Lý Phá Tinh ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy xe của Tế Tu đang tiến dần đến cổng. Hắn gọi Tế Tu, nhưng có lẽ vì y đang ở trong xe, cửa kính lại đóng kín, cho nên không nghe thấy.
Khoảng cách giữa hai người không quá xa, nếu Lý Phá Tinh chạy thì có thể đuổi kịp Tế Tu, nhưng hắn sợ Tế Tu nhìn thấy lại giận hắn không quan tâm đến đứa bé trong bụng, vì vậy đành dừng bước, trơ mắt nhìn Tế Tu lái xe đi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu đang sấy tóc trong phòng tắm thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa. Y tắt máy sấy, thế giới lại chìm trong tĩnh lặng, tưởng mình nghe nhầm nên y lại tiếp tục sấy tóc.
Tới khi Tế Tu nằm trên giường, chuẩn bị tắt đèn, trong lòng y cứ cảm thấy nóng ruột bất an.
Y xuống giường, ra mở cửa.
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Y nhìn tới cuối hành lang cũng không thấy ai qua lại, đến lúc cúi đầu, lại nhìn thấy một bóng người đang ngồi co cụm cạnh cửa, ánh đèn mờ mờ chiếu lên người người nọ, tạo thành một vệt bóng dài thật dài.
Người nọ lẳng lặng ngồi, hình như đang ngủ, đầu rúc vào khuỷu tay, vang lên tiếng thở đều đều. Có lẽ do ngồi không vững, hắn hơi lảo đảo, mắt thấy hắn sắp ngã tới nơi, Tế Tu cuống quýt ngồi xổm xuống ôm lấy hắn.
Lý Phá Tinh cảm giác mình được bao quanh bởi một cái ôm ấm áp, hắn mơ màng mở mắt, thấy là Tế Tu liền vô thức thả lỏng, dụi mắt gọi: “Tế Tu….”
Tế Tu buông hắn ra, đứng dậy hỏi: “Tại sao anh về?”
Lý Phá Tinh cúi đầu: “Anh mất ngủ, không muốn ngủ trong bệnh viện.”
Tế Tu: “Vậy vừa nãy anh đang làm gì?”
Lý Phá Tinh: “…”
Một người nằm trên giường đôi của phòng bệnh VIP còn mất ngủ, lại ngồi xổm ngủ thiếp đi trước cửa phòng Tế Tu.
…Nói ra ai tin.
Nhưng hắn thực sự mất ngủ khi ở bệnh viện mà.
Tế Tu: “Tại sao không gõ cửa?”
Lý Phá Tinh cũng đứng dậy: “Anh gõ rồi nhưng em không nghe thấy.”
“Sao không gõ tiếp?”
Chân Lý Phá Tinh tê cả đi, hắn đỡ tường lắc lắc chân: “Anh tưởng em không muốn để ý đến anh.”
Tế Tu không biết nói thế nào cho phải, im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Nếu em không mở cửa, anh định cứ ngồi như vậy cả đêm sao?”
“Đúng vậy.” Lý Phá Tinh nói như chuyện đương nhiên: “Anh làm sai, em giận là phải.”
“Đúng rồi.” Lý Phá Tinh bỗng nhớ ra cái gì, xoay người xách một túi nilon phía sau lên, hớn hở khoe: “Tiểu Tu, trên đường về anh mua kem cho em này.”
Lý Phá Tinh ngẫm lại mình đã ngủ quên không biết bao lâu, cúi đầu nhìn túi, quả nhiên kem que đã chảy gần hết, thậm chí còn nhỏ nước tí tách qua túi nilon.
Lý Phá Tinh ủ rũ: “Haiz, chảy mất rồi, anh phải đi ba tiệm mới mua được.”
Hắn chớp mắt: “Tiểu Tu, cho anh vào nhà vứt rác được không?”
Tế Tu không nói gì, nhưng y vừa khéo không chặn kín cửa, Lý Phá Tinh liền mặt dày mày dạn chen qua khe hở, vào nhà vứt rác.
Vứt xong, Lý Phá Tinh tự giác cầm cây lau nhà trong phòng vệ sinh mà từ khi chuyển vào hắn chưa từng sờ tới, lau sạch vệt nước trên sàn.
Đây là lần đầu tiên Lý Phá Tinh tỏ ra cần cù chăm chỉ như thế, lau nước xong, hắn còn hự hự hự lau cả phòng một lần, tới lúc hắn chuẩn bị lau lần hai, Tế Tu ngăn cản: “Được rồi.”
Lý Phá Tinh dừng lại, một tay nắm cây lau nhà, một tay lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn Tế Tu.
Tế Tu tựa trên sofa, tay cầm một quyển sách, chân vắt chéo. Y mặc đồ ngủ màu đen lại tạo cảm giác như tổng tài mặc âu phục quyết đoán trên thương trường.
…Còn cái dáng chống cây lau nhà, dùng mu bàn tay lau mồ hôi của Lý Phá Tinh nom cực kỳ giống lao công của công ty.
Lúc này, tổng tài đặt sách xuống, khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, lãnh đạm nói: “Lại đây.”
Lao công lập tức thả cây lau nhà, vui vẻ chạy đến.
Lý Phá Tinh biết thân biết phận cực kỳ, không chờ Tế Tu nói đã giành nhận lỗi trước: “Tiểu Tu, anh sai rồi, lần này anh biết lỗi thật rồi.”
Tế Tu: “Anh sai ở đâu?”
Đôi mắt Lý Phá Tinh chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn: “Anh ngàn vạn lần không nên quên chuyện mình đang mang thai.”
Tế Tu: “Còn nữa không?”
Lý Phá Tinh nhức đầu, tiếp tục: “Anh…Anh phải luôn cẩn thận, chú ý an toàn.”
Tế Tu: “Còn nữa không?”
Lý Phá Tinh chớp mắt: “Còn, còn nữa sao?”
Tế Tu mím môi, đứng dậy muốn bỏ đi, Lý Phá Tinh hoảng sợ, vội vàng kéo y: “Tiểu Tu, em bảo anh sai chỗ nào, anh liền sai chỗ đó.”
Tế Tu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt âm u: “Nếu chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa, anh có cứu người nữa không?”
Lý Phá Tinh sửng sốt. Một lát sau, hắn nhỏ giọng đáp: “Anh cũng đâu thể nhìn cậu ấy gặp chuyện không may được…”
Tế Tu biết Lý Phá Tinh sẽ nói vậy, nghiến răng hỏi: “Vậy nếu anh xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Lý Phá Tinh không dám nhìn y, cúi đầu xoắn ngón tay: “…Anh đâu dễ dàng gặp chuyện như vậy.”
Giọng Tế Tu run lên vì giận: “Anh là siêu nhân hả, anh bất tử hả, thế giới cần anh cứu vớt hả?!”
Lý Phá Tinh lúng túng: “…Tiểu Tu.”
Tế Tu yên lặng, lồng ngực phập phồng.
Y có thể dễ dàng hồi tưởng lại cảnh tượng đó, anh Tinh ngất xỉu giữa lề đường, bụng đầy máu tươi. Tế Tu nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng và bất lực của mình khi ấy, rõ tới nỗi chỉ cần hồi tưởng lại, là cảm giác hốt hoảng sợ hãi ấy sẽ ập tới vùi lấp y.
Y nhếch môi, sắc mặt y vốn tái trắng, bị ánh đèn trắng hếu trong phòng chiếu rọi nom lại càng thêm u
ám.
Y mở miệng, giọng nói trong đêm vắng lặng nghe có vẻ trống rỗng.
“…Liệu anh có từng nghĩ cho em không, nếu anh xảy ra chuyện gì, em biết phải làm thế nào đây.”
Y dừng lại, giọng nói đã khản đặc, thậm chí còn khẽ run vì lo sợ.
“Anh Tinh, em không có gì cả…”
“Em chỉ có anh.”
Lý Phá Tinh ngẩn người.
Hắn nhìn gò má tái nhợt và đôi mắt ửng hồng của Tế Tu, chỉ cảm thấy tim như bị ghìm chặt, vừa đau nhức vừa ngột ngạt. Ngay sau đó, cảm giác hổ thẹn và thương tiếc ùn ùn kéo đến.
Hắn nhìn Tế Tu, bỗng muốn ôm lấy y.
Thế nhưng, Tế Tu nói xong lại nhắm mắt, hàng mi khẽ run, tới khi mở mắt, y nói: “Ngủ đi anh Tinh, đã khuya lắm rồi.”
Kỳ thực, y hiểu rằng dù anh Tinh có nói mình sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, nhưng nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, nhất định anh vẫn sẽ là người xông lên đầu tiên.
Tế Tu y xưa nay vốn máu lạnh, nhưng mà dòng máu chảy trong người anh Tinh lại nồng nhiệt nóng cháy. Lương thiện và trách nhiệm chôn sâu trong xương của một người… Nào có xóa đi dễ dàng như vậy.
Tế Tu còn nhớ vẻ mặt anh Tinh khi nhắc đến bố mình trong rạp chiếu phim, đôi mắt anh chứa lệ, song cũng chứa thứ ánh sáng rực rỡ.
Vào giây phút đó, y nhận ra rằng, anh Tinh không chỉ bi thương, mà còn rất đỗi tự hào về bố mình. Anh Tinh nói rất hận ông ấy, vậy nhưng nội tâm anh lại xem bố là hình mẫu của mình.
Bọn họ đều chính nghĩa, đều phấn đấu quên mình.
Nếu anh Tinh thấy chết không cứu, vậy thì không phải là anh Tinh nữa rồi.
Vậy thì không phải là ánh sáng duy nhất chiếu rọi hang động tối tăm, u ám của y thời niên thiếu nữa rồi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh tắm xong, Tế Tu đã ngủ. Hắn rón rén tắt đèn, nằm xuống giường.
Tế Tu nom có vẻ mỏi mệt, dù đang ngủ cũng nhíu chặt mày.
Trong lúc tắm rửa, Lý Phá Tinh cứ quẩn quanh mãi câu “Anh Tinh, em không có gì cả, em chỉ có anh” của Tế Tu. Một thằng đàn ông như hắn, vậy mà lại thấy sống mũi cay cay.
Lý Phá Tinh lẳng lặng nhìn Tế Tu đang say ngủ, miệng thì thầm: “Tiểu Tu, xin lỗi em… Anh đã làm em phải lo lắng rồi. Nhất định sau này anh sẽ biết lượng sức mình, không để em phải lo nữa.”
Lý Phá Tinh nói rất nhỏ, Tế Tu lại ngủ say, có vẻ không nghe thấy lời hắn nói.
Tế Tu vẫn nhíu chặt mày như đang gặp ác mộng, Lý Phá Tinh nghiêng người hôn lên trán y, giống như khoảng thời gian lâu thật lâu về trước, khi bố mới qua đời, mỗi ngày hắn đều hôn lên trán an ủi mẹ gặp ác mộng.
Hắn khẽ nói: “Tiểu Tu, chúc ngủ ngon.”
Đôi mày đang nhíu chặt của Tế Tu chầm chậm giãn ra.
Thấy vậy, Lý Phá Tinh cũng thấy lòng mình dễ chịu hơn, hắn nhích lại gần Tế Tu, ôm lấy y.
Đúng như những gì hắn vừa tưởng tượng.
Bây giờ mới ổn định.
Bây giờ mới có thể ngủ ngon.
Dù sao Tế Tu cũng ngủ rồi, không biết được. Nếu sáng mai Tế Tu dậy mà phát hiện điều bất thường, chất vấn hắn, hắn sẽ đổ hết cho việc mang thai. Chịu thôi, ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn được ôm Tế Tu như thế, ngay hôm nay, ngay bây giờ, ngay thời khắc này.
Ai ngờ, động tác của Lý Phá Tinh hơi mạnh, đánh thức Tế Tu. Y có thể cảm giác được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình.
Người y cứng lại, một lúc sau mới phản ứng được người đang ôm mình là ai.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Đây là lần đầu tiên anh Tinh chủ động ôm y.
— Trong khi không bị kỳ phát tình và nhiệt phát tình ảnh hưởng.
Tế Tu vừa hé mắt thăm dò đã mơ hồ thấy một cái bóng lại gần, cuống quýt nhắm mắt lại.
Sau đó, y cảm giác một nụ hôn đặt lên má mình, dịu dàng lại rất đỗi trân trọng, như thể hoàng tử đang hôn nàng công chúa say ngủ của mình.
Tế Tu nín thở. Đúng lúc y định thử hô hấp, hơi thở ấm nóng lại phả lên mặt y. Một nụ hôn khác lại hạ xuống, lần này là má bên kia. Từng nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại, phảng phất hương cỏ xanh trong nắng mà chỉ anh Tinh mới có.
“Tiểu Tu, chúc ngủ ngon lần nữa.”
Hình như y chưa từng nghe giọng anh Tinh như vậy, dịu dàng như muốn làm người chết chìm trong đó.
Tim Tế Tu nhảy loạn, không còn nghĩ nổi gì nữa.