“Tiểu Tu?” Lý Phá Tinh ngó đầu từ cửa vào.
Tế Tu đang ngồi trên giường, cúi đầu điều chỉnh dây đeo đầu cuối, hình thể của y nhỏ hơn rất nhiều, cổ tay cũng nhỏ hẳn đi, phải điều chỉnh kích cỡ mới đeo vừa được.
Nghe thấy Lý Phá Tinh gọi, y ngẩng đầu lên.
Thiếu niên chỉ mặc áo phông trắng rộng thùng thình của Lý Phá Tinh, khi y cúi đầu ngồi trên giường, cả người đều toát lên vẻ lạnh nhạt, nhưng khi y ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, ánh mắt lại ấp ôm tình cảm ấm áp, như thể muốn hòa tan vào ánh mặt trời đang chiếu rọi sau lưng mình.
Tim Lý Phá Tinh tan chảy. Tiểu Tu nhà hắn thực sự là… Dù dáng vẻ gì cũng đẹp quá xá đẹp.
Chỉ mặc áo phông trắng đã đẹp như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Nếu như mặc váy…
Lý Phá Tinh hơi ngẫm nghĩ đã thấy hô hấp dồn dập, dòng máu chảy ngược, tim đập như trống.
“Sao vậy anh Tinh? Tìm được quần rồi sao?” Tế Tu hỏi.
“Khụ khụ.”
Lý Phá Tinh giấu váy sau lưng, thong thả đến trước giường: “Anh không tìm được quần, hay anh đưa em đi mua quần áo nhé, mua thêm một vài món đặt ở nhà dự phòng.”
Tế Tu thả đầu cuối xuống: “Em không có quần, sao đi ra ngoài được?”
Lý Phá Tinh sờ mũi: “Ừm, tuy không có quần, nhưng mà, nhưng mà anh có cái này em mặc được.”
“Cái gì?” Tế Tu nhíu mày.
Lý Phá Tinh chầm chậm chìa cái váy sau lưng ra.
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh rũ cái váy ra, bắt đầu ba hoa chích chòe: “Nhìn này Tiểu Tu! Đẹp lắm đúng không? Em sờ thử xem, chất vải cũng đẹp, sờ mượt ơi là mượt —“
Tế Tu: “Đây là váy, em không mặc đâu.”
Lý Phá Tinh thấy kế này không ổn, thở dài, làm bộ bất đắc dĩ: “Haiz, nếu không phải vì không tìm nổi cái quần nào, anh cũng không muốn vậy đâu, em nghĩ xem em không mặc cái này thì biết làm sao bây giờ? Em đâu thể mặc mỗi áo phông để anh đưa đi mua quần áo được!”
Tế Tu mím môi, thờ ơ đáp: “Anh có thể đi mua quần áo hộ em.”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh: “Gì chứ, không thử quần áo sao mua được? Nhỡ không vừa thì sao.”
Tế Tu: “Nhỏ hơn một chút cũng được, em không ngại.”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh nghĩ đến việc chiếc váy này không được mặc trên người Tế Tu, tim như muốn rỉ máu.
Hắn ngồi xuống giường, hết nhìn váy rồi lại nhìn Tế Tu, nhỏ giọng năn nỉ: “Em mặc một tí thôi được không.”
Tế Tu: “Không mặc.”
“Tiểu Tu, anh muốn thấy em mặc lắm lắm.”
“Không mặc.”
Lý Phá Tinh lắc lắc cánh tay Tế Tu, hoàn toàn vô lại: “Cục cưng Tiểu Tu ơi, một lần thôi được không, thực sự chỉ một lần thôi mà. Anh chỉ ước được ngắm một lần, em thỏa mãn nguyện vọng của anh được không, được không nào… Anh muốn được thấy em mặc lắm ấy!”
Vẻ mặt Tế Tu hơi nhũn dần.
Lý Phá Tinh tinh mắt, thấy Tế Tu vậy càng làm bộ tha thiết khẩn khoản: “Cục cưng Tu Tu ơi, anh biết em tốt nhất mà.”
Tế Tu: “…”
Tế Tu cắn răng: “Đi ra ngoài.”
Lý Phá Tinh tưởng mình bị từ chối, vẻ mặt bi thương: “Tiểu Tu, em không thích thì thôi, haiz, anh không nên ép em.”
Từ tai tới cổ Tế Tu đều đỏ lựng: “Ý em là… Anh đi ra ngoài, em thay quần áo.”
Đôi mắt Lý Phá Tinh nhoáy cái sáng rực, hắn ôm Tế Tu, hôn chụt một cái lên má y.
“Anh siêu siêu thích em đó!”
Gương mặt Tế Tu sắp cháy tới nơi: “Ra ngoài đi.”
“Anh ra đây, em không cần vội đâu, cứ thay từ từ.” Lý Phá Tinh đóng cửa, nói nhỏ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tế Tu cứ cảm giác ánh mắt của anh Tinh trước khi ra ngoài có một thứ ánh sáng quỷ dị.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lý Phá Tinh ra khỏi phòng, lười biếng ngả người ngồi xuống sofa đối diện cửa phòng. Hắn tiện tay bóc lạc trên đĩa bỏ vào miệng, mắt không nhúc nhích ngó chừng cánh cửa, cứ như muốn nhìn xuyên thấu cánh cửa.
Hắn ăn hết nửa đĩa lạc, cửa mới từ từ mở ra.
Động tác của Lý Phá Tinh lập tức ngừng lại, mắt cũng không chớp.
Tới khi người bên trong mở cửa, bước ra ngoài, trong giây lát Lý Phá Tinh còn không nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Vốn dĩ Tế Tu đã rất đẹp, giờ nhỏ tuổi hơn, lại mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, khiến một cái liếc mắt cũng tinh xảo như tranh vẽ, đẹp tựa mỹ nhân trong pháo đài cổ.
Hiện tại, thân hình y gầy hơn một chút, chiếc váy có kiểu vintage, cổ áo vuông đã khoe trọn xương quai xanh tinh tế, cộng thêm sợi dây đỏ xuyên nhẫn trên cổ y, càng làm người ta không thể rời mắt.
Chiếc váy này vốn không ngắn, nhưng y cao hơn chủ nhân trước, nên váy chỉ đến nửa đùi, đôi chân của thiếu niên cứ thế đập thẳng vào mắt.
Trắng, thon, dài, thẳng.
Dường như mới liếc mắt thôi đã muốn phạm tội.
Lý Phá Tinh nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
Miệng sao mà khô quá, hắn liếm môi.
“Tiểu Tu, lại đây.” Giọng nói Lý Phá Tinh trầm thấp.
Hắn nhìn Tế Tu bước về phía mình, lòng bỗng dâng lên cảm giác kích động khó diễn tả thành lời.
Lý Phá Tinh đứng dậy, ôm chặt eo nhỏ của thiếu niên. Hắn cúi đầu, bắt gặp đôi ngươi đen như mực nước, rồi lại dịu dàng như sóng gợn lăn tăn của Tế Tu, tim rung động, kìm lòng không đặng hôn lên mắt thiếu niên, thất thần lẩm bẩm: “Cục cưng, em đẹp quá.”
Khuôn mặt Tế Tu ửng hồng, y cũng ôm Lý Phá Tinh, chân hơi kiễng lên, muốn hôn Lý Phá Tinh.
Nào ngờ, Lý Phá Tinh lại tránh đi, ánh mắt si mê: “Không được đâu Tiểu Tu, em mà hôn anh là anh không kìm được đâu, em còn là vị thành niên, anh không thể làm chuyện không bằng cầm thú như thế được.”
Tế Tu: “…”
Chuyện không bằng cầm thú…
Chuyện không bằng cầm thú gì?
Giống như lần trước, nằm dưới thân em kêu cục cưng nhanh lên chút sao?
Lý Phá Tinh ưỡn thẳng người, nói: “Em yên tâm, anh sẽ không làm