Tế Tu sửng sốt, khẽ nhéo má Vũ Trụ, đôi mắt đong đầy ý cười: “Cảm ơn Vũ Trụ.”
Tới lúc này, Tế Tiểu Tuyển mới nhìn thấy Tế Tu.
“Anh!” Cậu ta vui mừng gọi, bước nhanh về phía Tế Tu. Song vừa đi được vài bước, trong đầu cậu ta bỗng lóe lên những lời anh nói lúc trước.
…Anh ghét mình, chính miệng anh nói vậy.
Tế Tiểu Tuyển khựng lại, bước chầm chậm đến chỗ Tế Tu, cẩn thận gọi: “Anh về rồi.”
Cậu ta đã trưởng thành hơn một chút, không còn nét ngây thơ thời niên thiếu, vì bệnh yếu mà thịt trên má cũng bớt đi, càng nổi bật đôi mắt to tròn. Khi nhìn Tế Tu, đôi ngươi xinh đẹp kia cũng ngân ngấn nước.
— Đó là dáng vẻ mà dường như ai gặp cũng sẽ đau lòng tiếc thương, như thể chỉ cần cậu ta nhíu mày một cái, người ta sẽ hận không thể hái sao trên trời nâng đến cho cậu ta.
Vậy nhưng, khuôn mặt Tế Tu lại hoàn toàn vô cảm, ánh mắt lướt đến Tế Tiểu Tuyển cũng chỉ chứa lạnh lùng. Dường như, mỗi lần đứng cạnh Tế Tiểu Tuyển, Tế Tu nom lại càng có vẻ lạnh lùng cay nghiệt.
Nếu Tế Tiểu Tuyển giống một hoàng tử nhỏ ai ai cũng yêu quý và ủng hộ trong truyện cổ tích, vậy thì Tế Tu lại giống một nhân vật phản diện ích kỷ lạnh lùng, xuất hiện để làm nổi bật sự lương thiện, đáng yêu của nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Hoàng tử nhỏ chớp mắt, nói tiếp: “Em rất nhớ anh, anh về rồi, em vui lắm.”
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng ngoan ngoãn, mang theo chút lấy lòng, như thể ai nỡ nặng lời với cậu ta một câu thôi cũng biến thành kẻ xấu.
Tế Tu nhíu mày, sắp không nhịn nổi nữa.
Y nhận ra mình mệt mỏi tới độ không muốn đáp lời Tế Tiểu Tuyển, đang định tùy tiện nói gì cho qua thì bỗng có người cắt ngang.
“Ha!” Lý Phá Tinh cười hì hì chào: “Tế Tiểu Tuyển đúng không, cậu còn nhớ tôi chứ?”
Tế Tiểu Tuyển yên lặng rụt về sau, mím môi, bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy hai nữ giúp việc đi đến, cậu ta mới khẽ thở phào.
Một nữ giúp việc tới báo đã đến giờ dùng bữa, phu nhân đã chờ họ trong phòng ăn, gọi bọn họ mau tới.
Tế Tiểu Tuyển như muốn khẩn cấp tránh khỏi Lý Phá Tinh, cậu ta nhìn Tế Tu một chút rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sắp tới bữa tối rồi, em đi trước.”
“Đừng mà! Đi chung đi!” Lý Phá Tinh khoác lên vai Tế Tiểu Tuyển.
Tế Tiểu Tuyển chưa từng gần gũi với người xa lạ như vậy. Cậu ta cứng đờ, hất Lý Phá Tinh ra như sợ dính vi khuẩn.
Đáng tiếc, cánh tay trái của Lý Phá Tinh ghìm chặt cậu ta lại. Hắn hơi cúi xuống, nói thầm gì đó vào tai Tế Tiểu Tuyển.
Có lẽ hai nữ giúp việc đằng sau có quan hệ khá tốt với Tế Tiểu Tuyển, cũng không quá quy củ như những người giúp việc mà Lý Phá Tinh vừa gặp, thấy cảnh tượng này, họ còn dịu dàng khen: “Cậu út, cậu và mợ cả có quan hệ tốt thật đấy, tốt quá.”
Cùng lúc đó, Tế Tiểu Tuyển nghe thấy người đàn ông Omega to cao âm trầm kia uy hiếp: “Tế Tiểu Tuyển, trước tám giờ tối nay dọn đồ của cậu ra khỏi phòng Tế Tu, mẹ nó đừng làm tôi khó chịu.”
Tế Tiểu Tuyển run lên theo bản năng, sau đó mới kịp phản ứng, cắn răng thấp giọng đáp: “Đây là nhà tôi, anh định uy hiếp tôi ở đây sao?”
“Đúng.” Lý Phá Tinh bật cười, ngang nhiên thừa nhận.
“Này Tế Tiểu Tuyển, tôi mong cậu hiểu rằng, bây giờ tôi rất rảnh.” Lý Phá Tinh cười vô lại, nói tiếp: “Rảnh tới mức có thể gây phiền phức cho cậu 24 tiếng một ngày.”
“Mẹ tôi sẽ —“
“Chậc, Tế Tiểu Tuyển ơi là Tế Tiểu Tuyển, mẹ nó đã 22 tuổi rồi còn là cục cưng của mẹ, bị truyền đi sẽ mất mặt lắm đấy.”
Mặt Tế Tiểu Tuyển tức khắc đỏ bừng. Chờ tới khi cậu ta tỉnh táo lại, Lý Phá Tinh đã thả cậu ta ra, huýt sáo bỏ đi.
“Anh vừa nói gì với cậu ta vậy?” Tế Tu hỏi.
“Không có gì.” Lý Phá Tinh bế Lý Vũ Trụ, tung nhóc lên cao, chọc cho Lý Vũ Trụ bật cười khanh khách.
Lý Phá Tinh ôm Lý Vũ Trụ vào lòng, nhìn Tế Tu, tay phải giơ hai ngón so một đoạn bé xíu, cười hì hì: “Chỉ bắt nạt cậu ta chút xíu thôi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Từ tốn đi đến phòng ăn, Lý Phá Tinh cảm giác hai nữ giúp việc khi nãy còn thoải mái đã lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, cả người đều căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng thành đúng chuẩn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tế Tuyên Thao đang ngồi ở ghế chủ nhà, Lý Phá Tinh không xem thời sự cũng biết mặt ông ta.
Bên cạnh thân vương là một quý bà xinh đẹp. Bà ta trông còn khá trẻ, mặc một bộ váy màu tím và đeo trang sức đơn giản, vừa tao nhã vừa cao quý.
Lý Phá Tinh quan sát một lúc, chậm rãi nhận định: Tiểu Tu giống mẹ hơn bố.
“Về rồi à.” Bà Tế liếc Tế Tu, lãnh đạm nói.
Tế Tu mím môi, sững người vài giây mới gật đầu.
Tế Tu nắm tay Lý Phá Tinh: “Đây là bạn đời của con.”
Giọng nói phu nhân Tế bình thản như mặt hồ không một gợn