Vào khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ cái này, Lý Phá Tinh cảm giác có một dòng nước nóng xộc thẳng lên gáy hắn, những cảm xúc phức tạp như hoang đường, nực cười, phẫn nộ, khiếp sợ trào lên như đại dương gầm thét, bức bối không nói lên lời nghẹn lại trước ngực.
Hắn siết chặt chiếc nhẫn, nhìn chòng chọc đứa bé, mắt đỏ ngầu: “Rốt cuộc cháu là ai?”
Mặt đứa bé trắng bệch.
Lý Phá Tinh lạnh lùng nghiến từng từ: “Mẹ nó tôi hỏi cháu cháu không nghe thấy hả? Cháu và Tế Tu có quan hệ gì?!”
Đứa bé nom có vẻ bối rối, không biết trả lời thế nào, miệng hơi hé ra nhưng vẫn không thốt thành câu.
Một lát sau.
Nó mím môi, hàng mi dài như lông vũ chầm chậm rủ xuống.
…Rõ ràng là tính không nói gì đây mà.
Lý Phá Tinh tức muốn bể phổi.
Thằng bé này cố ý.
Nhất định là cố ý.
Lúc ở đồn cảnh sát nó cũng thế này, nó thu mình tự kỷ chỗ nào? Nó có bóng ma trong lòng chỗ nào? Rõ ràng là cố ý lừa mình! Giấu diếm mình!
Vừa nghĩ đến việc đứa bé này có thể là con của Tế Tu và một người khác.
Vừa nghĩ đến việc Tế Tu treo nhẫn cưới của mình và em ấy lên cổ một người khác.
Vừa nghĩ đến việc hôm qua mình đối xử tốt với thằng bé, cẩn thận bôi thuốc cho nó, đau lòng xót xa cho vết thương của nó, còn hôn nó chúc ngủ ngon…
Lý Phá Tinh liền cảm thấy mình bị đùa giãn, bị cho một cú bạt tai trời giáng.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn hy vọng người đứng trước mặt mình là Tế Tu, chứ không phải một đứa bé bốn, năm tuổi, vì nếu vậy hắn có thể đạp bay nó ra ngoài. Không dám nói cái khác, chí ít cũng có thể đập một trận cho nguôi cơn giận.
Lý Phá Tinh buông lỏng chiếc nhẫn đang nắm chặt trong tay, đứng dậy, nhìn đứa bé từ trên cao xuống, lạnh giọng: “Không chịu nói gì thì cút đi.”
Đứa bé ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh. Đôi mắt nó rất đen, giờ lại lấp lóe ánh sáng, khiến người ta có ảo giác như mắt nó đang ngấn lệ.
“Cút.”
Đứa bé gục đầu xuống, xoay người bước đi. Dáng người nó nho nhỏ, đầu cúi thấp, bả vai cũng sụp xuống, nom lại càng nhỏ bé hơn. Nó còn mặc cái quần đùi hoa của Lý Vũ Trụ, để lộ vết thương loang lổ trên bụng chân trắng nõn. Nó bước từng bước tới cửa, rồi bỗng đùng một tiếng, ngã xuống đất.
Trong sân có trải đá sỏi, hình như nó bị vấp vào đá, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ bắp chân nó.
Lý Vũ Trụ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngửa đầu nhỏ giọng nói với Lý Phá Tinh: “Bố ơi, Lý Tiểu Hữu lại bị thương rồi, cậu ấy chảy nhiều máu quá.”
Lý Phá Tinh lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến bố.” Sau đó bỏ vào nhà.
Lý Vũ Trụ không kịp phản ứng, hỏi Triệu Hiến Trọng: “Chú Triệu ơi, bố cháu sao vậy? Sao bố lại hỏi quan hệ của Lý Tiểu Hữu và bố hai của cháu?”
Triệu Hiến Trọng xoa đầu Lý Vũ Trụ, nhìn về phía đứa bé vừa rời đi, trầm ngâm đôi phút, nhẹ giọng cười: “Bởi vì đứa bé kia là con riêng của chồng cũ bố cháu.”
Lý Vũ Trụ khiếp sợ trợn tròn mắt.
Triệu Hiến Trọng tiếp tục: “Cháu chơi với Điêu Điêu đi, chú vào nhà tìm bố cháu.”
Triệu Hiến Trọng vào nhà, thấy Lý Phá Tinh đang ngồi chơi game. Triệu Hiến Trọng không nói gì, ngồi xuống cạnh Lý Phá Tinh, cầm đầu cuối chờ Lý Phá Tinh chơi xong ván này để mời hắn chơi cùng.
Triệu Hiến Trọng vừa điều khiển nhân vật trong game, vừa hỏi: “Tối nay cậu có tham gia thi đấu nữa không?”
Lý Phá Tinh mặt không cảm xúc: “Tham gia chứ, sao không tham gia.”
“Đùng!” Tiếng sấm bỗng vang lên.
Ngón tay Lý Phá Tinh khựng lại, bấm nhầm vị trí trên màn hình, may mà kịp lúc cứu game để qua cửa.
“Đứa bé kia còn nhỏ, ở ngoài một mình sẽ ổn chứ?”
Lý Phá Tinh: “Tôi có phải người giám hộ của nó đâu, liên quan gì đến tôi.”
Triệu Hiến Trọng: “Phía sau cái cây ở 15 độ Bắc có người.”
Lý Phá Tinh bắt đầu tấn công.
“Đùng!” Lý Phá Tinh bị loại… Chỉ vì phạm phải một sai lầm cấp thấp là quên không thay đạn.
Lý Phá Tinh tắt game, nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ.
“Lão Triệu, hay anh về trước đi, chín giờ nhớ login thi đấu đấy.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu làm sao cũng không ngờ được rằng mình sẽ gặp bọn bắt cóc trẻ em.
“Cậu bạn nhỏ, sao cháu lại ở ngoài một mình vậy?”
Tế Tu không nói gì, cúi đầu đi tiếp.
“Cô cũng đi một mình, chúng ta có duyên thật đấy, cô mời cháu ăn kẹo nhé?” Một người đàn bà tầm hơn ba mươi tuổi tươi cười bắt chuyện với y.
Tế Tu nhíu mày, vẫn không phản ứng ả.
Ả không từ bỏ, bóc vỏ một thanh chocolate to đùng, đưa tới trước mặt Tế Tu: “Cháu có muốn thử không? Đây là chocolate Nhảy nhót trên tivi, là loại chocolate mà hươu sao Willy trong phim hoạt hình thích nhất đó!”
Tế Tu lạnh lùng nhìn ả: “Tránh xa tôi ra.”
Người đàn bà sửng sốt, không ngờ đứa bé xinh đẹp này không dễ lừa chút nào. Đến lúc ả ngẩng đầu lên, đứa bé đã đi được một quãng.
Tế Tu đi một lúc, chầm chậm ngồi xuống bậc thang của tiệm kem đầu ngõ, chôn đầu vào khuỷu tay.
Tế Tu nghe thấy tiếng sấm, rồi cảm giác hình như có giọt mưa đang rơi xuống. Mưa không lớn, nhưng chảy vào cổ vẫn đủ lạnh lẽo, vậy mà Tế Tu chẳng hề có ý định tìm chỗ trú mưa.
“Gâu gâu!”
Tế Tu kinh ngạc, vội ngẩng đầu lên, hình như y nghe thấy tiếng sủa của Điêu Điêu. Lẽ nào… Anh Tinh tới tìm y?
Tim Tế Tu đập nhanh hơn, y đi theo tiếng chó sủa tới một ngõ nhỏ, rồi nhíu mày.
Trong ngõ là ả đàn bà vừa dụ dỗ y ban nãy, giờ ả đang đứng đối diện Lý Vũ Trụ và Điêu Điêu. Ả ngồi xổm xuống, hỏi Lý Vũ Trụ: “Cậu bạn nhỏ, cháu đang tìm ai à?”
Đôi mắt Lý Vũ Trụ sáng lấp lánh: “Vâng! Cô có thấy một bạn cao bằng cháu, trông giống cháu không?”
Ả đàn bà tươi cười: “À, cô vừa gặp bạn cháu nói đấy! Để cô dẫn cháu đi tìm bạn ấy nhé?”
“Dạ!” Lý Vũ Trụ hớn hở: “Cảm ơn cô!”
Ả đàn bà dắt tay Lý Vũ Trụ: “Đi, cô dẫn cháu đi tìm bạn ấy!”
Tế Tu trầm mặt: “Lý Vũ Trụ!”
Lý Vũ Trụ kinh ngạc, quay đầu lại, vui vẻ hô: “Tớ tìm thấy Lý Tiểu Hữu cậu rồi!”
Ả đàn bà thấy Tế