Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Kho chứa đồ nhà Phó Diên rất lớn, giường, tủ và ghế sofa của Ôn Nam Tịch dọn vào vừa vặn đủ chỗ. Giường và ghế sofa của cô đều có thể gấp lại, còn có một bàn ăn cao cấp và một ít đồ đạc linh tinh. Máy pha cà phê và những thứ tương tự đều được đặt trên tủ trong phòng khách. Phòng thay đồ cũng đã được Ôn Nam Tịch dọn dẹp xong xuôi.
Phó Diên cho robot dọn dẹp khắp nhà, robot của Ôn Nam Tịch cũng ở trong phòng khách xoay vòng vòng, thỉnh thoảng lại đụng phải robot của Phó Diên, trông khá thú vị.
Quả thực môi trường ở đây tốt hơn chỗ bên kia của cô rất nhiều.
Bữa ăn đầu tiên sau khi chuyển đến đây là do Phó Diên nấu. Anh đặt siêu thị giao đồ ăn tới, muốn làm món súp gà đặc chế cho Ôn Nam Tịch. Món súp gà ăn rất ngon, nhưng các món khác thì hương vị cũng bình thường. Ôn Nam Tịch vừa gắp đồ ăn vừa cười tủm tỉm nói: “Ngon quá.”
Phó Diên nhấp một ngụm canh, vì phải nấu ăn nên anh vén tay áo lên, cổ áo hơi hé mở, anh tựa lưng vào ghế nói: “Lại khen cho có lệ.”
Ôn Nam Tịch lau khóe môi, nhìn anh nói: “Đôi khi nấu ăn cũng cần phải có năng khiếu.”
Phó Diên tặc lưỡi, cầm đũa gắp một miếng sườn heo chiên đưa vào miệng, hương vị quả nhiên không bằng Ôn Nam Tịch cùng mẹ cô làm.
Anh nhổ xương ra, nói: “Anh sẽ cố gắng hơn nữa”.
“Sau này nhất định không để em bắt được lỗi.”
Ôn Nam Tịch đưa một miếng thịt gà lên môi, Phó Diên quay đầu ăn, Ôn Nam Tịch cười nói: “Em nấu cũng được mà, anh có thể ở bên phụ em.”
Phó Diên liếc cô một cái, “Chuyện này sau lại nói.”
Trong tương lai, anh sẽ cân nhắc việc thuê một dì giúp việc để mỗi ngày có thể ăn những bữa cơm nóng hổi, muốn ăn vặt ăn khuya chỉ cần nói một tiếng là có đồ để ăn, sống một cuộc sống no đủ mà không gặp bất kỳ áp lực tài chính nào.
Ôn Nam Tịch gật đầu: “Được.”
Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, đáng tiếc ở chỗ Phó Diên không có máy rửa chén, bởi vì anh sống ở đây rất ít khi nấu ăn. Mỗi lần Thư Lệ và Phó Kính Hoa đến ở sẽ luôn mang theo dì giúp việc của họ. Nếu không có dì giúp việc thì Thư Lệ cũng sẽ không để người khác tranh giành bếp núc với bà.
Vì vậy bữa ăn tối nay sẽ phải rửa bằng tay.
Ôn Nam Tịch thu dọn bát đ ĩa đi vào phòng bếp, cô bật nước ấm bắt đầu rửa. Phó Diên lấy bát đ ĩa bỏ vào bồn rửa. Anh đưa tay ôm lấy eo cô muốn bế cô đi, cô nắm chặt mép bồn rửa mặt, cười nói: “Anh mau nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay chuyển nhà nên Phó Diên mang vác rất nhiều vật nặng, Ôn Nam Tịch chỉ mang những đồ nhỏ, sau khi chuyển nhà phải nấu ăn, sau bữa ăn mà còn bắt anh rửa bát thì không hay chút nào.
Phó Diên kéo cô ra không được, bất đắc dĩ ôm lấy eo cô từ phía sau, “Bật nước ấm hơn một chút, hiện trời vẫn còn lạnh, đừng để ngón tay bị lạnh.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.
Phó Diên nói: “Mấy ngày nữa để Lý Khiêm Ô kêu người tới lắp máy rửa bát.”
“Có thể lắp sao?”
“có thể.”
“Được.”
Ôn Nam Tịch cũng không muốn rửa chén thường xuyên. Dù sao, ngôi nhà thông minh mở rộng có mọi thứ và dễ cài lắp đặt. Rửa bát, lau bàn trang điểm xong, Ôn Nam Tịch và Phó Diên trở lại phòng khách, ghế sô pha trong phòng khách chính có màu sẫm hơn, có một khay trà để chiêu đãi khách, nhưng phòng khách nhỏ lại thoải mái hơn.
Đi tới phòng khách nhỏ, Phó Diên điều chỉnh ánh sáng trong phòng, văn phòng lập tức tối đi, rất có không khí, anh thắp một ngọn nến thơm, hương chanh thoang thoảng tỏa ra, làm người khác cảm thấy rất thoải mái.
Ôn Nam Tịch uể oải tựa vào trong ngực anh, Phó Diên ôm cô vào lòng nói: “Đừng ngủ, đi tắm trước đi, nếu không thì…”
“Tắm ch ung nhé?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Ôn Nam Tịch nghe xong liền gật đầu.
Thế là hai người đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính. Phòng tắm này rất rộng, gạch lát cũng có màu sắc trang nhã. Phó Diên thu dọn chậu rửa mặt cho Ôn Nam Tịch, sau khi hai người tắm xong thì trở lại phòng khách nhỏ. Mùi nến nồng đậm đã tỏa ra khắp phòng, Phó Diên lấy máy tính mở ra, vẫn còn một ít mã code cần viết.
Ôn Nam Tịch cầm điều khiển từ xa mở tivi, thản nhiên xem.
Lúc này điện thoại vang lên, là của bà chủ nhà gọi đến, Ôn Nam Tịch để điều khiển từ xa xuống bắt máy, giọng nói của bà chủ nhà mang theo khẩu âu Lê Thành vang lên: “Cô Ôn, cô chuyển nhà rồi à?”
Ôn Nam Tịch dựa vào trên ghế sô pha, đáp: “Vâng, cháu đã chuyển đi rồi.”
“Ồ, tôi nhìn thấy rồi, đúng lúc tôi cần mở cửa cho người môi giới, cô có đổi mật khẩu không?”
Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, nói: “Cháu thay đổi, để cháu báo cô biết mật khẩu mới.”
“Được được.”
Ôn Nam Tịch đọc mật khẩu cho bà chủ, bà chủ nhà bước vào đó, cạch một tiếng, cửa mở ra, bên trong trống rỗng, Ôn Nam Tịch đã dọn dẹp hết mọi thứ, khi rời đi để lại một ngôi nhà rất sạch sẽ, bà chủ nhà khen ngợi nói: “Cô Ôn, cô đã dọn dẹp rất sạch sẽ, tôi sẽ trả số tiền cọc qua cho cô. Sau khi nhận được, cô vui lòng cho tôi chụp ảnh màn hình. Chúng ta đã quá quen thuộc với nhau nên chắc không cần thực hiện các thủ tục phức tạp rườm rà khác đâu nhỉ.”
Ôn Nam Tịch cũng cảm thấy hợp ý mình, liền nói: “Được, làm phiền cô rồi.”
“Được rồi, vậy giờ tôi cúp máy đây..”
Ôn Nam Tịch trầm mặc một lát, hỏi: “Bà chủ, bên đó đã có người mua rồi à?”
“Có rồi có rồi, nhưng để phòng ngừa thì vẫn nên nhờ môi giới bán nó.”
“À vâng.”
Ôn Nam Tịch cúp điện thoại, nghĩ thầm, nhanh thật, đã có người mua rồi.
Cô đặt điện thoại xuống, cầm điều khiển từ xa lên, Phó Diên liếc nhìn người phụ nữ trong ngực mình, co chân gõ bàn phím, liếc nhìn điện thoại vẫn chưa tắt màn hình của cô.
Đêm khuya.
Ôn Nam Tịch mấy ngày nay có chút mệt mỏi, ngủ quên trong lòng Phó Diên, hôm nay hiếm khi cô không viết code, ngẫu nhiên chọn một bộ phim xem, vừa xem vừa ngủ quên. Phó Diên ôm cô, đặt cô ngồi trên gối, tiếp tục viết code. Ôn Nam Tịch ngủ say, điện thoại bỗng sáng lên.
Phó Diên cầm lên xem qua, là tin nhắn thông báo chuyển khoản.
Đó là số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng do bà chủ nhà trả, đồng thời cũng tiết lộ số tiền tiết kiệm hiện tại của Ôn Nam Tịch, không biết cô có mua quản lý tài chính hay không, nếu không thì số tiền tiết kiệm này chỉ có thể coi là tạm chấp nhận được, nhưng muốn mua được nhà ở Lê Thành thì phải thêm mấy năm nữa. Phó Diên đặt điện thoại của cô xuống, cúi đầu hôn lên trán cô.
Sau đó anh lưu tài liệu làm việc lại trên máy tính, đẩy nó sang một bên.
Sau đó anh đẩy đầu Ôn Nam Tịch ra, cúi xuống bế cô từ trên thảm lên, Ôn Nam Tịch đang ngủ say, cảm thấy anh ôm cô nên cô rúc vào trong ngực anh. Phó Diên đi dép lê vào, bế cô vào phòng ngủ. Rèm trong phòng ngủ chính đã được đóng lại, trong phòng đốt tinh dầu xoa dịu tinh thần.
Ôn Nam Tịch nằm xuống giường vẫn ngủ say, mái tóc mềm mại trải trên chiếc gối tối màu, Phó Diên vuốt tóc cô, chăm chú nhìn cô một lúc mới kéo chăn lên cho cô.
Anh ra ngoài dọn dẹp máy tính, tắt nến thơm trong phòng khách, sau đó cầm điện thoại di động trên bàn lên, nhập số điện thoại di động anh vừa nhớ ra.
Bên kia nhấc máy.
Giọng nói của Phó Diên trầm và rất khách sáo, “Xin chào, đêm khuya còn làm phiền tới anh. Xin hỏi căn nhà trên tầng 12 của tòa nhà 8, Vịnh Linh Lung có bán không?”
“Đúng vậy, cậu là ai? Cậu muốn căn này à? Xin lỗi, tôi đã bán nó rồi.”
Nói xong, đối phương đang định cúp máy thì Phó Diên nói: “Tôi có thể tăng giá.”
Đối phương hơi sửng sốt.
“Cậu nói gì kia?”
“Tôi nói tôi có thể tăng giá, anh có thời gian gặp tôi không?”
“À, tôi đã nhận tiền đặt cọc rồi. Mấy ngày nay phải đi làm thủ tục, không kịp nữa rồi.”
“Phiền anh bớt chút thời giờ để gặp tôi, giá cả tới đó chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Đối phương dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngày mai hãy đến vịnh Linh Lung.”
“Được, cảm ơn anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Diên cất điện thoại trở về phòng, Ôn Nam Tịch đá chăn ra ngủ ngon lành. Phó Diên leo lên giường, từ phía sau ôm eo cô, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm đầu tiên họ chuyển đến Tinh Vực, Ôn Nam Tịch ngủ rất ngon, Phó Diên cũng vậy, cho nên khi chuông báo thức vang lên, Phó Diên thuận tay ấn tắt rồi lại ôm cô vào lòng. Ôn Nam Tịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, ôm lấy cổ anh. Phó Diên nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ôm hôn một lúc.
Anh bước ra một chút, hôn lên môi cô, “Chào buổi sáng.”
Giọng nói Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng: “Chào buổi sáng.”
Phó Diên vuốt tóc cô, trong mắt mang theo ý cười, hai người trò chuyện một lúc mới đứng dậy, Ôn Nam Tịch rửa mặt chậm hơn anh một chút, lúc cô đi ra ngoài thì Phó Diên đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng. Ôn Nam Tịch lười biếng ngồi vào bàn, bưng sữa nóng lên uống.
Phó Diên bưng chiếc bánh sandwich ra.
Ăn sáng xong, Phó Diên chở Ôn Nam Tịch đến Diên Tục, gặp Đàm Vũ Trình ở gara ngầm, Đàm Vũ Trình thắt cà vạt chào họ buổi sáng.
Ôn Nam Tịch đáp: “Chào buổi sáng.”
Vào thang máy.
Phó Diên nắm tay cô, trò chuyện với Đàm Vũ Trình, toàn nói chuyện công việc, Ôn Nam Tịch cũng đang suy nghĩ về dự án viện dưỡng lão, sau khi ra khỏi thang máy, Trần Phi và Lý Huống đang đợi Ôn Nam Tịch tổ chức họp nhóm. Cô buông tay