Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Trên tay cầm ly nước trở lại chỗ ngồi, Ôn Nam Tịch nhìn thấy trên bàn còn có một cái hộp, đặt ly xuống hỏi Trần Phi bên cạnh: “Đây là cái gì vậy? Ở đâu ra thế?”
Cả người Trần Phi ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế, chỉnh lại kính rồi nói: “Là người bên chuyển phát nhanh đưa đến cho chị đấy. Chị mở ra nhìn thử xem, em thấy nhãn hiệu này hình như là chiếc gối chữ U.”
Ôn Nam Tịch sửng sốt là cái mà cô nói muốn mua nhưng vẫn chưa mua, chủ yếu là vì đôi khi có ý định mua nhưng lại quên mất, cho nên mới kéo dài cho đến bây giờ.
Ôn Nam Tịch lấy kéo cắt băng dính trên hộp rồi mở ra, dưới lớp màng bọc quả nhiên có một chiếc gối chữ U hình con thỏ thông minh, thỉnh thoảng có thể xoa bóp. Trần Phi liếc nhìn một cái, nói: “Ồ, loại này chính là mẫu cao cấp nhất.”
Ôn Nam Tịch lật chiếc gối chữ U ra nhìn. Chiếc gối rất đẹp, nhưng không phải do cô mua. Mở hộp ra xem thông tin mua hàng trên đó, hình như bên trên có tên tài khoản đặt hàng, tên là “Diên”.
Ôn Nam Tịch khựng lại.
Trần Phi đưa tay cầm lấy để xem, nói: “Là ông chủ mua à? Tài khoản này vừa nhìn đã thấy giống anh ấy.”
Ôn Nam Tịch theo bản năng nhìn về phía văn phòng phía sau, Phó Diên đang đứng trước máy tính lật qua hình ảnh sản phẩm, trong miệng nhai kẹo có chút tùy ý.
Cô nhìn đi chỗ khác.
Trần Phi vẫn còn đang nghịch chiếc gối hình chữ U kia, không suy nghĩ gì nhiều mà nói với Ôn Nam Tịch: “Cũng tốt, giờ chị không cần phải mua nữa, sếp Diên chắc là lo chị tăng ca như thế này sẽ làm tổn thương cơ thể nên tặng cho chị dụng cụ hỗ trợ.”
Ôn Nam Tịch không nói gì chỉ chạm vào chiếc gối hình chữ U, sau đó chụp ảnh rồi gửi vào tài khoản có ảnh đại diện màu đen.
Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.
Vài giây sau, bên kia trả lời.
Diên: Thử xem có dùng được hay không, không thì trả lại hoặc đổi cũng được.
Ôn Nam Tịch: Được.
Khi tan sở đã xảy ra một chuyện, hệ thống an ninh của một công ty ủy thác mà Châu Hùng chịu trách nhiệm đã bị hacker nước ngoài tấn công, Phó Diên và Châu Hùng lập tức lên đường tới công ty đó. Chuyện này được coi là một vấn đề rất lớn, bởi vì đội nhóm làm việc từ trước tới nay đều đến từ Đại học Bắc Kinh, mọi người đều là những người xuất sắc.
Phó Diên là người đứng đầu trong lĩnh vực an ninh mạng, ngay sau khi anh định cư ở Lê Thành và tiếp tục phát triển đã có rất nhiều công ty kéo đến hợp tác với anh, nhiều nhất là các công ty công nghệ, tiếp theo là các quỹ uỷ thác tài chính, lưu trữ một lượng lớn quyền riêng tư cá nhân và tiền bạc. Một chút tổn thất cũng không được xảy ra.
Sau khi họ rời đi mọi người trong văn phòng vẫn còn đang bàn tán về vấn đề này, nói những hacker nước ngoài này quả thực to gan lớn mật. Trần Phi bỏ bánh quy vào miệng, nói với Ôn Nam Tịch: “Không cần lo lắng, sếp Diên giỏi nhất là từ nông thôn bao quanh thành thị, anh ấy sẽ không làm nếu không có sự chuẩn bị trước.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Nam Tịch nghe nói tới, cô hỏi: “Nông thôn bao quanh thành thị là ý gì?”
Trần Phi giải thích một cách văn vở: “Nói cách khác, nếu chị coi hệ thống do sếp Diên chế tạo là một nông thôn, còn những kẻ muốn tiến vào tấn công thì hãy coi đó là thành thị. Nếu họ tiến vào hệ thống của sếp Diên, bọn họ sẽ sớm phát hiện không chỉ có một nông thôn, mà là có hàng ngàn hàng vạn nông thôn. Những thành thị tấn công này sẽ sớm bị bao vây bởi các khu vực nông thôn… Bọn họ muốn thoát thân cũng không dễ.”
Ôn Nam Tịch đã hiểu.
“Ồ.”
Trần Phi chỉnh lại kính mắt nói: “Yên tâm đi.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, nhưng từ giọng điệu của đám người Đàm Vũ Trình, cô cũng biết Phó Diên trong thời gian này phải cố kiểm soát, nếu cứ tiếp tục kéo dài hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Mấy ngày sau Phó Diên và Châu Hùng vẫn chưa trở lại, Ôn Nam Tịch dùng thử chiếc gối hình chữ U kia đúng là rất có tác dụng. Thỉnh thoảng cô sẽ xem qua tin nhắn trong nhóm để xem có tin tức gì về hai người bọn họ không.
Vào buổi sáng thứ Năm đã có thông tin truyền đến.
Sau khi sự việc được giải quyết, Phó Diên đã lấy ID và giấy tờ tùy thân của đối phương cộng thêm một số thông tin rồi nộp cho công ty ủy thác, sau đó công ty ủy thác này đã báo cảnh sát.
Chiều thứ sáu.
Trần Phi sáng sớm cũng chưa bắt đầu làm việc, cứ ra ra vào vào mua rất nhiều thứ, thậm chí còn kêu Ôn Nam Tịch đến giúp, Ôn Nam Tịch xách theo bánh kem nhìn Trần Phi: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
Trần Phi cười ha hả.
“Châu Hùng và em có cùng ngày sinh nhật.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Thật là trùng hợp, nhưng tôi lại không kịp chuẩn bị món quà nào cả.”
“Không sao, sau này bù là được rồi.” Trần Phi nhờ một lập trình viên xếp bàn lại thành một chiếc bàn dài, sau đó đặt đồ ăn nhẹ và những thứ tương tự lên, rồi đặt chiếc bánh kem hai tầng vào giữa. Ôn Nam Tịch bận rộn cầm lấy vài túi bánh bao nóng mở ra.
Phó Diên và Châu Hùng bước vào.
Anh mặc áo khoác đen mang theo túi máy tính cả người mệt mỏi. Ôn Nam Tịch vừa ngẩng đầu liền nhìn vào mắt anh. Không biết có phải do mới vừa đi đánh trận trở về nên đôi mắt của anh mới lạnh lùng sâu thẳm như vậy hay không. Hai người nhìn nhau mấy giây, Ôn Nam Tịch dừng lại, mỉm cười: “Hoan nghênh đã trở về.”
Cô cứ như vậy mỉm cười, đôi mắt cong cong, giống như nụ cười xinh đẹp trước cửa hàng tiện lợi năm đó. Nhưng hôm nay cô lại mặc chiếc áo sơ mi màu vàng cam.
Phó Diên nhìn cô vài giây, cảm thấy cô thật gần mà cũng thật xa, anh khôi phục tinh thần, nói: “Ừ.”
Nhưng Châu Hùng lại nhìn thẳng, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đã trở lại, mùi thơm quá, mua nhiều thứ vậy.”
Ôn Nam Tịch nhìn Châu Hùng, khẽ mỉm cười: “Chủ tiệc, nhanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ăn sinh nhật thôi.”
“Được.” Châu Hùng đặt túi đựng máy tính xuống.
Phó Diên đi đến văn phòng, cởi khóa áo khoác đặt túi đựng máy tính lên bàn, Đàm Vũ Trình cầm tư liệu đi vào tìm hai người ở bên trong thảo luận.
Nhan Khả từ văn phòng phía bên kia đi ra, khoanh tay, mỉm cười ngửi ngửi rồi nói: “Thơm quá.”
Cô ta xắn tay áo bước tới giúp đỡ, nhẹ nhàng trò chuyện với những người khác, Lý Khiêm cũng đi tới, nhưng hai người gần như không nói chuyện. Nhan Khả đang cùng các lập trình viên trò chuyện cười đùa, các cô gái khác cũng vây quanh. Trong khi trò chuyện với cô ta, một trong những lập trình viên tiên phong đưa cho cô ta một con tôm hùm đất để thử.
Thứ mà anh ta lấy chính là chiếc đ ĩa mà Ôn Nam Tịch đã dọn ở phía bên kia.
Trần Phi đứng sang một bên, nói mấy tiếng: “Bên anh Diên còn chưa tới, cậu ăn cái gì mà ăn?”
Nhan Khả dừng một chút nhìn sang, vài giây sau đẩy con tôm ra xa rồi nói: “Đúng vậy, đợi mọi người bên chỗ Phó Diên đã, anh nhanh chóng đặt nó trở lại đi, nhé~~”
Lập trình viên kia nói Trần Phi keo kiệt nhưng anh ta vẫn bỏ con tôm