Lý Vũ Trụ thoáng ngửi thấy mùi thơm thơm ngòn ngọt, lần này nhóc ngủ không sâu, dễ dàng bị mùi hương đó đánh thức. Nhóc vừa ngồi dậy đã thấy một chiếc bánh chocolate tinh xảo trên chiếc bàn bên cạnh.
Hai mắt Lý Vũ Trụ lập tức sáng rực lên.
“Oa, bánh ngọt của mình!” Nhóc nhào tới chiếc bánh.
“Đi rửa mặt đã.” Tế Tu xoa đầu nhóc.
“Dạ bố hai! Con quay lại ngay!”
Lý Vũ Trụ nháo nhào rửa mặt xong, chạy bành bạch từ phòng vệ sinh ra, lại nhìn thấy Lý Phá Tinh đang bưng một tô malatang tới.
Lý Vũ Trụ lâng lâng như đang bước trên bông, nhóc đúng là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời.
Nhìn bánh chocolate và malatang, Lý Vũ Trụ ngỡ như mình có được cả thế giới.
Nhóc cầm dĩa, phấn khởi chạy đến bàn.
“Đồ junk food thì nên ăn ít thôi.” Lý Phá Tinh nói hết sức nghiêm túc. Sau đó, hắn quang minh chính đại lấy đi hai phần ba bánh ngọt và ba phần tư malatang.
Lý Vũ Trụ: “..”
Thôi được rồi, bố nhóc cũng chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của nhóc thôi.
Cơ mà, nhóc vừa ngẩng lên đã thấy bố nhóc mở tivi, ngồi xuống, vui vẻ ăn số junk food vừa thu của nhóc.
Lý Vũ Trụ: “…”
Lý Vũ Trụ vừa cẩn thận thưởng thức món ngon còn sót lại của mình, vừa sầu muộn xem tivi.
Tivi đang mở kênh của khu vực, chiếu một phim ngắn khoảng năm phút về những địa điểm đặc sắc và cuộc sống của khu A1.
Lý Vũ Trụ vừa xuống máy bay đã tới trang viên này, không kịp nhìn xem khu A1 có gì khác khu K7 của bọn họ. Lúc này xem tivi, nhóc mới kinh ngạc mở to mắt: “Nhà ở A1 cao quá bố ơi! Đường cũng siêu rộng!”
“Bố nhìn xe của bọn họ kìa! Sao cái xe nào cũng ngầu thế! Bố nhìn cái kia kìa! Trời ơi! Cái xe bay lên rồi!”
“Oa oa oa! Bố mau nhìn kìa! Khu vui chơi đế quốc này quá —“
“Lý Vũ Trụ, con khá khẩm chút được không.” Lý Phá Tinh nhíu mày: “Đừng có ào ào —“.
Lý Phá Tinh ngừng bặt.
Hai giây sau.
“—–Đệt! Đây là khu vui chơi hả?! Mợ ngầu quá rồi đấy!!”
Khu vui chơi đế quốc lớn nhất Lục tinh sử dụng mắt kính giả lập đắt giá nhất, sẽ mang đến cho quý khách một đại tiệc thị giác.
Người có thể không mấy hứng thú với tàu lượn siêu tốc, nhưng nếu ngồi trên vách núi cheo leo âm u giá rét, cơ thể sượt qua vô số ma quỷ thét gào, nhất định người sẽ có một trải nghiệm thú vị.
Người có thể cho rằng bật lò xo quá ấu trĩ, nhưng khi bật nhảy trên đầu lưỡi của một quái vật khổng lồ, hàm răng chọc thủng lỗ ngay bên cạnh người, chắc hẳn người sẽ có một cảm giác khác.
— Đương nhiên, thưa công chúa và hoàng tử yêu dấu của tôi, nếu người thích, thì sự kết hợp đáng sợ dưới chân kẻ hèn này cũng có thể biến thành kẹo bông và đậu đũa.
“Tiểu Tu!”
“Bố hai!”
Lý Phá Tinh và Lý Vũ Trụ ngồi trước tivi đồng loạt quay lại nhìn Tế Tu, đôi mắt đen sáng lấp lánh: “—Bọn anh/con muốn đến đó chơi!”
Tế Tu thấy hai người vừa tỉnh ngủ cùng có cái đầu bù xù, cùng mặc một kiểu đồ ngủ, cùng kích động nói với y như vậy, bỗng nhiên, một mũi tên nho nhỏ bắn thẳng vào tim Tế Tu.
Trên mạng miêu tả cảm giác này thế nào nhỉ?
…Đáng yêu ứa máu?
Đúng vậy.
Tế Tu ôm lấy tim, cảm giác mình sắp bị đáng yêu làm ứa máu rồi.
…Vợ con mình sao lại đáng yêu thế chứ.
Dưới tình hình này, đừng nói là khu vui chơi, kể cả hai người có muốn ra ngoài vũ trụ, Tế Tu cũng sẽ nghĩ cách làm cho họ một chiếc phi thuyền.
Tế Tu không chút do dự mở đầu cuối, click vào trang web của khu vui chơi, chuẩn bị đặt vé.
“Hai người muốn đi hôm nào? Hôm nay hay ngày mai?”
“Đi luôn hôm nay cũng được ạ?” Lý Vũ Trụ vui muốn nhảy cẫng lên: “Vậy con phải chuẩn bị ngay bây giờ rồi đúng không, con đi thay quần áo đây!”
Lý Phá Tinh cũng hí hửng định đi thay quần áo, song chợt nhớ tới điều gì. Hắn liếc Lý Vũ Trụ đang tìm quần áo, hơi bất an nói nhỏ với Tế Tu: “Mình được ra ngoài thật sao? Bố em…”
Tuy không nói hẳn ra, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu mình đang bị Tế Tuyên Thao giam lỏng. Tế Tu và Lý Phá Tinh còn đỡ, nhưng có lẽ Lý Vũ Trụ sẽ không thể rời khỏi nhà họ Tế một giây.
“Không sao.”
Tế Tu cong cong đôi mắt, ôn tồn nói: “Em sẽ nói chuyện này với ông ta, anh đi thay quần áo trước đi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
“Không được.” Quả nhiên, Tế Tuyên Thao từ chối ngay lập tức: “Lý Vũ Trụ không được ra ngoài.”
Tế Tu lãnh đạm phản bác: “Nhất định tôi phải đưa nó ra ngoài.”
“Cậu có thể chờ cuộc phẫu thuật kết thúc rồi đưa nó đi chơi.”
Cuộc phẫu thuật kết thúc?
Tế Tu hơi cong môi, nhưng chẳng mấy chốc ý cười đã phai nhạt.
“Tôi biết ông đang lo lắng gì, nhưng tôi nghĩ ông lo lắng thái quá rồi.”
Tế Tu ngừng lại, giọng nói thoáng châm chọc: “Chính ông đã nói, toàn bộ Lục tinh đều có người của ông, chúng tôi còn trốn đi đâu được.”
“Hơn nữa.” Tế Tu rũ mắt: “Tôi đã bao toàn bộ khu vui chơi Đế quốc, bảo tiêu, giám thị và sát thủ của ông