—
Trên bàn là bản giới thiệu về Diên Tục bìa cũng màu đen, logo nằm ở góc phía trên, tổng quát trông khá hiện đại.
Ôn Nam Tịch cầm cuốn sổ lên mở ra, Diên Tục hiện đang làm các sản phẩm gia đình thông minh, thành phố thông minh và an ninh mạng. Cùng với cuộc sống ngày càng hiện đại thông tin tài liệu cá nhân ngày càng được coi trọng hơn, an ninh mạng là lĩnh vực chủ yếu mà Diên Tục đang làm, Trần Phi cầm máy tính đến bên cạnh Ôn Nam Tịch giống như chỉ cần cô hỏi có thể trả lời ngay lập tức.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trần Phi ra ngoài một chuyến lúc trở về có nói với Ôn Nam Tịch, “Tối nay sếp mới mọi người, lập trình Ôn chuẩn bị một chút nhé.”
Ôn Nam Tịch đặt cuốn sổ giới thiệu xuống, thấy mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trần Phi cũng gập máy tính lại, đẩy gọng kính lên, đứng ở lối đi, “Ở ngay nhà hàng dưới lầu thôi, gần lắm.”
Ôn Nam Tịch tắt máy, cầm túi lên đứng qua phía Trần Phi. Trần Phi thấy một lập trình viên tên Chu Hùng đi tới, hai người nói chuyện hạng mục. Chu Hùng nhìn Ôn Nam Tịch ở bên cạnh, Trần Phi bèn giới thiệu, “Đây là lập trình Ôn, người máy trước kia của Lê Đại là do chị ấy làm đấy.”
Chu Hùng ngạc nhiên, “Phụ nữ sao?”
Trần Phi gật đầu, ban đầu cậu cũng rất ngạc nhiên, một người máy linh hoạt cỡ lớn từ thiết kế cho đến thành phẩm lại là do một tay cô gái làm.
Chu Hùng bắt tay với Ôn Nam Tịch: “Lập trình Ôn, nghe danh đã lâu.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, khẽ bắt tay với cậu ấy.
Lúc này một nhóm người đi qua là Nhan Khả, Nhan Khả vừa sửa soạn lại cổ tay áo vừa nói chuyện với đoàn đội của cô ta, náo nhiệt bước ra ngoài, con gái trong nhóm cô ta giống y như cô ta vậy ăn mặc lộng lẫy, có vài người đi giày cao gót, nhìn không giống lập trình viên chút nào, mà giống bên quan hệ công chúng, thư ký gì đó hơn.
Trong nhóm người đều mặc sơ mi, áo thun họ giống như cảnh vật nổi bật.
Đến thang máy, Nhan Khả dẫn theo mọi người đi vào, ánh mắt liếc qua Ôn Nam Tịch mắt hơi nheo lại.
Ôn Nam Tịch và Trần Phi mỉm cười đi vào một thang máy khác, rất nhanh đã đến tầng một, sau vài ngày tu sửa thì giờ tầng một đã đẹp hơn rất nhiều.
Đi ra khỏi toà nh rẽ trái ở đó có một nhà hàng đã mở khá lâu phong cách của thập kỉ trước.
Ôn Nam Tịch và Trần Phi đi ở giữa, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phó Diên ngồi ở đó. Anh mặc sơ mi trắng tay cầm ly rượu, đèn nhà hàng khá tối, anh rũ mi rót thêm một ly đặt sang bên cạnh, vừa ngẩng mắt lên thì Ôn Nam Tịch đã thu lại ánh mắt và đang trả lời câu hỏi của Trần Phi.
Trong nhóm người, cô mặc sơ mi màu tối đơn giản tuỳ ý, tóc đuôi ngựa buộc thấp, làn da trắng mịn.
Nhóm người vây quanh chiếc bàn, chào hỏi anh.
Có người gọi sếp, có người gọi Phó Diên, sau đó tự tìm chỗ ngồi, Đàm Vũ Trình cầm thực đơn ngồi xuống bên cạnh Phó Diên, Nhan Khả chỉ có thể ngồi bên cạnh Đàm Vũ Trình.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống ghế, đặt túi xuống sau lưng.
Phó Diên cầm ly rượu đi qua ngồi xuống đúng chỗ đối diện cô, anh nghiêng đầu cùng Đàm Vũ Trình gọi món, có người hỏi anh, “Sếp, bọn em tự gọi là được.”
Giọng anh rất tuỳ ý, “Gọi đi.”
Vì vậy thực đơn được truyền đi, Trần Phi hỏi Ôn Nam Tịch, “Chị muốn uống gì?”
Lúc này Chu Hùng đứng dậy mở một chai bia, đi tới định rót vào cốc của Ôn Nam Tịch, nhưng Phó Diên đã cầm ly của cô tránh đi rót nước ngọt, Ôn Nam Tịch rũ mắt nhìn ly nước đang đầy dần.
Giọng Phó Diên nhàn nhạt, nhìn cô, “Uống cái này nhé?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Rót nước ngọt xuong anh đặt chai xuống, lập tức bị mấy người khác lấy đi. Chu Hùng rót rượu cho Trần Phi, hỏi Ôn Nam Tịch, “Bình thường lập trình Ôn có uống rượu không?”
Ôn Nam Tịch cầm ly, mỉm cười, “Tôi khá ít uống.”
Nhan Khả ở bên cạnh nhìn Phó Diên, thấy Phó Diên dựa lưng vào ghế nói chuyện với Đàm Vũ Trình, gần như không nhìn Ôn Nam Tịch, cô ta thở phào một tiếng.
Ồn ào gọi món xong mọi người bắt đầu thoải mái nói chuyện, Trần Phi cầm ly rượu lên, cười cụng ly với Ôn Nam Tịch, “Chào mừng lập trình Ôn gia nhập Diên Tục.”
Mọi người nghe vậy cũng lần lượt đứng dậy, cười nhìn Ôn Nam Tịch rồi đưa tay cụng ly với cô.
Ôn Nam Tịch khựng lại cầm ly đứng lên cụng ly với mọi người. Cô rất thoải mái, Chu Hùng bảo cô uống cạn cô liền uống hết.
Đàm Vũ Trình nhìn sang Phó Diên. Phó Diên bóc lạc ăn.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống, ly đã hết cô đưa tay lấy chai nước ngọt bên cạnh Phó Diên rót đầy ly rồi lại đặt xuống. Người đàn ông đang uống rượu, lúc lúc lại nói chuyện với Đàm Vũ Trình, thỉnh thoảng Nhan Khả lại ghé sát vào Đàm Vũ Trình nghe họ nói chuyện.
Rất nhanh các món ăn đã được đưa lên.
Vừa đưa lên mọi người liền bắt đầu ăn, Ôn Nam Tịch nghe Trần Phi nói chuyện, một miếng gà và hẹ được gắp tới đặt ở trước mặt, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lên nhìn, Phó Diên đã thu tay lại quay sang nói chuyện với Đàm Vũ Trình.
Nhan Khả ở bên đó gọi một tiếng, “Phó Diên, gắp cho tôi một miếng mề gà.”
Anh đưa tay đẩy đ ĩa qua. Nhan Khả mắt sáng lên, nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch thu lại ánh mắt, cô nhìn rau hẹ vô cùng do dự xem có nên ăn hay không, sau đó quyết định không ăn, cô ăn gà.
Rau hẹ được đẩy sang cho Trần Phi. Trần Phi cầm đũa lên gắp không chút do dự. Phó Diên liếc Trần Phi.
Chu Hùng uống nhiều rồi, cầm ly rượu đi đến chỗ Ôn Nam Tịch, kéo chiếc ghế cạnh cô ra ngồi xuống, lấy điện thoại mở video cuộc thi ra cho cô xem.
“Lập trình Ôn, nói cho tôi biết với, khi đó người máy của cô chơi đùa với người máy của những người khác, lúc ấy cô có cảm thấy thoải mái không?”
Trong video người máy của cô vô cùng vững vàng, năm người máy khác vây xung quanh chỉ để muốn lật đổ nó, tìm cơ hội làm đứt mạch điện tấn công vùng đầu, muốn thử tấn công vào nội bộ phá hỏng hệ thống điều khiển. Nhưng người máy của cô lại linh hoạt vô cùng, nhanh chóng dùng một tay đẩy bay một người máy thấp hơn nó một cái đầu. Người máy đó bị đụng mạnh, ngã xuống khán đài.
Những người máy khác cũng tính đâm vào chân nó, nó giơ chân đạp trúng một con, bị người máy đó dùng sức bóp vỡ một ngón tay nhưng nó vẫn đứng rất vững hơn nữa còn khom lưng lại, nắm lấy hai cánh tay người máy kia rồi ném ra xa, sau đó dùng chân đạp trúng người máy cuối cùng, cuối cùng đá cánh tay ra. Sau khi chiến thắng còn đi qua đỡ những người máy khác dậy bày sang một bên, rồi giơ hai ngón tay lên với mọi người ở dưới khán đài.
Động tác “hi” ấy sau đó được cắt làm thành một nhãn dán.
Cùng năm đó Phó Diên ở Bắc Kinh cũng hoàn thành một cuộc thi có quy mô quốc tế giành được giải nhất lập trình.
“Nhãn dán này là do