Editor: Yang
Beta: Bảo Trân
—
Sau khi bàn giao xong một số công việc cho Trần Phi, lại kiểm tra tiến độ với hai lập trình viên khác, Ôn Nam Tịch mang theo máy tính rời khỏi công ty, đang đi thì gặp Nhan Khả ở cửa.
Nhan Khả đi bốt, mặc áo khoác dài, trang phục trên người rất lộng lẫy, trên tay cầm một tách cà phê, nhìn thấy Ôn Nam Tịch, cô ta hơi nhếch cằm liếc nhìn, lại nhìn đến túi đựng máy tính cô đang mang, bây giờ là buổi trưa khoảng tầm 2 rưỡi, chưa phải giờ tan ca.
Ôn Nam Tịch mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô ta, cô cũng mặc một chiếc áo khoác dài sẫm màu, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía thang máy, vừa lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Nam Tịch bước vào.
Nhan Khả cũng đi vào, vỗ vai Trần Phi giả bộ hỏi: “Tổ trưởng của cậu đi đâu thế?”
Trần Phi đang bận rộn, nhìn chằm chằm vào màn hình, cặp kính lóe lên nói: “Hình như là vì chuyện ly hôn của bố mẹ, cô ấy đi giải quyết thì phải.”
Nhan Khả hơi nhướng mày, nửa giây sau khóe môi cong lên thành một nụ cười như đang xem một vở kịch vui vẻ vậy.
–
–
Gần đây Lê Thành rất lạnh, không có nắng, âm u, gió thổi qua khiến gương mặt cảm thấy lạnh lẽo. Ôn Nam Tịch mở cửa chuẩn bị ngồi vào ghế cạnh tài xế thì điện thoại vang lên hai tiếng ting ting, là Phó Diên chuyển cho cô hai khoản tiền.
Một là tiền lương tháng này, một là tiền thưởng 100.000 nhân dân tệ.
Ôn Nam Tịch sửng sốt ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một người đang đứng cạnh cửa sổ, người đàn ông này tay đút túi quần, trong tay cầm điện thoại di động, bởi vì chỉ là ở tầng ba nên nhìn cũng rõ ràng, có thể thấy được bóng hình cao lớn vừa nhìn đã biết là anh rồi.
Tích tích. Tiếng WeChat vang lên.
Diên: Em cầm lấy tiền lương và tiền thưởng tháng này trước đi, phòng trường hợp cần dùng đến.
Đây là chuyển từ tài khoản cá nhân bên ngoài là anh đưa cho cô, trong thời gian ngắn như vậy anh không cách nào bảo tài vụ chuyển tiền cho cô được, Ôn Nam Tịch siết chặt điện thoại đợi mấy giây sau mới trả lời anh.
Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.
Nói xong cô lại ngước mắt lên, dường như nhìn vào người đàn ông trên tầng ba trong vài giây, sau đó lên xe khởi động rồi lái ra ngoài. Sau khi Phó Diên nhìn thấy cô đi cũng xoay người rời khỏi cửa sổ.
Trở về nhà.
Ôn Nam Tịch đơn giản thu dọn một ít hành lý, cũng may mấy ngày nay cô bảo Chu Nhược Vi đi mua vài bộ quần áo cho Ôn Du, cô gửi tin nhắn cho Nguyên Thư và Chu Nhược Vi. Hai tiếng sau, Ôn Nam Tịch lái xe trên đường cao tốc hướng tới Dung Thành.
Lúc sau khi Nguyên Thư nhìn thấy tin nhắn cô ấy mới nhắn lại cho Ôn Nam Tịch, bây giờ cô đang ở đường cao tốc.
Nguyên Thư: Hả? Vậy thì lái xe chậm lại một chút, mười ngày nữa mình mới về, để mình nói với bố mẹ nếu họ có ở nhà thì nhờ họ giúp cậu.
Khi họ đến khu dịch vụ, Ôn Nam Tịch mới nhắn lại cho cô ấy nói được.
Gửi tin nhắn xong Ôn Nam Tịch lại lên đường, từ Lê Thành trở về Dung Thành mất bốn tiếng rưỡi, một mình lái xe hơi mệt nhưng lần này cô phải lái xe trở về, đi liên hệ luật sư các kiểu có ô tô thì sẽ tiện hơn, cũng không muốn Ôn Du lại lên xe của Ôn Hữu Đào nữa.
Đến Nam An.
Trời đã khuya, đèn neon đang nhấp nháy trên cửa sổ ô tô.
Những chiếc xe buýt đi ngang qua bên cạnh, vượt qua xe cô và đi qua cổng trường số 2 và số 1. Trường cấp ba số 1 và Trường cấp ba số 2 vẫn như cũ, cách nhau một con hẻm nhỏ, nhìn những học sinh mặc đồng phục xanh trắng rải rác đi ra đi vào chỗ cổng trường, tâm trạng Ôn Nam Tịch hơi dao động.
Trở lại đây dường như không có gì thay đổi, ngõ Nam An vẫn tối tăm và sâu thẳm, bảng hiệu quán cà phê Internet “Vẫn ổn” đã đổi màu khác, treo ở góc ngõ mờ nhạt phát sáng.
Xe chạy qua ngõ Nam An hướng về phía sân vận động, một lúc sau lại lái đến một khu dân cư khác, ở đây cũng có những con đường dài và yên tĩnh, có những ngôi nhà năm sáu tầng, ở giữa hẻm Nam An có một phòng tập thể dục, đây cũng là nơi Ôn Nam Tịch và Ôn Du đang ở.
Quán ăn nhỏ của Ôn Du được mở ở đây. Đối diện với con đường và bóng cây đèn trong cửa hàng vẫn sáng, bên trong vẫn có người đang ăn. Ôn Nam Tịch đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, quấn chặt khăn quàng cổ, xuống xe đi về phía cửa hàng.
Ôn Du đang đếm tiền.
Ôn Nam Tịch đi ngang qua một người đàn ông đang ăn hoành thánh, người đàn ông này mặc vest, đi giày da, nhìn có vẻ hơi lạc lõng trong quán nhỏ này.
Ôn Nam Tịch đi tới quầy tính tiền, nhìn người đàn ông. Rất thanh lịch.
Chỉ liếc nhìn một cái, cô không để ý nữa, nhìn về phía mẹ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Ôn Du chưa kịp đếm xong đã ngước mắt lên nói: “Quý khách muốn ăn gì… Nam Tịch!”
Vẻ mặt Ôn Du dịu dàng, mỉm cười nói: “Con về lúc nào?”
Ôn Nam Tịch nói: “Con mới tới, có chút đói bụng, mẹ làm cho con chút đồ ăn với.”
“Được rồi, con muốn ăn gì?” Ôn Du nắm tay cô, sau đó cởi tạp dề đi vào trong, Ôn Nam Tịch cười nói: “Con muốn một bát hoành thánh.”
“Được.” Ôn Du mỉm cười xoay người đi vào phòng bếp.
Ôn Nam Tịch không có theo bà đi vào, một cô bé từ trong bếp đi ra trên tay cầm một chiếc khăn lau, nhìn thấy Ôn Nam Tịch, cô bé xinh xắn vẻ mặt có chút lạnh lùng tò mò nhìn, đi ngang qua cô lau bàn, cất bát đ ĩa đi.
Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt dùng bữa xong, đứng dậy vuốt thẳng tay áo nhìn về phía quầy, không có ai ở đó.
Ông ấy nhìn Tiểu Lê, Tiểu Lê lau tay rồi đi đến quầy tính tiền, một lúc sau người đàn ông thanh toán tiền rồi rời đi.
Ôn Nam Tịch nhìn người đàn ông mà mơ hồ có cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi.
Ngoài cửa có xe tới đón ông lên xe rồi rời đi, Ôn Nam Tịch nhướng mày, mặc dù đồ ăn của Ôn Du rất ngon nhưng quán nhỏ như vậy cũng rất ít người đến ăn. Tiểu Lê thu tiền xong đóng quầy lại, nhìn Ôn Nam Tịch rồi lại cất bát đ ĩa đi.
Ôn Du nhanh chóng làm hoành thánh, lại thêm cho cô một quả trứng, còn lấy một chiếc bánh kem nhỏ, đều là đồ mà Ôn Nam Tịch rất thích ăn.
Bà đặt nó lên bàn mỉm cười nói với cô: “Ăn nhanh đi.”
Ôn Nam Tịch cầm đũa lên hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
“Mẹ đã ăn rồi. Mẹ và Tiểu Lê đã ăn từ năm giờ rồi. Chúng ta phải ăn trước, nếu không sẽ không có thời gian ăn vì bận quá” trong mắt bà tràn ngập ý cười.
Mấy năm nay Ôn Du thay đổi rất nhiều, bà rất thích cười. Làm ăn phải mỉm cười, nhưng dù không cố ý cười chỉ nhướn mày nhẹ nhàng đã khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trên người Ôn Du có một loại ngây thơ không nên có ở tuổi của mình.
Ôn Nam Tịch đang ăn hoành thánh, nhìn cô bé: “Cô ấy là Tiểu Lê ạ?”
“Đúng vậy, hiện tại cô bé vừa giúp mẹ vừa ôn bài. Mẹ cho cô bé mượn tập đề thi năm cuối cấp ba trước đây của con, cũng như đoạn video từ điện thoại di động cũ của con. Cô bé nói rằng mình đã học được rất nhiều.”
Tay Ôn Nam Tịch đang cầm đũa dừng lại một chút.
Tiểu Lê đi đến bàn của cô, bỏ khăn lau xuống và nói: “Chị Nam Tịch.”
Ôn Nam Tịch ngước mắt, đối mặt với cô nhẹ nhàng mỉm cười. Tiểu Lê nhìn biểu cảm của cô rồi nói: “Em thấy trong đề thi của chị có hai kiểu chữ, một cái là của chị, một cái là của người khác đúng không ạ?”
Chữ đó là của Phó Diên. Ôn Nam Tịch hơi dừng lại, gật đầu.
Tiểu Lê nói: “Chữ của chị rất đẹp, chữ viết của người kia cũng đẹp. Hai người thường viết hai đáp án cho cùng một vấn đề, nhưng người ấy là thầy của chị phải không ạ? Người đó dạy chị nhiều hơn, rõ ràng là giỏi hơn chị một chút.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, lại gật đầu nói: “Đúng, anh ấy là thầy của chị.”
Ôn Du cho rằng giáo viên Ôn Nam Tịch đang nói đến là cô Tề.
Nhưng Tiểu Lê lại có ý nghĩ khác, ở tuổi này của cô bé rất nhạy cảm lập tức đoán được không phải giáo viên mà là một bạn nam.
Không ai sống mãi ở thanh xuân nhưng trong thanh xuân luôn có một người.
Tiểu Lê nói: “Em sẽ cố gắng ôn tập thật tốt, rồi trả lại nguyên vẹn tập đề thi cho chị ạ.”
Ôn Nam Tịch nhìn Tiểu Lê nói: “Được, cố gắng lên nhé.”
Trong quán ăn nhỏ buổi tối buôn bán sẽ tốt hơn, sau khi Ôn Nam Tịch ăn xong hoành thánh, mẹ và Tiểu Lê đều bận rộn cô ăn xong liền bưng bát đũa vào bếp. Hai năm trước, để giúp đỡ Ôn Du cô đã lắp đặt một chiếc máy rửa bát và tự mình sửa lại một số thứ. Bây giờ sử dụng máy rửa bát ngày càng tiện hơn trước.
Cô ra ngoài xách vali cùng một số quà và quần áo lên lầu, sau khi hai mẹ con rời khỏi chỗ của Ôn Hữu Đào họ sống ở tầng trên, sau đó gần đây mới thuê quán ăn nhỏ này. Có hai phòng ở trên lầu, cả hai đều không lớn lắm.
Ôn Du dù có bận thế nào thì phòng khách cũng luôn ngăn nắp. Ôn Nam Tịch vào phòng dọn dẹp một lúc, cô ngồi ở mép giường chống cằm nhìn tập đề thi trên bàn, những cuốn tập câu hỏi này đều được viết vào mùa hè năm đó, chúng được Ôn Du cất đi, chắc là để thuận tiện cho Tiểu Lê ôn tập nên lại bày ra đây xếp rất gọn gàng.
Ôn Nam Tịch mở một cuốn sách trong đó ra, nhìn thấy chữ ký của Phó Diên ở mặt sau. Anh chấm điểm cho cô và ký tên, vào thời điểm đó chữ viết của anh đã rất ấn tượng.
Anh còn viết cả tên cô.
Ôn Nam Tịch.
Chữ viết cũng rất đẹp, ngòi bút in ở giấy có phần sắc nét.
Ôn Nam Tịch sửng sốt một lúc. Chuông điện thoại reo lên cô cầm lên xem.
Diên: Em đã đến chưa?
Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây, dưới ánh đèn mờ mịt một lúc sau mới trả lời.
Ôn Nam Tịch: Em đến rồi, ở Nam An có hơi lạnh.
Diên: Nhớ mặc thêm quần áo.
Ôn Nam Tịch: Vâng.
–
–
Buổi tối, sau khi tắm xong hai mẹ con nằm chung giường, trên người Ôn Du toàn mùi sữa tắm rất thơm, bà thường xuyên ở trong bếp nhưng lại rất chú ý đến mùi trên người nên tắm rửa rất sạch sẽ. Đêm ở Nam An đầy sương mù và lạnh lẽo, Ôn Du nắm tay con gái hỏi xem cô xin nghỉ phép hẳn hoi không.
Ôn Nam Tịch nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, đúng rồi mẹ đã ký thỏa thuận ly hôn chưa?”
Ôn Du dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ký rồi. Ngày đó Ôn Hữu Đào đi ngang qua đây, mẹ gọi ông ta lại bảo ông ta giải quyết chuyện ly hôn, nhưng ông ta không để ý đến mẹ mà rời đi luôn.”
“Sau đó, mẹ đến nhà tìm chặn xe ông ta lại, ông ta liền xuống đi rồi đi luôn, lúc đấy mẹ mới nhận ra có thể là ông ta không muốn ly hôn.”
Ôn Nam Tịch ôm chặt chăn nói: “Không sao, con đã thuê luật sư rồi, bình thường ông ta lúc nào thì rảnh rỗi?”
Công ty của Ôn Hữu Đào hiện tại đã tăng quy mô hơn gấp đôi, ông ta thường xuyên đi công tác. Mấy năm nay Ôn Du hiếm khi gặp được người trừ khi ông ta tự xuất hiện, đây có lẽ cũng là nguyên nhân dẫn đến ly hôn, một mình bà đơn phương rất khó giải quyết chuyện này. Ôn Du vẫn là người quá mềm yếu, có khi còn chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt của Ôn Hữu Đào bức lùi lại.
Ôn Du suy nghĩ một chút, nói: “Năm nay trước Tết Nguyên Đán ông ta chắc sẽ có thời gian. Mẹ nghe người khác nói cuối năm nay dự án của ông ta sẽ hoàn thành.”
Ôn Nam Tịch hừ nói: “Vậy chúng ta giải quyết hết trước năm mới đi.”
“Được.”
Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Du dưới ánh đèn ở đầu giường, vẻ mặt bà rất bình tĩnh, sáu năm đã hao mòn tình cảm của một người. Khi bắt chuyến tàu cao tốc đến Lê Thành, mẹ đã nói với cô rằng bà sẽ học cách không yêu bố cô nhiều như vậy nữa, khi tình yêu cạn kiệt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bây giờ, mọi thứ đều ổn.
–
–
Đúng như Ôn Du đã nói, để gặp được Ôn Hữu Đào không phải chuyện dễ dàng. Ngày hôm sau Ôn Nam Tịch trực tiếp đi đến công ty của ông ta, xe dừng lại, Ôn Hữu Đào mặc vest, đi giày da dẫn người bước ra ngoài, hai bố con gặp mặt, Ôn Hữu Đào đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn cô.
Ôn Nam Tịch cao như mẹ, nhưng cô không có cảm giác yếu đuối có thể nhìn thấy được trên người Ôn Du, khi