Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 90


trước sau

Ở một căn phòng trọ rẻ tiền bẩn thỉu.

Du Âm Hoa đang nấu cơm trong căn bếp chật hẹp. Không biết là do từ nhỏ tới lớn bà ta chưa từng chạm vào việc bếp núc hay vì bếp ga của phòng trọ có vấn đề, mà bà ta đã làm theo hướng dẫn trên mạng rất nhiều lần vẫn không mở được bếp.

Giờ đang là ba mươi sáu độ, trong phòng này đừng nói tới điều hòa, ngay cả quạt cũng không có, mồ hôi chảy trên gương mặt Du Âm Hoa, nhỏ xuống sàn nhà bẩn thỉu.

“Mẹ.” Một giọng nói khe khẽ vang lên.

Du Âm Hoa lật đật chạy ra ngoài. Cục cưng của bà ta đang lặng lẽ ôm đầu gối, thấy Du Âm Hoa lại gần, ngẩng đầu nói với bà ta: “Con đói.”

Du Âm Hoa không biết phải nói cho cậu ta biết tình trạng túng quẫn của bọn họ lúc này thế nào.

Tế Tuyên Thao xảy ra chuyện lớn, bị tịch thu tất cả tài sản. Du Âm Hoa muốn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng bố bà ta sợ bị Tế Tuyên Thao liên lụy, không chịu nghe điện thoại. Tới lúc ấy Du Âm Hoa mới nhận ra rằng, bà ta không có bất cứ tài sản cá nhân nào, chỉ có một khoản tiền để dành trước khi cưới. Dù vậy, bà ta vẫn không dám dùng khoản tiền này, vì Tế Tuyên Thao sắp bị tử hình, nếu muốn sống thì bà ta buộc phải cắt bỏ tuyến thể, tốn một khoản tiền không nhỏ.

“Mẹ?” Tế Tiểu Tuyển lại gọi Du Âm Hoa.

Tim Du Âm Hoa run rẩy: “Chúng ta ra ngoài.”

Tế Tiểu Tuyển có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, mà bà ta cũng không thể gánh nổi, nếu bây giờ là khoản thời gian cuối cùng được ở cùng Tế Tiểu Tuyển, bà ta muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của con mình.

Nào ngờ, vừa bước ra cửa bà ta đã nhận được tin từ bác sĩ Lâm, vị bác sĩ đã phẫu thuật cho Tế Tiểu Tuyển.

Trên đường đi, Tế Tiểu Tuyển nhận ra có gì đó không ổn, luôn có người nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Tới lúc đi qua bức tường thủy tinh, Tế Tiểu Tuyển mới biết mặt mình bị bỏng một nửa. Khi ở nhà họ Tế, người giúp việc không dám nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó, giờ ở với mẹ, mẹ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, làm cậu ta quên mất rằng… Cậu ta đã bị hỏng nửa khuôn mặt.

“Mẹ ơi, mặt anh kia đáng sợ quá.” Một đứa bé bi bô nói, bị mẹ vội vàng bế đi.

Tế Tiểu Tuyển lạnh ngắt. Từ nhỏ cậu ta đã biết mình đẹp, ai ai cũng thích cậu ta, cậu ta đã hưởng thụ chuyện được người khác thích như một điều hiển nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy người khác đánh giá cậu ta như vậy — cho dù đó chỉ là lời của trẻ con.

Hình như Du Âm Hoa cũng nghe thấy, bà ta cuống quýt lấy khẩu trang trong túi đeo cho Tế Tiểu Tuyển: “Không sao đâu Tiểu Tuyển, chỉ là sẹo thôi, không đáng sợ chút nào.”

Nếu không đáng sợ, tại sao phải đeo khẩu trang cho con?

Tế Tiểu Tuyển quay đầu đi, tay siết chặt, không nói gì.

Bác sĩ Lâm vẫn chưa tới. Vì muốn an ủi Tế Tiểu Tuyển, Du Âm Hoa mua cho cậu ta loại bánh ngọt đắt muốn rụt lưỡi mà cậu ta vẫn thường ăn. Tế Tiểu Tuyển chỉ ăn vài miếng đã bỏ, uể oải cúi đầu.

Đúng lúc này, Du Âm Hoa chợt nghe thấy tiếng video từ đầu cuối của người phụ nữ bên cạnh: “Phát hiện thi thể của một người đàn ông, nguyên nhân tử vong do điện giật… Nạn nhân là nam Alpha, khoảng 20 tuổi, chưa xác định được thân phận…”

Du Âm Hoa siết chặt tay, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng. Liệu có phải là… Tế Tu không?

Có ai phát hiện bà ta giết Tế Tu không?

Nếu bị phát hiện thì phải làm thế nào?

Không.

Phải tỉnh táo.

Tay Du Âm Hoa run lên, bà ta cầm tách cà phê, cố nhấp một ngụm.

Phải tỉnh táo.

Sẽ không ai biết đâu.

Lúc bà ta ấn nút, trong phòng chỉ có Tế Tiểu Tuyển và Tế Tuyên Thao, hơn nữa Tế Tuyên Thao mới là người đeo vòng cho Tế Tu… Nếu điều tra tới bà ta, bà ta sẽ đổ tội cho Tế Tuyên Thao, dù sao ông ấy đã bị kết án tử hình rồi, có thêm một tội nữa chắc cũng không khác gì.

Bác sĩ Lâm vội vã chạy tới, mang theo một tin tốt cho hai người.

“Tôi đã tìm ra cách, chỉ cần cho tôi thêm một cơ hội nữa để giải phẫu Tế Tuyên Thao, tôi có 99% chữa khỏi bệnh của Tiểu Tuyển!”

Du Âm Hoa vui mừng, nhưng nụ cười lại mau chóng biến mất.

“…Chúng tôi không có tiền.”

Bác sĩ Lâm đáp: “Đây là đột phá trọng đại, nếu thành công sẽ tạo thành một dấu ấn đậm nét, một cột mốc lịch sử của y học, chúng tôi không cần tiền của bà.”

“Vậy…Tế Tuyên Thao thì sao? Bây, bây giờ ông ấy đang trong tù, sắp bị tử hình rồi.”

Bác sĩ Lâm suy nghĩ, dè dặt gợi ý: “Vậy thì phải dựa vào sự cố gắng của bà. Dẫu sao hoàng đế cũng là bác ruột của Tiểu Tuyển, bà xem liệu có thể… thỉnh cầu ông ấy được không? Nếu Tế Tuyên Thao được phép vào phòng phẫu thuật trước khi bị tử hình vì lý do nhân đạo, tôi nghĩ có lẽ hoàng đế sẽ đồng ý…”



Du Âm Hoa và Tế Tiểu Tuyển bước ra khỏi nhà hàng. Tế Tiểu Tuyển đứng trước kính thủy tinh, ngơ ngác nhìn mình trong gương: “Con sẽ sống tiếp đúng không mẹ?”

“Nhất định Tiểu Tuyển sẽ được sống tiếp, Tiểu Tuyển sắp khỏi bệnh rồi.”

Tế Tiểu Tuyển sờ lên mặt, cúi đầu: “Nhưng con sống còn có ý nghĩa gì. Bây giờ mặt con đáng sợ như vậy…”

Tế Tiểu Tuyển đột nhiên ngẩng phắt đầu: “Phẫu thuật xong, con muốn sửa lại mặt.”

Du Âm Hoa xoa đầu Tế Tiểu Tuyển, nói: “Tiểu Tuyển à, mẹ biết con rất đau lòng… Nhưng để một thời gian nữa được không, mẹ… Mẹ không có tiền.”

“Mẹ có tiền mà?” Tế Tiểu Tuyển nhìn Du Âm Hoa bằng ánh mắt ngây thơ: “Lần trước con vô tình thấy trong đầu cuối của mẹ còn hơn mười ba vạn.”

Du Âm Hoa sửng sốt: “Tiểu Tuyển, mẹ còn phải cắt bỏ tuyến thể, tiền cắt bỏ tuyến thể đã hơn mười hai vạn rồi…”

“Mẹ.” Tế Tiểu Tuyển nghẹn ngào: “Mẹ định mặc kệ con sao? Mẹ muốn con bị tất cả mọi người chê cười sao? Mẹ không nghe thấy à? Bọn họ đang cười nhạo con, chê con xấu xí —-“

…Nhưng nếu không cắt bỏ tuyến thể, mẹ sẽ chết.

Du Âm Hoa không nói ra, chỉ sững sờ nhìn con trai mình.

Trước kia, Du Âm Hoa luôn cho rằng con trai mình đáng yêu như một thiên thần, mà khi ấy, bà ta như đang nhìn thấy một ác ma hút máu.

Tay chân bà ta lạnh ngắt, bỗng cảm thấy mờ mịt.

…Rốt cuộc là tại sao bà ta lại yêu Tiểu Tuyển tới vậy.

Trong đầu bà ta bỗng có một suy nghĩ kỳ quặc. Nếu bà ta có thể đối xử với đứa con trai ruột khác tốt hơn một chút, nếu bà ta không giết đứa con ruột đó, nếu người đang cùng nhau nương tựa với bà là Tế Tu, vậy thì, có lẽ Tế Tu sẽ không bảo bà ta đừng cắt tuyến thể, để tiền lại cho mình phẫu thuật thẩm mỹ, đúng không?

Đúng lúc này, Du Âm Hoa nghe thấy Tế Tiểu Tuyển run rẩy nói: “Mẹ, ai kia…”

Du Âm Hoa nhìn theo ánh mắt cậu ta, người cũng cứng đờ.

Cách đó không xa, hai người đàn ông đang cùng bước ra khỏi tiệm đồ ngọt, tay dắt một bé trai đang nhún nhảy. Người đàn ông bên trái mặc quần tây và áo sơ mi trắng, từng động tác đều tỏa ra khí chất ưu nhã xuất chúng, y đưa cốc nước trái cây cho Omega của mình, khuôn mặt rất đỗi dịu dàng.

“Là anh…” Mặt Tế Tiểu Tuyển tái nhợt, môi run lên. “Anh chưa chết sao… Mẹ bảo với con là anh chết rồi kia mà…”

Du Âm Hoa ngơ ngác: “Mẹ, mẹ không biết, mẹ không biết tại sao nó chưa chết.”

Tế Tiểu Tuyển nhìn Tế Tu, tay siết chặt, móng tay cắm vào thịt.

Cậu ta hận anh, oán trách anh.

Chính anh hại cậu ta thành thế này.

Anh hại cậu ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, bị người khác bàn tán chỉ trỏ, phải đeo khẩu trang che mặt.

Vậy mà, anh còn có thể đường đường chính chính nắm tay vợ con đi giữa chốn đông người, mỉm cười hạnh phúc.

Từ nhỏ tới lớn, luôn là cậu ta mỉm cười ngoài ánh sáng, anh đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn cậu ta, ai ngờ giờ mọi thứ lại đảo ngược.

Có vẻ Tế Tu cũng cảm giác được Tế Tiểu Tuyển. Y ngẩng đầu, nhàn nhạt đưa mắt về phía Tế Tiểu Tuyển.

Tế Tiểu Tuyển cứng đờ. Sau đó, cậu ta thấy anh lại thờ ơ dời mắt, như thể sự tồn tại và cái nhìn chòng chọc của Tế Tiểu Tuyển

chẳng là gì cả.

Tế Tiểu Tuyển cứ thế nhìn gia đình anh mình bước vào chiếc xe màu đen, sau đó biến mất trước mặt cậu ta.

***

“Nhất định mẹ phải nói thật tốt với bố, để bố đồng ý xin phẫu thuật lần cuối đó.”

“Con không vào thăm bố với mẹ sao?”

“Con không đi đâu.” Tế Tiểu Tuyển nhíu mày: “Trên mạng bảo trong tù thối lắm.”



Một mình Du Âm Hoa bước đi trên hành lang của nhà tù cấp cao, tiếng giày cao gót vang vọng. Bà ta vốn xinh đẹp, hôm nay ăn mặc cẩn thận, nom lại càng thêm rực rỡ. Còn chưa tới nơi, bà ta đã thấy cánh cửa kia từ từ mở ra.

Ngay sau đó, một người đàn ông anh tuấn mặc bộ âu phục đắt giá xuất hiện trước mặt Du Âm Hoa, sau lưng ông là sáu hộ vệ cấp cao.

….Đó chính là hoàng đế đế quốc – Tế Chính Sơ.

Du Âm Hoa bỗng mù mịt không rõ, tại sao hơn hai mươi năm trước, bà ta lại từ bỏ một người đàn ông như vậy để sà vào lòng Tế Tuyên Thao.

…Có lẽ là vì khi ấy bà ta bị Tế Tuyên Thao dụ dỗ mất tâm trí, lầm tưởng mình gặp được tình yêu đích thực.

Hoàng đế bệ hạ như không thấy Du Âm Hoa, thậm chí bước chân còn không chậm lại, muốn lướt qua bà ta.

Du Âm Hoa bỗng mở miệng: “Bệ hạ, tôi có lời muốn nói với ngài.”

Hoàng đế lệnh hộ vệ tìm một căn phòng nghỉ còn trống, dẫn Du Âm Hoa vào. Du Âm Hoa nhìn hộ vệ sau lưng ông, mím môi: “Có thể để bọn họ tránh đi được không?”

Hoàng đế đưa tay ra dấu, các hộ vệ lập tức rời đi, đóng cửa lại. Ông ngồi trên ghế, hơi ngửa người về sau, tản mạn tựa vào đệm ghế, giọng nói cũng đầy thờ ơ: “Nói đi, có chuyện gì.”



Sau khi rời khỏi phòng cà phê hoàng gia, Du Âm Hoa giận run cả tay. Qua hơn hai mươi năm, thì ra chàng trai chỉ nhìn thấy bà ta cũng đã đỏ mặt đã sớm thay đổi.

“Cô không nói gì cả, tại sao tôi phải đồng ýđiều kiện của cô.”

“…Ha, côđã nói hết cho tôi, thì còn tư cách ra điều kiện với tôi.”

“Du Âm Hoa, hai mươi năm không gặp, tại sao cô vẫn ngu xuẩn như thế.”

“Cô có thểđi rồi.”

Du Âm Hoa siết chặt tấm chi phiếu một vạn nguyên trong tay, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Trong đầu bà ta hiện lên vẻ mặt khinh thường giễu cợt của Tế Chính Sơ khi bà ta nói muốn một nghìn vạn. Vậy mà, khi gần bước đến cửa phòng giam, bà ta đứng lại, do dự một lúc, cuối cùng, bà ta quyết định quay người bỏ đi.

***

Du Âm Hoa mở cửa, Tế Tiểu Tuyển đang nằm đọc sách trên ghế. Thấy Du Âm Hoa trở lại, cậu ta phấn khích gọi: “Mẹ về rồi!”

Du Âm Hoa lại gần: “Tiểu Tuyển đang đọc gì vậy?”

Tế Tiểu Tuyển đưa thứ trong tay cho Du Âm Hoa: “Phẫu thuật xong con muốn đến bệnh viện thẩm mỹ Đế quốc để sửa lại mặt, nghe nói kỹ thuật ở đó là xuất sắc nhất. Con xem rồi, chỉ mất mười vạn nguyên thôi, chúng ta sẽ không phải dùng tất cả số tiền mình có.”

Đôi mắt Tế Tiểu Tuyển sáng lấp lánh, dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện Du Âm Hoa cần dùng mười hai vạn để cắt bỏ tuyến thể.

Du Âm Hoa khẽ xoa đầu Tế Tiểu Tuyển: “Mẹ phải nói cho con một chuyện, hôm nay mẹ đã nói với bố chuyện phẫu thuật.”

“Sao rồi ạ?”

Du Âm Hoa ôm Tế Tiểu Tuyển vào lòng, ngẩng đầu nhìn bức tường loang lổ. Khuôn mặt bà ta hoàn toàn vô cảm, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ giọng nói: “Bố không muốn làm phẫu thuật.”

Tế Tiểu Tuyển cứng người. Cậu ta mở to mắt, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

***

Ngày Tế Tuyên Thao bị xử tử, Du Âm Hoa làm phẫu thuật cắt tuyến thể.

Tế Tiểu Tuyển không buồn nhúc nhích, chỉ nằm dài trên giường. Dù vậy, cậu ta vẫn rất mệt mỏi.

Cậu ta cảm giác mình lại sắp phát bệnh. Mà lần này phát bệnh… cậu ta chỉ còn nước chết.

Cậu ta hận bố.

Tại sao bố lại đối xử với mình như vậy?

Chỉ nghĩ đến đây, Tế Tiểu Tuyển đã tuyệt vọng không thở nổi.

Bỗng, điện thoại trong phòng khách vang lên. Tế Tiểu Tuyển lau nước mắt, chạy tới nghe điện.

“Phu nhân.” Đầu dây bên kia có vẻ nóng nảy: “Tại sao bà lại lừa tôi là tiên sinh không muốn phẫu thuật? Tôi đã đến gặp ông ấy vào giờ phút cuối cùng trước khi ông ấy bị hành hình, ông ấy rất kinh ngạc, nói không biết chuyện này, từ khi ông ấy bị bắt bà chưa từng đến thăm ông ấy! Tại sao bà lại làm thế?! Bây giờ Tế tiên sinh đã bị hành hình, con trai bà —“

“Ông nói gì?” Tế Tiểu Tuyển cắt lời, cậu ta siết chặt điện thoại, người run lên. “…Ông vừa nói gì?”

Bên kia trầm mặc, sau đó cúp điện thoại.

Tế Tiểu Tuyển khóc lóc đập phá đồ đạc, rồi lại ôm một đống bừa bộn gào khóc.

Cậu ta không biết mình đã làm sai điều gì.

Anh cậu ta thấy cậu ta trong biển lửa cũng không cứu cậu ta.

Bố cậu ta thấy cậu ta đau, lại không muốn lấy thuốc cho cậu ta nữa.

Mẹ cậu ta… Mẹ cậu ta, lại muốn để cậu ta bệnh chết!

Tại sao? Dựa vào cái gì lại đối xử với tôi như vậy?!!

Các người ghét tôi hận tôi tới vậy sao?!

Hận không thể để tôi chết đi sao?!!

Tế Tiểu Tuyển cảm giác tim mình đập nhanh đến đáng sợ, nhưng cậu ta vẫn không kìm được gào thét, ném đồ đạc, mãi đến khi cậu ta xụi lơ nằm xuống giường, cảm giác mạng sống của mình đang chầm chậm trôi đi. Rồi bỗng, cậu ta đau tới mức co giật, cuộn mình trên giường.

Tế Tiểu Tuyển gọi một cú điện thoại, không biết có phải vì đau hay không, mà từng câu từng chữ của cậu ta như rít qua kẽ răng, thấm đẫm căm hận: “Tôi muốn tố cáo. Tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi giết người không thành, hung khí là vòng kích điện, bà ấy tên là Du Âm Hoa.”



Mấy ngày sau, một tin tức hình sự xuất hiện trên ti vi.

Sau khi phạm nhân Tế Tuyên Thao bị xử tử hình vì tội phản quốc, con trai út họ Tế tố cáo mẹ ruột giết người không thành, người bị hại là anh của cậu ta. Trải qua xác nhận, tội danh được xác lập. Sau khi vào tù, hung thủ họ Dung đã tự sát không thành hai lần, còn người tố cáo họ Tế cũng không may mắn qua đời vì bệnh tật. Chắc hẳn trước khi bị hành hình, phạm nhân Tế Tuyên Thao không thể ngờ rằng gia đình mình sẽ trở thành như vậy, thật là một câu chuyện khiến người ta thổn thức.

Hoàng đế bệ hạ ấn tắt ti vi. Ông không mấy kinh ngạc với tin tức này, bởi vụ án này được điều tra và xử lý nhanh chóng như vậy, một phần là nhờ ông đưa áp lực xuống bên dưới.

“Cộc cộc.” Một người đàn ông cao lớn chậm rãi bước vào.

“Bệ hạ, nghe nói ngài cho gọi tôi.” Lý Thăng nói.

“Vết thương của ông sao rồi?” Hoàng đế nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.

“Đã ổn định từ lâu.”

“Vậy thì tốt, tôi muốn giao cho ông một nhiệm vụ.” Tế Chính Sơ có nhiều cấp dưới, song người ông tin tưởng nhất vẫn là Lý Thăng. Ông không muốn để người khác ngoài Lý Thăng xử lý chuyện riêng của mình.

Tế Chính Sơ đưa cho Lý Thăng một túi tài liệu: “Tìm giúp tôi người này, xem xem hiện tại cậu ấy đang ở đâu.”

Lý Thăng vừa mở tài liệu vừa hỏi: “Rất gấp sao? Cậu ấy là ai, là nhân tài cần dìu dắt hay kẻ địch phản quốc?”

“Không…” Tế Chính Sơ bóp trán: “Đây là con trai ruột của tôi.”

Lý Thăng rút tài liệu trong túi ra. Ông nhìn ảnh, khóe miệng giật giật.

Người con trai mà bệ hạ muốn tìm, sáng sớm nay vừa gọi ông là bố.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện