắn còn không nhận ra, chỉ chăm chú làm đề số học.
Lý Phá Tinh dời chồng sách, gọi: “Trần Lâm An.”
Trần Lâm An ngạc nhiên, chậm rãi ngẩng đầu: “…Lý Phá Tinh?”
Đây là lần đầu tiên Lý Phá Tinh làm mai, không biết nên nói thế nào, liền đi thẳng vào vấn đề: “Muốn hẹn hò không?”
Trần Lâm An cứng người: “Gì, gì cơ?”
Lý Phá Tinh chống một tay lên bàn Trần Lâm An, hất cằm nói: “Có một người thế này, thành tích học tập không tốt, còn thích đánh nhau, nhưng nếu đã thích ai thì sẽ rất quan tâm người đó, bảo vệ người đó, không để người đó bị bắt nạt, cậu có bằng lòng hẹn hò với người như vậy không?”
Trần Lâm An không thể ngờ được rằng Lý Phá Tinh sẽ tỏ tình với mình như vậy.
Thẳng thắn, rõ ràng.
Hắn cắn môi, mặt đỏ bừng.
“…Có.”
Lý Phá Tinh chợt nghĩ ra việc gì, bổ sung: “À, người này còn là Alpha nữa, cậu sẽ không để tâm chứ?”
Sao Trần Lâm An để tâm được, thậm chí trước khi kiểm tra giới tính thứ hai, vì cho rằng nhất định Lý Phá Tinh là Alpha, hắn còn thầm cầu nguyện mình là Omega hoặc Beta.
Trần Lâm An: “Đương, đương nhiên mình không để tâm…”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Phá Tinh cười, hắn không ngờ Trần Lâm An lại dễ nói chuyện như vậy: “Thế tối nay tiến hành buổi hẹn đầu tiên luôn được không? Hẹn ở quán malatang phố sau trường nhá.”
Trần Lâm An ngỡ như mình đang nằm mơ: “Được.”
Bạn cùng bàn Trần Lâm An há hốc mồm, Lý Phá Tinh đi rồi, hắn mới đụng đụng tay Trần Lâm An, sợ hãi than: “Trời ơi! Cậu bị đại ca trường mình tỏ tình!!”
…
Lý Phá Tinh nói chuyện xong với Trần Lâm An thì buồn ngủ, nằm bò trên bàn, ngủ suốt hai tiếng đồng hồ. Ngủ xong, hắn duỗi thắt lưng, đầu óc mơ màng nghe bạn Giáp nói với bạn Ất: “Tao biết Tế Tu kết hôn với ai rồi!”
Lý Phá Tinh tỉnh cả ngủ, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, tưởng mình sơ xảy để lộ lúc nào. Thấy bạn Giáp cẩn thận liếc bốn phía, Lý Phá Tinh nhanh chóng cúi đầu, làm bộ không để tâm. Tới khi Lý Phá Tinh ngẩng đầu lên, bạn Ất đã mang vẻ bừng tỉnh: “Ồ, thì ra là cậu ấy hả.”
Lý Phá Tinh không chịu nổi, kéo áo bạn Giáp, hung dữ hỏi: “Là ai? Sao mấy người biết được?”
Từ trước tới giờ bạn Giáp vốn sợ Lý Phá Tinh, trung thực trả lời: “Là Lâm Phi.”
Đầu óc Lý Phá Tinh đảo đi đảo lại mấy vòng cũng không hiểu sao bọn họ lại kết luận như vậy, ngơ ngác hỏi: “Gì cơ?”
Bạn Giáp: “Có người thấy giấy đăng ký kết hôn của Lâm Phi và Tế Tu, anh Tinh, quan hệ của anh với Tế Tu tốt như vậy, lẽ nào ngay cả anh cũng không biết chuyện này?!”
Lý Phá Tinh:…Tôi không biết cái này thật.
***
Khi Tế Tu hoàn thành thí nghiệm đang dang dở, trời đã trở tối, Tế Tu không biết Lý Phá Tinh đã ăn cơm tối hay chưa, nhắn tin hỏi hắn.
Hình như Lý Phá Tinh đang bận rộn chuyện gì, chưa trả lời y. Tế Tu đang nghĩ xem có nên gọi điện cho Lý Phá Tinh hay không, chợt nghe Bạch Trừng gọi mình.
Trước đây, Bạch Trừng không dám trò chuyện với Tế Tu, hắn và mọi người trong phòng thí nghiệm đều cảm thấy bọn họ và Tế Tu không phải người cùng một thế giới, càng cảm thấy Tế Tu luôn toát lên vẻ thờ ơ lạnh nhạt không nhiễm bụi trần, khó mà tiếp cận. Song, từ khi biết Tế Tu đã kết hôn, Bạch Trừng lại đột nhiên cảm thấy Tế Tu không còn quá xa cách, Tế Tu cũng là người thường thôi, thậm chí cậu ấy còn kết hôn rồi!
Nghĩ tới đây, Bạch Trừng nghĩ cách trò chuyện với Tế Tu, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Tôi thấy cậu và Lý Phá Tinh quan hệ rất tốt. Tôi mới nghe một người bạn nói, Lý Phá Tinh vừa mạnh mẽ tỏ tình với một nam Alpha cùng lớp, là thật hả?”