Lý Vũ Trụ u oán nhìn Lý Phá Tinh, sau đó tự kỷ chạy vào phòng mình, đóng cửa cái rầm.
Lý Phá Tinh lúng túng gãi đầu, nhặt ống tuýp dưới đất lên, nói với Tế Tu: “Em nấu cơm đi, anh vào giải thích cho Lý Vũ Trụ.”
Lý Phá Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Lý Vũ Trụ đang ngồi trên giường, thấy Lý Phá Tinh liền quay đi, không thèm nhìn hắn.
Lý Phá Tinh lại gần, gọi: “Lý Vũ Trụ.”
Lý Vũ Trụ khoanh tay trước ngực, lại thở phì phò quay qua chỗ khác.
Lý Phá Tinh thở dài, ngồi bên cạnh Lý Vũ Trụ. Hắn gõ ống tuýp xuống đất, hỏi: “Con lấy ống tuýp này ở đâu ra?”
Lý Vũ Trụ bĩu môi: “Lúc bố bảo muốn đập gãy chân bố hai, con đi lượm một cái bỏ vào vườn.”
Hắn nói muốn đập gãy chân Tế Tu lúc nào nhỉ? Hình như là… Nửa năm trước?
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn sai rồi, IQ của Lý Vũ Trụ không thấp chút nào, con trai Tế Tu sao mà đần được — năm bốn tuổi người ta đã biết lo trước tính sau rồi.
Lý Phá Tinh trầm mặc một lát, nhìn ống tuýp nói: “Con thực sự muốn đập gãy chân bố hai của con à, bố hai con cao to đẹp trai như thế, gãy chân rồi chỉ có thể ngồi xe lăn… Lúc con đến trường mẫu giáo, bố hai con phải ngồi xe lăn đưa đón con đi học, các bạn khác sẽ thương hại con có một ông bố tàn tật.”
Lý Vũ Trụ cắn môi, cẩn thận suy ngẫm một chặp, quyết định nhường một bước: “Vậy bố đánh bố hai đi khập khiễng là được, không cần ngồi xe lăn.”
Lý Phá Tinh lắc đầu: “Cũng không được.”
Lý Vũ Trụ sắp không lùi thêm nổi rồi đó: “Vậy bố, bố đánh bố hai một trận, cho bố hai không xuống giường nổi!”
Lý Phá Tinh trầm mặc, đột nhiên nói: “Hôm qua bố đánh rồi.”
Lý Vũ Trụ giật mình, hai mắt trợn tròn: “Thật vậy sao?”
Nhóc biết bố mình rất lợi hại, đấm một phát làm người ta nhập viện cũng được, nhưng mà… nhưng mà trông bố hai chẳng làm sao hết.
Lý Phá Tinh gật đầu: “Thật.”
Lý Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao? Bố không cần đánh bố hai tiếp nữa à?”
Lý Phá Tinh xoa đầu Lý Vũ Trụ. Hắn mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Vũ Trụ à, bố rất thích bố hai. Bố không nỡ đánh bố hai, bố đánh bố hai một cái, liền đau lòng muốn chết.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt, đột nhiên hất tay Lý Phá Tinh đang vuốt tóc mình, đỏ mắt hô: “Hôm nay con không thích bố nữa!”
“Bố thay đổi rồi, chẳng ngầu chút nào!”
Nhóc đá giày, chui vào chăn, bọc mình kín ơi là kín.
Lý Phá Tinh:…
Kế hoạch khuyên nhủ hoàn toàn thất bại.
Lý Phá Tinh thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.
Tế Tu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lý Phá Tinh nhún vai: “Lý Vũ Trụ giận dỗi, không ăn sáng.”
Tế Tu cởi tạp dề: “Để em gọi con.”
Lý Phá Tinh sợ Lý Vũ Trụ nói gì quá đáng với Tế Tu, kéo y lại: “Đừng, khó dỗ Vũ Trụ lắm, chờ nó hết giận là được, em chờ xem, nó giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.”
“Không sao.” Tế Tu nói: “Để em xem con thế nào.”
Lý Vũ Trụ trốn trong chăn không nhúc nhích.
Tế Tu mở cửa, liếc mắt đã thấy một nhúm tròn tròn trốn trong ổ chăn. Y đến giường, nhẹ nhàng gỡ chăn ra, để lộ khuôn mặt nho nhỏ trắng bóc của Lý Vũ Trụ. Y nói: “Vũ Trụ, xuống ăn thôi, không ăn sáng sẽ bị ốm đấy.”
Lý Vũ Trụ bị xốc chăn, đã vậy còn là Tế Tu, nhóc càng tức, đôi mắt đen như nước sơn phủ một tầng hơi nước mờ mờ. Nhóc thở phì phì kéo chăn lại: “Con không thèm ăn sáng với bố hai!”
Tế Tu ngẩn người, hỏi: “Vũ Trụ… Con rất ghét bố sao?”
Tế Tu còn nhớ, khi giả vờ là “Lý Tiểu Hữu”, y đã từng nghe Lý Vũ Trụ kể về mình. Lý Vũ Trụ khen y, đôi mắt sáng lấp lánh, thoạt trông… Không có vẻ ghét y đến vậy.
Lý Vũ Trụ rúc trong chăn, không nói gì. Một lúc sau, nhóc mới từ từ vén chăn lên, mím môi, lặng lẽ nhìn y.
Đây là bố hai của nhóc, hơi xa lạ, lại bất ngờ giống hệt trong tưởng tượng của nhóc.
Nhóc chưa từng được gặp bố hai của mình, nhưng nhóc đã từng nghe vô số lần rằng, bố hai của nhóc ưu tú biết bao, lợi hại biết bao. Có lần, nhóc cảm thấy bố hai là ông bố tuyệt nhất quả đất, nếu không phải vì bố hai chưa từng xuất hiện, vậy bố hai đã thực sự là ông bố tuyệt nhất rồi.
Nhóc mím môi, im lặng một lúc rồi chợt nói: “Con không ghét bố… Nhưng bố làm sai.”
Bố hai làm sai.
Bố hai từ bỏ con và bố.
Người làm sai phải bị nghiêm phạt, sau đó mới biết sai.
Con và bố sẽ tha thứ cho bố hai.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Rõ ràng Lý Vũ Trụ nói rất ngắn gọn, nhưng Tế Tu có thể dễ dàng hiểu lời của nhóc. Tế Tu nắm bàn tay nhỏ xíu của Lý Vũ Trụ, giọng nói khản đặc: “Xin lỗi, là lỗi của bố, bố đã không ở bên hai người.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt. Bố từng bảo, chỉ có người bị phạt mới biết hối hận, mới biết mình sai.
“Bố hai bị phạt rồi sao?” Lý Vũ Trụ ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.”
“Là kiểu phạt thế nào?”
“Phạt bố hai từng giây từng phút đều sống như một năm,