Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Khóa kéo dễ dàng bị tháo xuống lộ ra bờ vai trắng nõn. Phó Diên m út môi cô, giơ tay tháo chiếc đồng hồ và chuỗi hạt Phật, để lộ hình xăm chữ màu đen phía dưới.
Anh đưa tay ôm lấy cổ cô, chủ yếu là vì làn da của cô quá mỏng, dễ bị tổn thương. Hơi cồn khiến hai người càng trở nên hưng phấn, một nụ hôn có thể kéo dài rất lâu, đêm nay Ôn Nam Tịch vô cùng chủ động liên tục hôn anh, viên thuốc kia với cô cũng vô dụng, cơn say rượu khiến cô cởi bỏ lớp ngoài lạnh lùng. Lồ ng ngực Phó Diên phập phồng bị cô trêu chọc đến phát điên. Anh cúi xuống nâng cô lên hôn lên môi.
Ánh đèn trên đỉnh đầu đong đưa, hình xăm trên mắt cá chân đã lành khi cô bước lên thảm nhìn cực kỳ đẹp mắt, đặc biệt khi nó bị dính nước lại càng đẹp hơn.
Vì cô quấn quýt si mê, đến gần 3 giờ sáng hai người mới đi ngủ. Phó Diên kéo chăn đắp cho cô trông cô đã thấm mệt dựa vào trong ngực anh tóc rối bù, anh giơ tay tắt đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối, cô lại mơ màng cọ cọ vào lồ ng ngực anh. Phó Diên dùng đôi bàn tay to xoa eo cho cô, nhẹ nhàng xoa bó giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
Đêm khuya.
Ôn Nam Tịch mơ thấy mình là một kẻ hành tẩu đi trong sa mạc khô cằn, thấy bà nội mắc bệnh Alzheimer của mình, trước khi chết cuộc đời bà vô cùng chật vật, không còn hiểu được tiếng người, không có ai chăm sóc, để bà dính đầy cát bụi bẩn thỉu dơ bẩn, bà lão trong mơ cười ngây ngô với cô, nụ cười đó thật quái dị, ghê rợn.
Ôn Nam Tịch đột nhiên mở choàng mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen hai giây, sau đó cô quay đầu lại nhìn thấy Phó Diên đang ngủ say bên cạnh, đợi bình tĩnh lại cô nhích lên một chút rồi hôn lên khóe môi anh, sau đó nhấc chăn cẩn thận xuống giường, chân vừa chạm đất.
Phó Diên cũng tỉnh lại giơ tay bật đèn đầu giường, nắm lấy cổ tay cô: “Sao vậy?”
Ôn Nam Tịch nghiêng đầu nhìn anh, cô mặc váy hai dây làn da lộ ra không ít dấu vết do anh để lại, nhẹ nhàng nói: “Em đi lấy nước.”
Phó Diên tỉnh táo lại một chút, “Em nằm đi, anh đi rót nước cho.”
“Anh ngủ đi, em tự đi được.”
Ôn Nam Tịch xỏ dép, đi ra khỏi phòng bật bóng đèn nhỏ bên ngoài, đi đến tủ lấy ly rót một ly nước ấm. Phó Diên vẫn theo ra ngoài lười biếng dựa vào khung cửa nhìn cô, vừa tỉnh dậy nên anh cảm thấy có đôi phần mệt mỏi. Nhìn thấy cô ngơ ngác đứng uống nước Phó Diên đi tới đứng trước mặt cô.
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn anh: “Anh bị em đánh thức à?”
Phó Diên tựa người vào bàn mặc bộ đồ ngủ màu đen, đêm qua lăn lộn một hồi trên cổ cô có lưu lại vết đỏ, anh ừ một tiếng nhìn cô.
“Em gặp ác mộng à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Ôn Nam Tịch uống nước, trong phòng rất yên tĩnh, trời bên ngoài vẫn tối vạn vật yên tĩnh, cô thất thần một lát đi tới trước mặt anh tựa vào ngực anh nói: “Em mơ thấy bà.”
Phó Diên vòng tay qua eo cô, cụp mắt nhìn cô dưới ánh đèn: “Em đang nói bà nào?”
Ôn Nam Tịch cúi đầu cắn vào mép cốc.
“Bà nội.”
“Ồ, bà về báo mộng à? Bà đã nói gì?”
Ôn Nam Tịch khẽ cười, ngước mắt nhìn anh, nói: “Bà sẽ không báo mộng đâu, đây là lần đầu tiên em mơ thấy bà kể từ khi bà mất.”
“Vậy sao?” Mẹ của bố cô có lẽ cũng không khá hơn là bao. Phó Diên lười biếng nhìn chờ cô nói tiếp, Ôn Nam Tịch nhìn anh, uể oải nói: “Có lần em nhặt táo cho bà, em thậm chí còn chưa lau sạch mà đã trực tiếp đưa nó cho bà.”
Phó Diên hơi nhướng mày.
Ôn Nam Tịch cúi đầu, nắm chặt chiếc cốc trong tay, nói: “Đó là lần đầu tiên em cảm thấy, bản thân mình vì mẹ con nhà Ngu Viện Viện mà trở nên rất xấu xa.”
“Việc nhỏ như vậy, cũng không tính là chuyện xấu.” Phó Diên nghe xong, ôm cô vào lòng, Ôn Nam Tịch áp vào ngực anh, nhẹ nhàng nói xin lỗi lần nữa.
Phó Diên tựa vào bàn, ôm chặt cô khẽ ừ một tiếng. Anh cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cô rồi nói: “Anh chấp nhận.”
“Vậy bây giờ, em có thể vui vẻ hơn không?”
Ôn Nam Tịch vội vàng đưa tay ôm eo anh, “Có thể.”
Phó Diên trầm giọng lười biếng nói: “Ôn Nam Tịch, ở cạnh anh em sẽ không còn ưu sầu nữa.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng trả lời: “Anh cũng vậy.”
Phó Diên ừ một tiếng.
Trời bên ngoài đã hửng sáng, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, Phó Diên ngước mắt một cái, hỏi: “Còn buồn ngủ không?”
Ôn Nam Tịch nhìn thấy ánh nắng ngày mới từ ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn anh: “Hay là chúng ta làm bữa sáng đi? Hôm nay anh có đi gặp giáo sư Lương không?”
“Nếu không có chuyện đột xuất thì có.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.
Hội nghị giao lưu chỉ kéo dài một ngày được định vào cuối tuần, sau khi kết thúc tất cả giảng viên đều về trường của mình, cho dù Phó Diên không đi gặp thì anh cũng phải đến chào một tiếng.
“Em đi rửa mặt.” Ôn Nam Tịch ra khỏi vòng tay anh, buộc tóc xong cô đi vào phòng tắm. Phó Diên đứng thẳng người, vẫn chưa thích ứng được với lồ ng ngực đang trống rỗng, anh nhìn đồng hồ xoay người đi vào bếp.
Ôn Nam Tịch tắm rửa xong thì đi ra, nghe thấy trong bếp có tiếng động cô thăm dò nhìn xem. Anh đang xắn tay áo đứng đó, lười biếng làm bánh sandwich, Ôn Nam Tịch ngửa đầu, đứng trước bàn, pha cà phê. Căn nhà hai phòng càng thêm ấm áp.
Ăn sáng xong.
Phó Diên đi thay áo sơ mi và quần đen, Ôn Nam Tịch mở máy tính, lấy điện thoại đưa cho anh, Phó Diên đưa tay nhận lấy. Ôn Nam Tịch nhìn thấy một vết đỏ nhỏ trên yết hầu của anh, khựng lại một chút rồi đứng lên nói: “Anh chờ một chút.”
Phó Diên đóng cúc tay áo.
Ôn Nam Tịch lấy kem che khuyết điểm ra, chấm một chút lên ngón tay, giơ tay lên thoa vào yết hầu của anh, yết hầu của Phó Diên chuyển động, anh cụp mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Em có biết tối hôm qua em rất bạo không?”
Mặt Ôn Nam Tịch lập tức đỏ bừng, cảnh tượng nối tiếp nhau hiện lên, ngay cả mồ hôi trên mặt anh chảy xuống trên má cô cũng khiến cô cảm thấy nóng bỏng. Ôn Nam Tịch ra vẻ bình tĩnh, chuyên tâm thoa cho anh. Phó Diên nhìn cô khóe môi hơi nhếch lên, mở cổ áo nói: “Ở đây nữa.”
Ôn Nam Tịch liếc thấy vết cắn trên cổ anh vội vàng thoa lên.
Phó Diên đeo đồng hồ, hỏi: “Hôm nay em ở nhà? Hay là đi ra ngoài?”
“Em ở nhà.”
“Buổi trưa anh đặt đồ ăn cho em” Anh nói.
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, đóng nắp lại rồi lùi về phía sau, Phó Diên nhìn cô một cái, đi tới cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đi đây.”
“Vâng.”
Ôn Nam Tịch nhìn anh đi về phía cửa, Phó Diên cầm lấy chìa khóa xe, trên cổ tay chỉ đeo chiếc đồng hồ, lộ ra hình xăm nhỏ nhìn có chút hoang dã.
Ôn Nam Tịch dừng lại, gọi: “Phó Diên.”
Phó Diên đi ra ngoài, đang định đóng cửa lại ngẩng đầu nhìn lại.
Đầu tóc Ôn Nam Tịch rối bù, váy hai dây cô mặc rất dài, toát lên dáng vẻ lười nhác, cô nói: “Chúng ta tính là ở chung rồi phải không? Anh có muốn chuyển vài đồ đạc sang đây không?”
Phó Diên nhìn khuôn mặt cô. Nghe xong khóe môi anh cong lên, nói: “Được.”
Ôn Nam Tịch thở phào nhẹ nhõm, lời mời đã thành công.
Sau khi cánh cửa đóng lại.
Ôn Nam Tịch ngồi trên thảm, ngơ ngác một lát, nhìn căn hộ hai phòng ngủ của mình. Ngẫm nghĩ