Tế Tu ngơ ngác nhìn Lý Vũ Trụ, đây là con của y và anh Tinh.
Khi Lý Vũ Trụ chào đời, y có len lén tới nhìn con.
Y biết nếu không có Alpha bên cạnh, lúc sinh con Omega sẽ vô cùng khổ sở.
Nhưng mà, đó lại là giai đoạn khủng khiếp nhất của y, bảy, tám chục tuổi, tóc bạc phơ, mắt phải mù lòa. Y không dám xuất hiện trước mặt anh Tinh, nhưng vì sợ anh Tinh gặp chuyện, nên y quấn thật chặt rồi tới bệnh viện.
Khi anh Tinh vào phòng phẫu thuật, một đám người đứng bên ngoài chờ đợi. Mẹ anh Tinh, Bạch tuộc, Nhóc mập, Đá tảng, Hà Tiểu Hoa, từng người đều nôn nóng bất an, lặng lẽ cầu nguyện, bọn họ ngồi cạnh nhau, an ủi lẫn nhau, chờ đợi anh Tinh bình an ra ngoài.
Tế Tu không dám bước về phía trước, chỉ chống gậy, lặng lẽ đứng trong góc.
Khi anh Tinh kết thúc phẫu thuật, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói gì đó, nhưng y không nghe được gì. Y đứng xa, tai lại nghễnh ngãng, may mà qua lời nói của Hà Tiểu Hoa y biết được anh Tinh bình an vô sự.
Khi anh Tinh được đẩy ra ngoài, bọn họ liền vây quanh anh Tinh đến phòng bệnh.
Còn Tế Tu, lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Một lát sau, y thấy Trần Lâm An mệt mỏi chạy đến, Hà Tiểu Hoa ra đón hắn, nói anh Tinh đã tỉnh, cuộc phẫu thuật rất thành công, là một cậu bé.
Tế Tu ngơ ngác nhìn Trần Lâm An cũng bước vào phòng bệnh.
Cảm giác chua xót ghen ghét trào lên trong lòng y.
…Bất cứ ai trên thế giới này đều có thể đứng trước mặt anh Tinh, quanh minh chính đại hỏi thăm anh Tinh của y.
—Chỉ duy Tế Tu y là không thể.
Sau đó, y lấm lét như tên trộm làm bộ đi ngang qua phòng bệnh, nhòm vào trong qua cánh cửa khép hờ.
Bạch Man Man ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng bế đứa bé, tay đứa bé quơ quào giữa không trung. Tế Tu thấy cánh tay trắng nõn của nhóc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
…Trên cánh tay đứa bé không có đường đỏ, nhóc là một cậu bé rất khỏe mạnh.
Thực ra, bọn họ đã thực hiện kiểm tra trước sinh, sinh kiểm nói đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng nhìn thấy cánh tay đứa bé rồi, Tế Tu mới yên tâm được.
Y đứng trước cửa, ngốc nghếch nhìn anh Tinh của y.
Anh Tinh hớn hở đặt tên Lý Vũ Trụ, bị Bạch tuộc chê khó nghe. Bị anh Tinh nhíu mày uy hiếp, Bạch tuộc vắt hết não khen ba từ “Lý Vũ Trụ” lên tận trời.
Phòng bệnh vui vẻ rộn rã.
Tế Tu mù một mắt, không nhìn được rộng, phải hơi nghiêng đầu mới thấy được toàn cảnh trong phòng bệnh. Y cứ ngơ ngác như vậy, hâm mộ nhìn cảnh tượng bên trong, tưởng tượng như mình cũng có mặt ở đó.
Hình như anh Tinh đang sống rất thoải mái.
Cũng phải, anh Tinh mãi mãi là anh Tinh. Bất kể có cách xa ai, anh Tinh cũng sẽ mãi mãi thoải mái vui tươi, mãi mãi chói mắt như ánh mặt trời.
Trong lòng y thoáng yên lòng, song vẫn vô cùng đau khổ.
Anh Tinh mãi mãi là ánh mặt trời, nhưng lại chẳng thể soi sáng y.
Bạch Man Man chợt nói: “Bên ngoài có người à? Ai thế?”
Tế Tu sửng sốt, hoảng hốt xoay người, lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Y đỡ tường, tay trái chống gậy mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, sau đó đánh rơi gậy xuống đất, chật vật bỏ trốn.
Trước khi đi, y nghe thấy Bạch tuộc nói với Bạch Man Man: “Là một ông lão, chắc nhầm phòng bệnh.”
Thế rồi, cánh cửa đóng sầm lại.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Cho tới giờ, Tế Tu chưa từng có ý định quấy rầy cuộc sống của anh Tinh.
Đa số thời gian y đều cố kiềm chế, không để mình đến tìm anh.
Chỉ là có đôi lúc, y thực sự không chịu nổi, thực sự nhớ anh Tinh tới phát điên, vì vậy lén lút đến nhìn anh một chút. Chỉ là nhìn một chút, hơn nữa còn đứng rất xa, xa tới mức không thấy rõ khuôn mặt anh.
Y không thỏa mãn chút nào, y muốn gần anh Tinh hơn, nhưng y không dám tiến lên.
Khi ly dị y, anh Tinh đã nói, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Vì vậy, y thận trọng tuân thủ.
Y không biết bao giờ mình sẽ chết, hoặc mình còn sống theo cái cách hỏng bét này bao lâu nữa.
Song, bất kể y còn sống hay đã chết, nhất định y sẽ thật lặng lẽ, không tới phá hỏng cuộc đời anh Tinh.
Tế Tu chẳng bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày mình ở gần Lý Vũ Trụ tới vậy, chưa kể Lý Vũ Trụ còn tặng quà cho y, một bông hồng cắt từ áo của anh Tinh.
Tế Tu ngơ ngác nhìn bông hoa trên tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Trụ.
Lý Vũ Trụ phát hiện trên mặt cậu bé có một vết máu rất mảnh, hình như bị móng tay Tiểu Kim vô tình cào phải. Nhóc càng áy náy hơn: “Xin lỗi, hình như cậu bị thương rồi, cậu đến nhà tớ đi, tớ bảo bố dán băng cá nhân cho cậu nha?”
…Đến nhà…. Anh Tinh?
Tế Tu cứng người. Y có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, đập tới mức khiến y tê dại, đầu óc hỗn độn.
Vì vậy, y không thốt lên được gì.
“Cứ thế đi ha!” Lý Vũ Trụ quyết định. “Cậu chờ tớ chút xíu, tớ đi mua kem rồi quay lại!”
Tế Tu đứng đờ tại chỗ. Bây giờ y hẳn là nên bỏ đi, hẳn là như thường ngày, đứng nhìn anh Tinh từ xa, không tới quấy rầy anh.
Vậy nhưng, đôi chân y nặng trịch như đổ chì, bước đi không đặng.
Mãi tới khi Lý Vũ Trụ nhún nhảy xách kem chạy tới, Tế Tu bỗng tỉnh táo lại, xoay người bỏ chạy. Có điều giờ chân y quá ngắn, chạy không quen, vấp vào tảng đá, ngã mạnh xuống đất. Y mặc quần màu trắng, ở chỗ đầu gối đã thấm vết máu đỏ. Mắt cá chân bên trái cũng nhanh chóng sưng to.
Lý Vũ Trụ cuống quýt đỡ y dậy, Tế Tu hơi tránh né, rồi cũng để Lý Vũ Trụ giúp mình.
…Chỉ một lần, một lần thôi, được không?
Anh Tinh sẽ không nhận ra y đâu.
Y thầm cầu xin.
Lý Vũ Trụ nhìn mắt cá chân sưng vu của cậu bé, lo lắng nhíu mày, ngồi xổm xuống hệt như nam chính trên tivi, khí phách nói: “Lên đi! Tớ cõng cậu!”
Tế Tu: “…”
Y rụt về sau, lắc đầu.
Để đứa con năm tuổi của mình cõng, thực sự… Y không làm được.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Bọn họ rẽ vào vài ngõ nhỏ, cuối cùng cũng tới cổng nhà.
Nhà Lý Phá Tinh rất giống nhà Bạch Man Man, nom hơi xưa cũ, có lẽ là một căn nhà cũ cho thuê.
Bước vào cổng nhà là một khoảng sân nhỏ lát đá, trong sân có một cầu trượt bằng gỗ và một xích đu cao thật cao. Phía bắc vườn trồng một cây hòe cao lớn. Mùa hè đến, tán cây rậm rạp, Lý Phá Tinh