Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
“Ôn Nam Tịch.” Phó Diên đóng giấy đăng ký kết hôn lại, gọi.
Ôn Nam Tịch cũng đóng giấy đăng ký kết hôn, ngước mắt nhìn anh. Phó Diên cầm hai tờ giấy kết hôn trong tay, anh cúi xuống nhìn cô, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng năm cuối cấp 3.
Ở trong cửa hàng tiện lợi hay trước cửa hàng tiện lợi cũng thế, quán cà phê Internet, ở bến xe buýt, trên xe buýt, trong căn cứ bí mật hay chiếc bánh kem trên đỉnh núi.
Vào cái lúc mà cô hoàn toàn chiếm lấy cuộc sống của anh, thứ mà anh mong đợi duy nhất lúc đó là được ở bên cô một cách công khai sau khi vào đại học. Nhưng sự vô vọng ở đại học khiến anh khi gặp lại cô không dám có ý nghĩ nào khác, cứ để thuận theo tự nhiên. Hiện giờ, anh cười nói: “Anh đã dám nghĩ tới sau này.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ cái gì cơ?”
Với giọng điệu lười biếng, anh thản nhiên nắm tay cô bước ra ngoài, đi ngang qua đôi vợ chồng sắp lãnh giấy ly hôn, nói: “Nghĩ về tương lai của chúng ta.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy lông mày nhướng lên.
Sau khi lên xe, Phó Diên dẫn Ôn Nam Tịch đi mua một chiếc bánh kem và một bó hoa mà anh đã đặt trước đó. Sau đó thì đến một công ty nội thất để bàn bạc với họ về cách trang trí lại Vịnh Linh Lung. Ôn Nam Tịch trao đổi với nhà thiết kế và bày tỏ quan điểm của mình, cô muốn thiết kế theo kiểu đơn giản.
Phó Diên ngồi bên cạnh, gửi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn họ vừa lấy cho Thư Lệ.
Thư Lệ ở phía bên kia nhảy dựng lên.
Thư Lệ: Lãnh rồi à?
Thư Lệ: Ây da ây da, tốt quá rồi!
Thư Lệ: Để mẹ đi gọi ông nội xem ngày lành.
Diên: Tốt nhất nên tổ chức vào tháng 8, là ngày sinh nhật cô ấy.
Thư Lệ: Không thành vấn đề!
Thư Lệ: Mẹ làm ngay, mà lễ cưới tổ chức ở đâu đây? Nam An hay Lê Thành?
Diên: Để con hỏi cô ấy.
Phó Diên buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch: “Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?”
Ôn Nam Tịch lật qua vài hình mẫu, dừng một chút, cô ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ: “Nam An được không?”
Quay lại nơi họ bắt đầu.
Cũng là quê hương của bọn họ.
Phó Diên khóe miệng cong lên: “Được.”
Anh nhấc điện thoại lên, gửi cho Thư Lệ một tin nhắn khác để xác nhận địa điểm. Thư Lệ bên kia nhắn “OK”, Phó Diên bên này thì đã liên hệ với ba studio chụp ảnh cưới, mỗi studio có một phong cách riêng, anh đưa qua cho Ôn Nam Tịch.
Điện thoại của Ôn Nam Tịch lại vang lên, cô nhấc máy lên xem.
Phó Diên nói: “Chọn một cái đi, nếu em thích mấy phong cách này, chúng ta sẽ chụp thêm.”
Ôn Nam Tịch cúi đầu lật xem từng studio, nói: “Chúng ta chụp studio này trước đi.”
Cô chọn một cái rồi đưa cho Phó Diên xem, Phó Diên xem xong thì gật đầu, gọi cho đối phương để đặt cọc và xác nhận thời gian. Phong cách trang trí của Vịnh Linh Lung cũng đã được quyết định, Ôn Nam Tịch nói mật khẩu nhà cho nhà thiết kế. Hai ngày nay đối phương đã đến hiện trường đo đạc kích thước, vì ngôi nhà là của mình nên Ôn Nam Tịch cũng muốn chăm chút cho nó một chút.
Ôn Nam Tịch cũng gửi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn cho Ôn Du.
Ôn Du ở đầu bên kia rất hưng phấn, vừa lúc trong cửa hàng có khách, mọi người thấy bà kích động như vậy thì đều cười hỏi bà có chuyện gì vậy. Ôn Du cười nói: “Con gái của tôi sắp kết hôn.”
“Wa. Xin chúc mừng, chuyện tốt nha.”
“Tôi đã thấy bạn trai của Nam Tịch rồi, rất đẹp trai, còn tự mình kinh doanh riêng nữa phải không?”
“Là con trai của giáo sư Phó Kính Hoa đó.”
“Phó Kính Hoa? Tôi cũng nghe nói qua rồi, Ôn Du, chúc mừng cô nha, có được con rể tốt như vậy.”
Ôn Du cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Mọi người ăn ngon nhé, tôi đãi mọi người.”
Mọi người nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Vậy tôi không khách sáo với cô nữa, tôi lại ăn thêm một bát hoành thánh nhé.” Chị gái hàng xóm cười vui vẻ.
Những người khác cũng sôi nổi vừa làm theo vừa nói lời cảm ơn.
Ôn Du vui vẻ gật đầu: “Được.”
Ôn Nam Tịch bên này nhận được tin nhắn của Tiểu Lê, Tiểu Lê đã về Bắc Kinh đi học, nhưng cô ấy có quan hệ tốt với hàng xóm nên lập tức nhận được tin nhắn.
Tiểu Lê nói: Chị Nam Tịch! Chúc mừng chị! Đã lãnh chứng rồi nha!
Tiểu Lê: Chúc chị và anh rể hôn nhân hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Ôn Nam Tịch mỉm cười trả lời: Cảm ơn Tiểu Lê.
Tiểu Lê: Chị Nam Tịch, chị nhất định phải mời em đến dự đám cưới, em sẽ giúp chị.
Ôn Nam Tịch: Được.
–
–
Lãnh chứng xong, sau đó thì rất bận rộn, trong lúc làm việc còn phải tranh thủ đi chụp ảnh cưới, phong cách mà Phó Diên và Ôn Nam Tịch lựa chọn tương đối đơn giản, nhưng lại có rất nhiều kiểu dáng, chụp rất nhiều ảnh, studio này cũng lo liệu hết vấn đề đám cưới, chụp ảnh, lên kế hoạch đám cưới và trang điểm cô dâu. Phó Diên và Ôn Nam Tịch sau khi thảo luận thì quyết định tiếp tục hợp tác với studio này.
Nhưng đồng thời, studio này không hề rẻ, lại có mặt ở khắp các thành phố, tất cả nhân viên đều phải cùng nhau đến Nam An. Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên chuyển tiền cứ như nước chảy.
Tiêu tiền như nước.
Cô đau lòng quá.
Phó Diên ôm cô vào lòng, gõ code, nói: “Đau lòng cái gì? Tiền thì phải tiêu. Huống chi, đây là lần duy nhất trong đời chúng ta kết hôn.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy thì cũng chấp nhận.
Vậy thì cứ tiêu đi.
Thư Lệ bên kia cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều như tắm mình trong gió xuân. Bà cười vô cùng rạng rỡ, hơn nữa còn kết bạn với Ôn Du, hầu như ngày nào bà cũng đến quán ăn vặt nói chuyện với Ôn Du về đám cưới, thuận tiện ăn đồ ăn do Ôn Du nấu.
Thời gian cũng đã được ấn định, sẽ tổ chức vào ngày sinh nhật của Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch biết hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày này thì rất kinh ngạc, Phó Diên cười khẽ, nói: “Kể từ nay về sau chúng ta sẽ kỷ niệm hai ngày lễ trong một ngày.”
Ôn Nam Tịch tới gần anh, hỏi: “Hai trong một?”
“Ngày sinh nhật trùng với ngày cưới của em.”
Phó Diên lười biếng ôm lấy eo cô, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt: “Ngày kỷ niệm ngày cưới không phải là ngày lãnh chứng sao?”
Phó Diên nghe vậy thì ngẩn người, anh dựa lưng vào ghế sô pha nhìn cô: “Còn ngày đó nữa à?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Có nhiều ngày kỷ niệm như vậy, thật choáng ngợp quá.”
Phó Diên gõ gõ bàn phím bên cạnh: “Ai bảo em là vợ của anh?”
Tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng lên.
Cô kề sát vào anh, vòng tay qua ôm lấy cổ anh: “Chồng.”
Ngón tay Phó Diên dừng lại, tim đập thình thịch, anh ừ một tiếng.
Vì vậy, bọn họ chậm rãi thay đổi xưng hô. Phó Diên thỉnh thoảng sẽ kéo dài giọng đẩy tóc cô sang một bên, gọi cô là vợ, đã đến giờ dậy rồi.
Ôn Nam Tịch cũng sẽ làm nũng, vòng tay qua cổ anh, đòi chồng ôm một cái.
Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng 8. Cái nóng tháng 8 thiêu đốt, mùa hè mặt trời lên cao, thời tiết thì tuyệt vời, mọi thứ đều ổn ngoại trừ hơi nóng. Đối với địa điểm tổ chức đám cưới ở Nam An, Thư Lệ đã đặt khách sạn kim cương lớn nhất ở Nam An.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên trở về Nam An sớm nửa tháng. Ôn Du may mắn mua được căn nhà hai tầng