Đầu óc Lý Phá Tinh lập tức trống rỗng, phản ứng đầu tiên chính là: Tiêu đời, mẹ phát hiện ra Tế Tu rồi.
Sau đó, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu hắn đau khổ van xin nài nỉ mẹ, liệu mẹ có thể bỏ qua cho Tế Tu không. Nếu không được, hắn đành phải nói cho mẹ biết sự thật rằng Tế Tu không cố ý bỏ đi, cậu ấy bị bệnh nghiêm trọng nên mới phải làm vậy.
Nhưng, khi Lý Phá Tinh cẩn thận nhìn Bạch Man Man, hắn nhận ra ánh mắt bà lướt qua Tế Tu, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh y.
Lý Phá Tinh nhìn theo bà, đó là một người đàn ông xa lạ, có lẽ là bạn chung nhà với Tế Tu.
Rõ ràng Lý Phá Tinh chưa từng gặp ông, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ngay lúc Lý Phá Tinh chăm chú nhìn sườn mặt người đàn ông, cố đoán xem rốt cuộc tại sao hắn lại cảm thấy như vậy, người đàn ông xoay mặt lại, nhìn về phía Lý Phá Tinh.
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, ông mím chặt môi, đôi mắt đen chứa đựng thứ cảm xúc ưu tư nặng nề đầy phức tạp, giây phút đối diện Lý Phá Tinh, những cảm xúc ấy tức thì ứa ra như suối chảy.
Dường như là áy náy, pha trộn với nhớ mong cồn cào.
Đôi ngươi Lý Phá Tinh đột nhiên trợn to, người đàn ông trước mặt hợp lại với hình ảnh một người gần gũi lâu thật lâu trước kia, một suy đoán không thể tưởng tượng nổi dần hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông, yết hầu căng thẳng nhúc nhích, hắn hé môi, giọng nói khản đặc: “Ông là ai?”
Người đàn ông chỉ nhìn Lý Phá Tinh, không nói gì.
Môi Lý Phá Tinh run lên, lâu thật lâu, hắn mới bật thốt được một cái tên: “…Lý Thăng.”
Lý Thăng chầm chậm rũ mắt, gật đầu thầm khẳng định.
Đầu Lý Phá Tinh đặc quánh lại, hắn vẫn không tin nổi, giọng nói cũng thiếu rành mạch: “Không phải bố… Không phải bố đã…”
“Bố còn sống.”
“Mẹ..” Lý Phá Tinh nhìn Bạch Man Man, giọng nói nghẹn ngào kích động: “Bố còn sống, bố con —“
Lý Phá Tinh ngừng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt Bạch Man Man tái nhợt, nhưng ánh mắt bà nhìn Lý Phá Tinh lại trầm tĩnh kỳ lạ, như thể đã biết chuyện từ lâu.
Bạch Man Man nhìn Lý Phá Tinh, giọng nói lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc nào: “Ông ta không phải là bố của con, bố con đã chết rồi.”
Lý Thăng hé môi nhưng không nói được gì, ông bước lên vài bước, đứng trước mặt Bạch Man Man, dường như muốn vươn tay ôm lấy vợ mình, nhưng lại không dám, chỉ có thể cúi đầu, hệt như một con cún to xác ủ rũ: “Mạn Mạn… xin lỗi em.”
“Cút.”
“Man Man, hãy nghe anh giải thích, năm đó anh nhận được mệnh lệnh —“
Bạch Man Man không muốn nghe ông nói nhiều, bà nói với Lý Phá Tinh: “Lý Phá Tinh, về nhà với mẹ.”
Lý Phá Tinh ngơ ngác đi theo Bạch Man Man, hắn hơi hoảng hốt, không cẩn thận vấp phải hòn đá, suýt thì ngã, may mà Tế Tu đỡ kịp.
Tế Tu chạm vào Lý Phá Tinh mới nhận ra người hắn lạnh ngắt, y đau lòng vòng tay qua vai Lý Phá Tinh, đỡ hắn ra ngoài.
“Man Man, anh biết mình có lỗi với em và Tinh Tinh.”
Bạch Man Man làm như không nghe thấy.
“Man Man, hãy nghe anh nói, thực sự lúc ấy anh không còn cách nào khác. Lần này trở về, anh muốn đưa mọi người đi cùng.” Giọng nói Lý Thăng run rẩy.
Bạch Man Man càng bước nhanh hơn.
“Ầm.” Tiếng đập mạnh xuống đất vang lên.
Bạch Man Man sững người, sống lưng cứng đờ.
Lý Phá Tinh cũng ngây ngẩn, quay đầu lại.
Lý Thăng quỳ hai chân, đôi mắt đỏ bừng nhìn Bạch Man Man, một người đàn ông hơn bốn mươi lại đang nức nở nghẹn ngào.
“Man Man, anh có thể cho em biết tất cả.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Trong căn phòng cũ kỹ, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa cũng bị kéo kín mít, khiến cho căn phòng trở nên mờ tối.
Tế Tu biết một bí mật sắp được tiết lộ, y đứng dậy, lịch sự hỏi Lý Thăng: “Có cần tôi ra ngoài không?”
Lý Thăng lắc đầu: “Không cần, tôi biết quan hệ của cậu và Tinh Tinh.”
Ông ngẩng đầu nhìn vợ và con trai trước mặt, trong lòng khổ sở, hé môi, từ từ kể hết mọi chuyện.
Hai mươi năm trước, Lục Tinh xảy ra chiến tranh với Địa tinh. Nhưng thật ra, đó không chỉ là trận chiến chống giặc ngoài, mà còn ẩn chứa âm mưu của nội gián cấu kết với bên ngoài hòng chia cắt chính quyền Lục tinh. Khi ấy, Hoàng đế chỉ vừa kế vị, thân vương đã cấu kết với Địa tinh, mưu đồ làm lung lay chính quyền. Hoàng đế tuy còn trẻ, cũng biết thân vương có dã tâm, nhưng ông chưa nắm đủ quyền lực trong tay, thiếu người thân tín.
Lý Thăng thuộc quân đoàn cấp S là một trong số ít các thân tín của hoàng đế.
Lý Thăng nhìn Bạch Man Man và Lý Phá Tinh, thấp giọng kể: “Năm đó bệ hạ chọn ra ba người trong quân đoàn của anh, lệnh bọn anh dốc sức tìm chứng cứ thân vương tiết lộ cơ mật với Địa tinh, bọn anh suýt bị bại lộ, buộc phải giả vờ là đã chết. Sau khi cấu kết với Địa tinh thất bại, Thân vương đã mang lòng hoài nghi, hắn ta đã sai người tìm kiếm dấu vết của bọn anh trong một khoảng thời gian rất dài sau đó. Vì vậy, bọn anh buộc phải giấu giếm chuyện mình còn sống với tất cả mọi người. May mắn thay, sau khi âm thầm chuẩn bị hai mươi năm, đã tới lúc bệ hạ lật đổ thân vương.”
Lý Thăng ngừng lại, nhíu mày: “Tuy nhiên, dường như thân vương đang điều tra mọi người, anh nghi ngờ lão ta đã phát hiện chuyện năm đó, muốn gây bất lợi cho mọi người, vì vậy mới vội vàng tới đây. Anh muốn đón mọi người về khu A1, sắp xếp bảo vệ mọi người thật tốt, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Thời gian sẽ không quá dài, mọi người yên tâm, sẽ không quá ba tháng, bệ hạ và bọn anh sẽ diệt trừ toàn bộ nguy cơ và rủi ro, đến lúc ấy, mọi người muốn sống ở đâu thì sống ở đó.”
Lý Phá Tinh không nói gì, ngẩng đầu nhìn Tế Tu,